Chương 1: Cơn ác mộng trong đầu

Sáng sớm, ánh bình minh còn chưa kịp nhuộm đỏ đường chân trời, Hạ Ninh đã bị đánh thức bởi một cuộc gọi điện thoại đến từ cục cảnh sát, nói rằng họ vừa nhận được báo án, yêu cầu cô lập tức xuất phát đến hiện trường để cùng các đồng nghiệp khác điều tra tình hình và xác nhận tình huống cụ thể của người báo án.

Nếu là người khác, đặc biệt là loại người tức giận sau khi thức dậy thì sợ rằng lúc này tâm tình của họ sẽ không vui vẻ gì, nhưng Hạ Ninh không phải là một trong số họ, cô vốn vẫn còn có chút buồn ngủ nhưng sau khi nghe xong nội dung cuộc điện thoại, cơn buồn ngủ liền nháy mắt tiêu tan, cô nhanh chóng rời giường, thay quần áo rồi vội vàng ra cửa.

Lúc này là cuối mùa xuân đầu mùa hè, trời còn khá sớm, thời tiết trong xanh, không khí rất trong lành có chút mát mẻ. Hạ Ninh vừa bước ra khỏi cửa đã cảm thấy mát lạnh, cô đút hai tay vào túi áo len mỏng đang mặc rồi chạy bộ thật nhanh để cơ thể nhanh chóng nóng lên, sáng sớm không phải co ro, trông có vẻ mất tinh thần.

Hạ Ninh là một cô gái cao gầy, thân hình thon thả và cân đối, bốn năm sinh hoạt trong trường cảnh sát đã rèn luyện cơ thể mạnh mẽ nên cô có thân hình cường tráng, chạy cũng nhanh nhẹn và linh hoạt, lại thêm cô còn có làn da trắng ngần, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là miệng, khóe miệng luôn hơi nhếch lên như thể cô luôn mỉm cười, thoạt nhìn không ai nghĩ rằng cô là một nữ cảnh sát sáng dậy sớm và vội vã chạy đến hiện trường, mà trái lại giống một cô gái mỗi sáng ra ngoài chạy bộ để giữ dáng.

Quả thực, khuôn mặt của Hạ Ninh rất mê hoặc, trời sinh là một khuôn mặt chiều lòng người, dù tức giận, khó chịu, hồi hộp hay lo lắng, cô luôn có thêm chút ngây thơ và bớt đi mấy phần khí thế, những người chưa quen với cô đều đồng loạt cho rằng cô là loại cô gái lạc quan và tốt bụng, tuy nhiên chỉ những người quen thuộc với cô hay có giao tình rất sâu mới thực sự hiểu rõ, mặc dù cô gái này có tính tình tốt, nhưng không dễ chọc đâu.

Ví dụ như lúc này, thoạt nhìn trên mặt cô rất thoải mái và bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng cô đã biến thành một nồi nước sôi kể từ lúc nhận được cuộc gọi.

Cô tốt nghiệp trường cảnh sát được một thời gian, ban đầu cô ở lại quê nhà thành phố C và trở thành một viên chức, tuy cũng là nữ cảnh sát làm trong lĩnh vực điều tra tội phạm nhưng viên chức vẫn là viên chức, chức trách không giống nhau, đương nhiên tính chất công việc cũng rất khác nhau. Mãi đến khi cô lựa chọn rời khỏi thành phố C và đến thành phố A để phát triển. Sau khi quyết định, cô thừa dịp thay đổi hoàn cảnh thì cũng đơn giản thay đổi hoàn toàn vai trò của mình, vì vậy cô kiên quyết xin làm người chạy việc bên ngoài, làm cảnh sát hình sự tuyến đầu. Bởi vì trước đây cô đã từng tham gia công tác nội bộ, còn là một cô gái trẻ, mặc dù ban đầu cô học chuyên ngành điều tra hình sự ở trường, nhưng Cục Công an A vẫn không thể không lo lắng một chút về việc liệu cô gái xinh đẹp trắng nõn này có thể chịu được cường độ làm việc vất vả và không quy luật của điều tra hình sự tuyến đầu hay không.

Để có thể chứng tỏ bản thân, Hạ Ninh đã tiếp nhận một loạt kiểm tra, bao gồm đánh giá chuyên môn, kiểm tra thể lực, và cuối cùng thông qua nỗ lực của bản thân, cô đã chứng minh rằng mình có thể ứng phó, còn được toại nguyện trở thành một thành viên trong đội cảnh sát hình sự của Cục Công an thành phố A. Sau khi đến đội cảnh sát hình sự báo danh, có một khoản thời gian, bởi vì chưa quen với môt trường thành phố A và rất nhiều tình huống khác nên cô cũng không có dịp tiếp xúc với công việc thực tế, Lúc này thông báo cô đi xem hiện trường, mặc dụ không biết tình hình cụ thể thế nào, có thật sự dính đến án hình sự hay không, Hạ Ninh vẫn cảm thấy rất phấn chấn nhưng cũng có chút căng thẳng.