Chương 4: Chất lỏng màu đỏ (2)

"Vậy anh đang làm công việc gì? Hàng xóm trên lầu còn không biết là ai, vậy tại sao anh lại lập tức nghĩ đó là máu? Chẳng lẽ không thể là cái gì khác sao?" Hạ Ninh mở miệng dò hỏi, trên thực tế, khi nhìn thấy mảng màu đỏ kia cô cũng nghĩ trong đầu đó là máu, đã bị nước hoà tan.Coi như cô vẫn chưa được tham gia công tác tiền tuyến, nhưng dù sao cũng học chuyên ngành điều tra hình sự ra, sau khi tốt nghiệp thì vẫn luôn làm trong cảnh sát nên có suy nghĩ như vậy cũng không có gì là lạ, mà tại sao hai vợ chồng này lại lập tức liên tưởng máu với vụ án hình sự?

"Cả hai chúng tôi đều là giáo viên tiểu học." Người đàn ông trả lời: "Chúng tôi thực sự không biết đó có phải là máu hay không, thật sự rất khó đoán. Chúng tôi đã bỏ gần như tất cả tiền tiết kiệm mua đẻ một ngôi nhà này, nếu không phải là máu thì tốt, chúng tôi sẽ thương lượng với hàng xóm và sơn lại trên trần nhà cho chúng tôi, nhưng nếu đó là máu...... thì bản chất của vấn đề này lại khác rồi. Ai biết người sống tầng trên là ai, trong trường hợp...... Ý tôi là, nếu người đó làm chuyện xấu, hai chúng tôi chạy đến tìm và nói chuyện với họ, lỡ như bọn họ...... Hai chúng tôi còn trẻ, chưa kết hôn được bao lâu, còn chưa có con!"

Khi Hạ Ninh nghe anh ta nói như vậy, trong lòng cũng hiểu được, hoá ra anh ta gọi cảnh sát là để nhờ cảnh sát giải quyết hiềm nghi, nếu có chuyện thì cảnh sát sẽ giải quyết, nếu không thì coi như sợ bóng gió một hồi, sau đó mọi người vẫn sẽ vui vẻ, không còn sợ hãi, có thể tự tin đi sang hàng xóm để thương lượng.

Mặc dù hành động của người báo án 100% là xuất phát từ tư tâm, nhưng họ đã đến đây thì không thể ngồi yên. Hạ Ninh nhìn Thang Lực, Thang Lực cũng hiểu ý của cô. Hạ Ninh là người mới vừa mới đến, cũng quen biết với những người khác trong đội cảnh sát hình sự, nhưng cô vẫn chưa quen với những người của các bộ phận khác, vì vậy việc gọi những người khác đến để kiểm tra xem màu đỏ trên trần nhà có phải máu hay không thì tất nhiên thuộc về Thang Lực, người đã làm việc trong đội cảnh sát hình sự từ khi tốt nghiệp.

Sau khi Thang Lực gọi điện thoại, phải mất một thời gian người của sở cảnh sát mới đến, Thang Lực thấy vợ chồng báo án còn buồn ngủ, cũng như phòng ngủ nửa mở, sau đó nhìn Hạ Ninh, cô cũng hiểu ý của anh, vì vậy hỏi hai vợ chồng: "Đồng nghiệp của chúng tôi một lát nữa mới đến, hai người ...... Nếu cảm thấy không thuận tiện, chúng tôi có thể đi ra ngoài chờ."

"Không, không, không!" Người phụ nữ co rúm lại khi nghe thấy lời nói của Hạ Ninh, cô ta vội vàng lên tiếng, như thể sợ rằng nếu cô ta nói chậm hơn nửa nhịp, Hạ Ninh và Thang Lực sẽ thực sự quay đầu rời đi: "Hai người cứ ở lại đây đi! Có nhiều người sẽ đỡ sợ hơn, nếu hai người đi ra, chúng tôi rất sợ."

Nghe ý tứ trong lời nói của cô ta, dường như đã chắc chắn rằng màu đỏ trên trần nhà là máu, tầng trên đã xảy ra một vụ án khủng khϊếp nào đó , nhưng nếu người ta đã nói như vậy, Hạ Ninh và Thang Lực cũng không thể không nghe theo, bốn người họ ngồi xuống ghế sofa nhỏ trong phòng khách, không ai lên tiếng, lặng lẽ chờ đợi những người khác đến, không có âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.

Trong quá trình lẳng lặng chờ đợi, Hạ Ninh cảm thấy có chút buồn chán, nhưng bản chất vụ án không rõ ràng, nói chính xác là không biết đây có phải là vụ án hình sự hay không, cho nên cũng không cần phải truy vấn rõ ràng lãng phí nước bọt. Mấy lần ánh mắt cô tìm đến phía Thang Lực, thấy anh vẫn vô cùng bình tĩnh ngồi đó.

Cũng thật kỳ lạ, Hạ Ninh luôn khó chịu với tên hũ nút này, nhưng khi cô ra ngoài làm việc với anh, mỗi lần anh không muốn nói chuyện, cô luôn có thể hiểu ngay những lời thoại trong ánh mắt của anh, và có thể chính vì lý do này mà đội trưởng Dương để hai người họ giải quyết công việc cùng nhau, Thang Lực luôn ghét ồn ào và không thích nói chuyện, chưa bao giờ thể hiện rõ sự phản đối của mình.