Mấy người xung quanh đột nhiên im bặt, có lẽ biết hắn đã tức nước vỡ bờ.
Thanh Phương liếʍ khóe môi, chen vào nói: "Mấy người xê ra, để tôi."
Mọi người theo tiếng mà tránh đường, thấy một cô gái xinh đẹp ngông nghênh đi vào, nhìn một vòng rồi rất nhanh chọn ra mấy khối nguyên thạch kích cỡ khác nhau.
"Cắt ra đi."
Người thợ ở bên nhanh chóng làm theo. Cái thái độ mười phần tự tin này làm mấy người xung quanh vừa xem vừa hồi hộp.
Kết quả là: Khối nguyên thạch đầu phế, khối thứ hai phế, khối thứ.. mười vẫn chẳng ra cái giống gì.
Có người chép miệng tặc lưỡi tỏ vẻ tưởng thế nào. Thanh Phương mặt đen như đít nồi. Hôm nay vận may bị chó gặm hay sao trời?
Ông chủ tiệm cười khà khà xoa tay nói: "Cô gái à, cô cắt nhiều đá như vậy rồi nhưng vẫn chưa trả tiền đâu."
"Ý ông là gì? Nghĩ tôi quỵt tiền ông à?" Thanh Phương lườm ông ta một cái.
"Đâu có, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút. Sợ cô mải mê quên lối thôi. Dù gì thì cô cũng cắt mấy chục khối nguyên thạch rồi đấy."
Lúc này Thanh Phương mới để ý đống đá ngổn ngang bên cạnh, mấy người xung quanh xem trò mà thích chí, còn cái tên vừa nãy bị cười nhạo nhìn cô với ánh mắt đầy đồng cảm. Như kiểu hóa ra trên đời này vẫn còn người đen đủi hơn hắn. Quay qua Hoài An thấy cũng đang khoanh tay một bên cười.
Ông ta lại lên tiếng: "Tôi nghĩ hay là cô cứ thanh toán đống khối nguyên thạch kia trước rồi hãng tiếp tục cắt. Dù gì mọi người cũng coi đây như một trò may rủi, cô cũng không cần phải cố chấp quá làm gì."
Thanh Phương bĩu môi "hừ" ra tiếng. Hoài An tiến lên quẳng hai thỏi vàng cho ông ta.
"Đủ chưa?"
Ông ta đưa tay đón lấy trong sự ngỡ ngàng. Đưa thử lên miệng cắn. Ai ui, là vàng thật, là vàng thật. Mặt ông ta hớn hở cười tươi như hoa.
"Đủ rồi, đủ rồi, hai vị cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi."
Mấy người xung quanh xuýt xoa. Thì ra lại là kẻ thừa tiền khác.
Thanh Phương nhìn ông ta, ngẫm một lúc, bất giác cong khóe môi, kéo Hoài An lại gần nói:
"Bà chọn đi."
Hoài An nói: "Nếu chơi chán rồi thì đi."
Thanh Phương phụng phịu: "Không được. Nhìn mặt tươi cười của ông ta tôi không thích."
"Chỉ lần này thôi."
"Ừ." Thanh Phương gật đầu.
Hoài An đi một vòng tùy ý chỉ mười khối nguyên thạch rồi ra hiệu cho thợ cắt cắt ra.
Lúc đầu mọi người vừa xem vừa chắc mẩm chắc chẳng ra được cái gì đâu. Nhưng rồi ai nấy đều tròn xoe mắt. Khối đầu tiên ra phỉ thúy tuy không lớn lắm, chất ngọc cũng không phải là xuất sắc. Khối thứ hai lại ra ngọc, lần này xem ra còn tốt hơn. Khối thứ ba, thứ tư, thứ năm.. lần lượt được cắt từng lớp ra đều ra ngọc phỉ thúy. Người thợ cắt vừa cắt vừa run. Có lẽ hiếm có ai có thể cắt được ra ngọc phỉ thúy liên tiếp như vậy.
Người thợ cắt đến khối nguyên thạch cuối cùng.
"A.. a.. ra lục.." Có người không nhịn được kêu lên.
Người chủ tiệm tròn xoe mắt nhìn, tay cầm hai thỏi vàng mà run rẩy. Mọi người nín thở chăm chú nhìn người thợ cắt từng lớp ra. Tỉ lệ đổ thạch ra ngọc phỉ thúy đã thấp, đã thế đây còn là ra phỉ thúy đế vương lục nữa chứ. Phải gom hết may mắn mấy đời mới được thế này?
Nếu là người khác thì đã gào lên sung sướиɠ vì đổi đời rồi. Nhưng nhìn cô gái xinh đẹp vừa quăng hai thỏi vàng một cách tùy hứng kia, khuôn mặt chẳng mảy may rung động. Chỉ có cô gái xinh đẹp bên cạnh vừa đổ ra mấy chục viên phế phẩm lúc này cũng mới cong khóe môi cười. Dẫu biết ở đây lắm kẻ giàu nhưng giàu đến mức này thì..
Thanh Phương cầm khối ngọc phỉ thúy đế vương lục lên, ước lượng chắc cũng làm được mấy món trang sức. Cô vuốt cằm tỏ vẻ nguy hiểm nhìn một lượt khối nguyên thạch trong tiệm, thấy ông chủ tiệm kia mặt đang xanh tái mới thỏa mãn quay qua nói với Hoài An.
"Thôi, chơi chán rồi, chúng ta đi thôi."
Ông chủ tiệm nghe vậy nhanh chóng gọi nhân viên ra gói mấy khối ngọc lại, tiễn hai cái con người này đi. Chứ còn tiếp tục ở đây chắc ông ta sẽ đau lòng chết mất.
Thanh Phương đưa khối ngọc phỉ thúy đế vương lục ra: "Gói cái này thôi."
Cô nhìn mấy khối ngọc phỉ thúy còn lại rồi nhìn một lượt xung quanh, hất cằm về phía một người: "Còn lại cho anh hết đó."
Người tên A Sùng vẫn còn đang đắm chìm trong sự ngơ ngác. Có lẽ với một người quanh năm suốt tháng đổ thạch chẳng ra đâu vào đâu như anh ta, gặp được tình huống này cảm thấy Hoài An đúng là quá thần. Thấy Thanh Phương hất cằm về phía mình, không tự chủ đưa bàn tay vẫn còn hơi run trỏ vào mặt mình hỏi: "Tôi ư?"
Thanh Phương gật đầu: "Đúng vậy!"
Mọi người xung quanh được phen trố mắt lần nữa, mấy khối ngọc kia tuy không sánh bằng đế vương lục nhưng giá trị cũng không nhỏ. Thế mà cô gái kia lại tùy tiện nói cho dễ dàng như vậy?
Nếu không cần thì cũng nên cho mấy người nghèo nghèo như họ mới phải chứ? Ở đây ai mà không biết nhà tên Lý A Sùng kia giàu nứt vách. Đúng kiểu người giàu chia cho người giàu. Có mấy người tiếc rẻ, biết thế hồi nãy không cười nhạo cô ta rồi.