Chương 30: Tín vật định ước

"Có cái gì thú vị chứ?"

Nói rồi Hoài An lấy một chiếc hộp đưa cho Thanh Phương: "Cho bà."

Thanh Phương đón lấy, mở ra xem rồi "ồ" lên một tiếng. Là một bộ trang sức.

Cô cầm lên ngắm nghía rồi tặc lưỡi: "Hào phóng nha! Chậc, một bộ này cũng dư sức mua được mấy căn nhà đấy. Bà thật sự thiếu tiền sao?"

Hoài An gật đầu chắc nịch: "Tất nhiên rồi! Tiền thì không có thật, chỉ có mấy viên đá quý để ngắm qua ngày thôi."

Thanh Phương: "..."

Nghe cái giọng điệu gợi đòn này thật muốn đấm.

Sau khi trao một cái lườm yêu thương cho Hoài An thì sự chú ý của Thanh Phương cũng va phải viên hồng ngọc trong chiếc hộp cẩm nhung màu đen.

Cô chỉ tay hỏi: "Cái gì kia?"

Hoài An liếc nhìn: "Một viên đá quý."

"Cái đó thì ai chả biết." Có bị mù đâu mà không thấy. Cái cô muốn hỏi là viên đá to cực phẩm này ít ra phải có tên chứ.

Thanh Phương cầm lên nhìn ước lượng, xong gật đầu chắc mẩm: "Hừm, nặng phết. Rất đáng tiền. Nó tên là gì?"

"Đế Huyết Hồng."

"Hửm." Thanh Phương giật khóe môi nhìn Hoài An hỏi: "Nghe nói là viên này được Đoàn Mạnh Quân mua về không lâu mà?"

Hoài An gật đầu: "Là anh ta đưa cho đó."

"Ố.. ồ.." Thanh Phương biểu cảm mắt trợn lồi lên kinh ngạc: "Để làm gì?"

Hoài An trả lời mặt vẫn dửng dưng: "Anh ta nói đó là tín vật định ước."

"Hớ? Tín vật định tình hả?" Thanh Phương ngoáy lỗ tai. Cô có nghe nhầm không vậy?

"Là Tín! Vật! Định! Ước!" Hoài An nhắc lại, nhấn mạnh từng chữ.

Thanh Phương bộ mặt không hiểu hỏi lại: "Bộ có gì khác nhau sao?"

Hoài An thở dài, lại nhớ đến tối hôm đó.

Khi Đoàn Mạnh Quân nói: "Cô An, tôi nghĩ là chúng ta cùng có chung mục đích đấy!"

Hoài An nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu: "Anh đang nói gì vậy? Tôi có mục đích gì chứ?"

Đoàn Mạnh Quân nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt nghiêm túc: "Nhà thiết kế với biệt danh AQ, cô nói xem?"

Hoài An hơi kinh ngạc, sau đó khuôn mặt giãn ra, không còn tỏ vẻ sợ sệt, rụt rè như vừa rồi nữa.

Khóe mắt lạnh đi nhiều nhìn anh: "Không ngờ ngài chủ tịch lại cất công điều tra tôi như thế đấy? Xem ra tôi có phần xem nhẹ mình rồi nhỉ?"

"Tôi chỉ là tình cờ biết được thôi. Không phải cố ý điều tra."

Hoài An mỉa mai: "Vậy sao? Thế anh có tình cờ biết được thêm nhiều chuyện quá khứ của tôi nữa không?"

Đoàn Mạnh Quân không nghĩ cô lại tức giận như vậy, có phần bất lực nói: "Tôi không biết nhiều về quá khứ của em, cũng sẽ không có ý định điều tra. Tôi chỉ quan tâm em của hiện tại thôi."

Hoài An lắc đầu: "Anh không hiểu? Quá khứ tạo nên hiện tại và tương lai đó."

Đoàn Mạnh Quân im lặng. Có phải anh không nên hấp tấp như vậy?

"Anh bảo chúng ta có chung mục đích. Vậy anh biết mục đích của tôi là gì à?"

"Tôi không biết."

Hoài An bật cười như nghe được một chuyện khôi hài, nhíu mày hỏi: "Thế anh bảo chung cái gì?"

"Tôi chỉ biết là nếu em có mục đích gì, tôi cũng sẽ giúp em thực hiện."

"Thật ư? Nếu tôi nói tôi đến là để phá công ty của anh thì anh cũng giúp tôi làm à?"

"Ừm, nếu phá một cái không đủ, tôi có thể lập thêm mấy cái nữa cho em phá."

Hoài An giơ tay: "Dừng lại! Anh nói như thế tôi sẽ hiểu lầm là anh có tình ý gì với tôi đấy."

"Không được sao?" Đoàn Mạnh Quân bộ mặt đầy nghiêm túc hỏi lại.

Hoài An cau mày, nhất thời không biết nói gì.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, không ai chịu nhường ai.

Cơn tức giận bồng bột qua đi. Hoài An cũng không hiểu sao mình lại sốc nổi không giữ được cảm xúc bình tĩnh như vậy.

Cô nhắm mắt lại, rồi nhìn Đoàn Mạnh Quân cười cười: "Thật ra nãy giờ tôi chỉ đùa thôi!

Nhưng mà cũng không thể ngờ nha, anh lại có thể biết được nghệ danh tôi dùng khi ở nước ngoài.

Mục đích của tôi đương nhiên là trở thành một nhà thiết kế lừng danh rồi.

Tôi mới về nước nên không có ý định dùng nghệ danh khi ở nước ngoài.

Vào Charm cũng là do thấy công ty rất có tiềm năng để phát triển. Nếu có thể cùng Charm ngày một đi lên thi quả thật rất tốt.

Đó là mục đích của tôi đấy. Nói ra thì đúng là chúng ta có chung mục đích thật ha."

Hoài An nói một liên một hồi, chớp mắt nhìn Đoàn Mạnh Quân vẫn im lặng nãy giờ.

Anh hơi nghiêng đầu hỏi cô: "Vậy nghĩa là em sẽ giúp tôi đưa Charm ngày một phát triển."

Cô cười xòa: "Tất nhiên rồi! Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Anh khẽ gật đầu: "Vậy được. Tôi cho em tài nguyên vô tận, em giúp Charm phát triển vươn ra thị trường thế giới."

Rồi anh nhìn viên Đế Huyết Hồng: "Viên đá này coi như là tín vật định ước giữa chúng ta đi. Vậy nên em sẽ là người giữ nó."

Hửm?

"Tôi nghĩ là không cần phải.."

Anh cắt ngang lời cô: "Nếu em không cầm, vậy lời hứa của em, xem như không tính."

Hoài An: "..."

Sao cứ phải bắt cô cầm viên đá này? Lại còn tín vật định ước cái khỉ gì? Nghe nó có ngồ ngộ không?

Nhìn ánh mắt kiên định của Đoàn Mạnh Quân, cô cảm giác nếu mình không đồng ý thì hôm nay khỏi phải bước chân ra căn phòng này luôn quá. Giống như bị hố vậy.

Mà thôi, dù gì anh ta cũng không chấp thái độ vừa rồi của cô. Cô đóng nắp hộp lại rồi nhìn anh nói: "Được rồi, tôi sẽ giữ nó."

Lúc này Đoàn Mạnh Quân mới mỉm cười, tỏ vẻ hài lòng.