Ai đã yêu nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên? Ai muốn tìm cái chết vì nàng ta?
Hắn hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh nói: “Chắc là mẫu thân ta tự ý chủ trương mời Lý cô nương đến đây. Đây vốn không phải ý của ta, Lý cô nương mời trở về đi. Ta vô cùng xin lỗi vì đã làm phiền nàng."
Nói xong những lời này, hắn lễ phép cúi chào, cũng không thèm nhìn nàng một cái xoay người trở về phòng, cuối cùng còn hô lớn một câu: “Hạo Chí, tiễn khách!”
Chu Dĩ Chi đi rất nhanh, hắn phải về phòng rửa gỉ mắt.
Còn chưa đi vào phòng ngủ, hắn đã bị mẫu thân túm lấy:"Con trai, sao con về rồi vậy, Lý cô nương đây?"
Chu Dĩ Chi không tiện trở mặt với mẫu thân: "Không phải nương nói mời các cô gái đến hội chợ sao? Sao lúc con ra ngoài chỉ thấy mỗi nàng ấy thôi vậy?”
Mẫu thân hắn cười hì hì: "Là ta lừa con, ta chỉ mời mỗi mình nàng mà thôi.”
“…….Không phải con đã nói con đặc biệt ghét nàng ta sao? Nương còn mời một mình nàng ta đến!”
Mẫu thân sẵng giọng: "Tiểu vương bát đản, ta còn không hiểu con sao, con mỗi ngày khẩu thị tâm phi giả vờ giả vịt. Nhiều nữ hài tử như vậy nhưng con hết lần này tới lần khác nhớ kỹ tên của nàng, ta thấy khẳng định là có hi vọng.”
"…..Đó là vì nương không biết nguyên nhân!”
“Vậy Lý cô nương đâu?”
“Đi rồi."
Sắc mặt Chu Dĩ Chi khó coi.
“Đi rồi? Đồ nghiệt tử! Đây là đạo đãi khách của con sao? Mau đem nàng về cho ta!”
Mẫu thân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng:"Con không đem được nàng ta về thì đừng nhận ta là mẹ.”
“Vậy nương cho con về phòng trước, rồi con sẽ đi ngay.”
“Trở về phòng nhanh! Đi ngay bây giờ! Nếu không nàng ấy đi xa mất!”
Chu Dĩ Chi bị đẩy ra ngoài, gỉ mắt còn ở khóe mắt hắn.
Chu Dĩ Chi vừa đi vừa lén lút lau mắt, sợ bị người khác nhìn thấy.
Gặp Hạo Chí trước mặt, Chu Dĩ Chi vội vàng thẳng lưng, khôi phục bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo của hắn.
“Vương gia ngài đi đâu vậy?”
“Lý Thanh Thu đâu?”
Hạo Chí sửng sốt: "Đưa ra cửa theo yêu cầu của ngài rồi, vừa mới đi. À, đúng rồi, Lý tiểu thư vừa bảo tôi nhắn lại cho ngài một câu. Nàng ấy nói ngài bị bệnh thần kinh.”
Г….....A Vương gia ngài sao lại đấm đầu ta.]
Hạo Chí che đầu kêu to.
“Sau này không cần truyền đạt những lời này cho ta, biết chưa? "
Chu Dĩ Chi nghiêm túc giáo huấn hắn.
“Đã biết, ôi chao Vương gia ngài rốt cuộc đi đâu vậy?”
“Đuổi theo đem nàng trở về.”
“Hả? "Hạo Chí còn chưa kịp phản ứng, Chu Dĩ Chi đã đuổi theo ra cửa.
Hắn chạy đến trên đường, nhìn thấy Lý Thanh Thu cách đó không xa đang đứng mua kẹo hồ lô xâu.
Chu Dĩ Chi cố ý giảm tốc độ, lững thững đi về phía nàng, không nhanh cũng không chậm.
“Lý cô nương dừng bước. "
Thanh âm của hắn như nước, nhẹ nhàng mát mẻ.