Chương 21

Lộ Trình bình thường cần đi 1 tiếng, Hà Vũ Bạch 30 phút đã xong, đấy là còn phải tính cả thời gian chờ đèn đỏ. Trình Nghị mặt mũi trắng bệch, sau khi xuống xe đỡ cửa xe bình tĩnh một lúc lâu.

“Vali to để trong cốp đi, tối em về nhà hẵng dỡ.” Từ ghế sau túm lấy túi thể thao của Trình Nghị, Hà Vũ Bạch nhìn trạng thái của đối phương, khoác túi lên vai mình.

Trình Nghị nhìn chằm chằm cậu, nói: “Anh lúc nãy vượt quá tốc độ.”

“Đây là xe của cha em, nếu có giấy phạt, nên là ổng đi xử lý.” Hà Vũ Bạch khẽ đẩy sau lưng Trình Nghị, “Lên tầng đi, chủ nhiệm Lãnh đã đến phòng làm việc rồi.”

Chân run rẩy đi vài bước, Trình Nghị quay đầu lại hỏi Hà Vũ Bạch: “Anh có phải ghét cha em không?”

Hà Vũ Bạch không tốn tâm tư suy nghĩ cách nhìn của mình đối với Lãnh Tấn, nhưng đáp án nhất định là phủ định.

“Chủ nhiệm Lãnh là bác sĩ tốt được người kính trọng.” Cậu nói.

Trình Nghị kéo ngay mũ, cau mày: “Vậy sao anh khắt khe với em vậy?”

Nghiêng đầu qua, Hà Vũ Bạch cười khẽ: “Xin lỗi đã để em cảm thấy không vui, nhưng anh không có ác ý.”

Nếu như thời gian lùi lại nửa tiếng, Trình Nghị nhất định sẽ cảm thấy động tác nghiêng đầu của thực tập sinh nhỏ này rất đáng yêu, nhưng trước mắt nó chỉ cảm thấy đối phương nham hiểm.

Không được, lát phải đến chỗ cha cáo trạng cái lông chim đen này.

Nhìn thấy mặt Lãnh Tấn, Trình Nghị sợ run vài giây mới nhận ra đây là cha mình. Nó nhào tới trong ngực Lãnh Tấn, dùng sức ôm lấy đối phương.

“Cha làm sao thế?”

Lấy mũ lưỡi trai của Trình Nghị xuống, Lãnh Tấn giơ tay lên chỉnh tóc đối phương bị vành nó đè sụp, cười nói: “Xảy ra chút sự cố, nếu không cũng sẽ không nhờ bác sĩ Hà đến sân bay đón con giúp.”

“Nhìn qua rất nghiêm trọng.” Trình Nghị ngửa mặt lên. Nó tạm thời vứt chuyện cáo trạng Hà Vũ Bạch ra sau gáy, cha quan trọng hơn.

Mắt thấy đứa nhỏ trước đây chỉ đến ngực mình giờ đã qua cằm rồi, trong lòng Lãnh Tấn ngũ vị tạp trần — Tay to dắt tay nhỏ, còn có thể đi bao lâu?

“Mấy hôm nữa máu bầm tan sẽ không sao nữa.” Người trong phòng làm việc nghe thấy giọng dịu dàng của Lãnh Tấn, nổi da gà lả tả, “Con hai tuần này đi theo bác sĩ Hà, cha lát còn phải đi giải phẫu, cậu ấy sẽ sắp xếp kế hoạch thực tế xã hội cho con.”

“Không phải nói để Tiểu Nguyễn Tử dẫn dắt con ạ?” Trình Nghị vừa nghe mình phải đi theo Hà Vũ Bạch, không quá vui.

Bàn làm việc của Nguyễn Tư Bình đối diện phòng làm việc của Lãnh Tấn, nghe thấy Trình Nghị gọi mình là “Tiểu Nguyễn Tử”, co rút khóe miệng — May đối phương là con của chủ nhiệm Lãnh, nếu không đã sớm cáu, gọi thái giám sao!

“Bác sĩ Hà không cần phẫu thuật, ban ngày khá rảnh chăm sóc con.” Lãnh Tấn vỗ vỗ lưng con trai, hô ra ngoài cửa một tiếng, bảo Hà Vũ Bạch dẫn Trình Nghị bắt đầu lên kế hoạch thực tế xã hội hôm nay.

“Đây là bàn làm việc tạm thời của con, cần đồ dùng làm việc gì, lát list danh sách cho cha, cha để hậu cần đưa tới cho con.”

Hà Vũ Bạch dẫn Trình Nghị tới bàn làm việc bên cạnh cái của mình, trước mắt chỉ có chỗ này còn trống.

“Em không cần giấy, lãng phí gỗ.” Trình Nghị nói, lấy iPad trong túi ra đặt trong tay.

Hà Vũ Bạch lấy tấm thẻ trong túi áo blouse ra đưa cho Trình Nghị: “Đây là thẻ cơm của chủ nhiệm Lãnh, 12h trưa, nếu không có ai dẫn em đi ăn cơm, tự mình đến phòng ăn. Nghỉ trưa đến 12 rưỡi, trong thời gian đó em không thể đi quấy rầy bất kỳ ai, bao gồm cha em.”

“Tại sao?” Trình Nghị cau mày.

“Trong tay ổng nắm giữ sống chết, trừ khi có khám gấp, nếu không nghỉ trưa đối với ổng mà nói vô cùng cần thiết.” Ngữ khí Hà Vũ Bạch cũng không nghiêm khắc, nhưng không thể nói là dịu dàng.

Quy củ, phải lập ra từ lúc bắt đầu.

Trình Nghị bất cần đời “Ò” một tiếng.

Hà Vũ Bạch nói tiếp: “Trong lúc em ở Tổng hợp Đại Chính tiến hành thực tế xã hội, anh mỗi sáng 7 rưỡi phải thấy em đúng giờ vào cửa.”

“Hả? Vậy không phải 5 rưỡi đã phải rời giường?”

Trình Nghị trợn to mắt, nó lệch múi giờ còn chưa chỉnh lại mà!

“Đúng, nếu không trực ca đêm, anh đều 5 rưỡi rời giường.” Hà Vũ Bạch gật gật đầu, “Mặc dù không rõ thời gian làm việc nghỉ ngơi của chủ nhiệm Lãnh, nhưng anh đoán hẳn cũng gần như vậy.”

“Nghe có vẻ rất vất vả.” Trình Nghị quét bên cạnh một vòng, phát hiện trong phòng chỉ còn lại nó và Hà Vũ Bạch, “Những người khác đâu rồi?”

“Đến phòng khám hoặc chuẩn bị trước phẫu thuật.”

“Đúng rồi, em nghe cha nói anh không cần đi phẫu thuật, sao vậy?”

Hà Vũ Bạch thẳng thắn nói: “Anh sợ máu.”

“......”

**, Trình Nghị khơi lông mày, sợ máu còn có thể làm bác sĩ? Yêu cầu của cha đối với thực tập sinh cũng thấp quá đi.

Một khi vào phòng giải phẫu, Lãnh Tấn sẽ loại bỏ tất cả tạp niệm. Dù sao giao Trình Nghị cho Hà Vũ Bạch, hắn yên tâm. Thật ra hắn cũng rầu rĩ, sao phải tín nhiệm Hà Vũ Bạch như thế.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định tin tưởng trực giác.

Người bệnh trước khi nằm trên bàn mổ đã làm giải phẫu cắt bỏ túi mật ở bệnh viện khác, dự đoán bệnh tình không tốt, nhưng kiểm tra qua lại cũng không kiểm tra ra vấn đề. Hôm qua ăn cơm tối xong đột nhiên trướng bụng, được xe cấp cứu gần đây đưa đến khám gấp Tổng hợp Đại Chính.

Sau khi từ trong ổ bụng người bệnh rút ra chất lỏng dạng mủ, kết hợp với bệnh sử, bác sĩ khám gấp nghi ngờ là rò mối nối gan, giữ lại quan sát cả đêm, ban ngày chuyển đến khu 2 làm kiểm tra ổ bụng.

“Bác sĩ nào giải phẫu vậy?” Nguyễn Tư Bình nhìn dấu vết sau phẫu thuật của bệnh nhân hiển thị trên màn hình bĩu môi mãi, “Hồi em thực tập cũng không làm bậy như vậy.”

“Ừ, nhìn trình độ này, cũng gần như hồi cậu thực tập.” Lãnh Tấn chậm rãi dịch chuyển nội soi, đột nhiên cau mày, chỉ vào thịt thừa trên gan bệnh nhân hiện ra trên màn hình nói: “Nguyễn Tư Bình, lấy một ít xuống, đưa đi làm bệnh lý.”

Vừa đưa kìm vào bên trong, Nguyễn Tư Bình vừa lẩm bẩm: “Trực tiếp cắt sạch đi, không quan tâm tốt xấu, giữ lại cũng là tai họa ngầm, dù sao cũng không lớn.”

“Hơn 5mm rồi, cắt không sạch, phải cắt bằng điện, làm bệnh lý trước.”

“Ò.” Nguyễn Tư Bình đáp một tiếng, nắm chặt kìm lấy một ít sợi trên thịt thừa xuống.

Một giây sau, trên màn ảnh máu đỏ một mảnh.

Động mạch gan dị tật. Trán Lãnh Tấn bỗng ứa ra tầng mồ hôi — đây không phải là thịt thừa, là mạch máu dị dạng do phù đột ngột, mà Nguyễn Tư Bình vừa mới xé rách nó!

“Nguyễn Tư Bình! Gọi kho máu điều hai đơn vị tiểu cầu và hồng cầu tới đây!”

Nguyễn Tư Bình sửng sốt vài giây, vội vàng rút dụng cụ ra chạy đi gọi điện thoại.

Lãnh Tấn vừa ra khỏi phòng giải phẫu đã bị gọi vào phòng y tế.

Kiểm tra nội soi nho nhỏ biến thành mở bụng giải phẫu, người nhà người bệnh không làm nữa, khiếu nại Lãnh Tấn. Trên thực tế trong chứng thực phẫu thuật, cho dù Lãnh Tấn không phán đoán sai, người bệnh cũng phải mở ổ bụng tiến hành sửa chữa ống rò.

Bác sĩ lúc trước làm cắt bỏ túi mật, trình độ thực sự quá tệ.

Nhưng dù sao cũng là động mạch gan rách trước, Lãnh Tấn không có lập trường biện giải cho mình. Xác suất 1 phần triệu để hắn vấp phải, đi đâu nói lý lẽ?

Chủ nhiệm Từ khu 2 nghe nói Lãnh Tấn bị khiếu nại, chạy đến phòng y tế xử lý tranh cãi. Cái này cũng không hiếm lạ, ngay từ trước lúc Lãnh Tấn kế nhiệm vị trí chủ nhiệm khu 1, Từ Kiến Hưng cũng đã là người hòa giải có tiếng. Người bệnh và người nhà phòng y tế không xử lý được, toàn bộ trông cậy vào miệng hắn.

Khuyên can mãi, người nhà miễn cưỡng đồng ý dùng miễn phí chi phí trong lúc nằm viện cộng thêm 100 nghìn phí dinh dưỡng để đền bù, không dựa theo rủi ro chữa bệnh khởi tố tổng hợp Đại Chính nữa.

“Chủ nhiệm Lãnh, đừng có áp lực, ai trải qua loại chuyện này cũng chỉ có thể chịu xui xẻo.”

Vội vàng đi cùng thang máy với Lãnh Tấn, Từ Kiến Hưng cười híp mắt an ủi hắn. Có lẽ đã sớm biết được tin tức mình sẽ thăng quan, thái độ của hắn nói chuyện với Lãnh Tấn cũng rất khác trước đây.

“Tôi không có áp lực, không phải trừ tiền sao?”

Lãnh Tấn ấn nút đến khu bệnh 1, nhưng không ấn đến khu bệnh 2. Thấy mình bị Lãnh Tấn lơ, ánh mắt Từ Kiến Hưng hơi cứng lại, đưa tay ấn sáng nút tầng lầu đến khu 2.

“Phải, bệnh viện đưa 1 nửa, khu bệnh gánh 1 nửa.” Hắn chụp miệng, “Tháng này tiền thưởng của khu 1 các cậu phải ném thia lia ròi.”

“Cá nhân tôi sai, sẽ không để những người khác trong khu bệnh gánh cùng tôi.” Lãnh Tấn hai tay ôm ngực, nghiêng người dựa vào lan can, cũng không nhìn Từ Kiến Hưng.

“Tự gánh?” Từ Kiến Hưng tỏ vẻ kinh ngạc, “Chủ nhiệm Lãnh, cậu đủ trượng nghĩa.”

“Lão Từ, tôi thế nào, anh không biết?” Lãnh Tấn rốt cục chuyển ánh mắt tới trên mặt Từ Kiến Hưng, “Người bệnh bóc tách động mạch chủ và thuyên tắc phổi lần trước, anh nói khu 2 không có giường phải chuyển đến khu 1, nhưng tôi sau đó lúc đến khu 2 lấy bệnh án, thấy chỗ các anh trống 3 phòng bệnh đấy. Anh sợ bệnh nhân chết trong tay liền nhét sang chỗ tôi, tôi có nói nửa chữ ‘không’ không?”

Vẻ mặt Từ Kiến Hưng căng chặt: “Hệ thống xảy ra chút vấn đề, trên máy tính hiển thị đã đầy giường, tôi cũng sau đó mới biết vẫn trống nhiều giường như vậy.”

“Máy tính? Lão Từ, đừng đùa nữa, khu 2 ở bao nhiêu người, trong lòng anh không rõ?” Lãnh Tấn giơ tay về phía cửa thang máy chậm rãi mở ra, “Đến nơi rồi, mời ngài.”

Vốn tưởng giải quyết tranh chấp có thể khiến Lãnh Tấn cảm kích trong lòng với mình, không nghĩ tới lại bị đối phương chế nhạo một phen, Từ Kiến Hưng đi ra thang máy bóng lưng cũng mang theo cỗ oán khí.

Tính chó, hắn mắng thầm một câu.

Đi theo Hà Vũ Bạch chạy tới chạy lui phòng khám bệnh khu bệnh cả ngày, Trình Nghị lệch múi giờ còn chưa điều chỉnh thật sự không chịu được nữa, nằm trên sofa phòng chủ nhiệm ngủ mất.

Đồng nghiệp khu bệnh nghe Nguyễn Tư Bình nói chuyện xảy ra ở phòng giải phẫu, nhưng không ai dám tiến lên an ủi Lãnh Tấn. Theo kinh nghiệm trước đây mà nhìn, bây giờ chính là lúc tức giận nhất, ai chọc hắn người đó xui xẻo. Hà Vũ Bạch không biết tính nết này của Lãnh Tấn, lúc thấy hắn vào phòng nửa bên mặt phải còn khó coi hơn má trái, đặt việc trong tay xuống đứng dậy chặn người ở cửa phòng chủ nhiệm.

“Trình Nghị đang ngủ.” Hà Vũ Bạch nghiêng đầu nhìn hắn, “Ngồi máy bay cả đêm lại nhịn cả ngày, nó rất có nghị lực.”

Mặc dù không giỏi an ủi người khác, nhưng nói những chuyện khác để phân tâm, Hà Vũ Bạch đoán có thể khiến màu má phải Lãnh Tấn dễ coi hơn chút. Cậu cảm thấy Lãnh Tấn mấy hôm nay xui xẻo, đầu tiên là bị bệnh nhân đánh, giờ lại xảy ra sự cố chữa bệnh.

Nhà dột còn mưa cả đêm, thuyền chậm lại gặp phải ngược gió.

Lãnh Tấn rũ mắt nhìn Hà Vũ Bạch, ý thức được đối phương đây là đang an ủi mình. Trong đôi mắt lần đầu gặp đã cảm thấy giống như từng quen kia tản ra ấm áp, khiến cơn bực bội đầy trong lòng hắn không chỗ phát tiết dần dần tiêu tan.

Hiếm thấy, Lãnh Tấn không có sau khi gặp phải phiền lòng túm được ai mắng người đó, ngữ khí cũng khiến mọi người trong phòng bình tĩnh ngoài ý muốn: “Để nó ngủ đi, cậu cho tôi mượn máy tính dùng, tôi phải làm kịp báo cáo.”

Hà Vũ Bạch gật gật đầu: “Tôi vẫn còn phương án dùng thuốc của hai giường phải làm, anh chờ một lát.”

Ngồi xuống bị trí bên cạnh Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn lấy điện thoại ra trải lời cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, đang rep, lại nhận được tin nhắn mới. Hắn mở ra vừa nhìn, lông mày lập tức vặn lại.

Thông báo vi phạm luật do cục quản lý giao thông gửi đến, nói xe hắn 7h sáng chạy vượt quá tốc độ trên đoạn đường nào đó, cao hơn tốc độ giới hạn tiêu chuẩn 35%, trừ 6 điểm phạt 200.

Lãnh Tấn đập một cái lên bàn, dọa Hà Vũ Bạch ngồi bên cạnh hắn giật bắn người. Quay đầu nhìn Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch hoàn toàn không biết cơn tức của đối phương ra từ đâu.

Vừa nãy còn rất tốt, sao trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?

Động tĩnh này cũng đánh thức Trình Nghị ngủ trên sofa phòng bên, nó mơ mơ màng màng nghe thấy cha đang gào thét bên ngoài —

“Hà Vũ Bạch! Trên bằng lái của tôi tổng cộng còn lại 6 điểm, lại phạt nữa sẽ phải học lại luật giao thông!”

Người cũng mọc nấm rồi, thật sự uống nước lạnh cũng giắt răng.