Chương 4: Tam Giác Vàng

Nhắc đến Tam Giác Vàng trong đầu mọi người sẽ nghĩ đến gì đầu tiên?

Nơi sản xuất ma túy lớn nhất Châu Á, nơi cây Anh Túc được trồng còn nhiều hơn cả cây lúa, nơi trẻ em được học đầu tiên là cầm súng gϊếŧ người, nơi ngoài ma túy thì không có con đường mưu sinh nào khác hay là nơi hỗn loạn tội phạm có mặt khắp mọi nơi, mạng người rẻ mạt không đáng giá tiền, cơ sở hạ tầng không có, lương thực thiếu thốn, bao quanh bởi đồi núi cách biệt với thế giới,...

Không tất cả đều ngược lại, Tam Giác Vàng là vùng đất phong cảnh bao la, đẹp đến nên thơ, đất đai trù phú có phù sa sông bồi đắp, một nơi được bao quanh bởi núi đồi nhưng lại ấm áp bởi ánh nắng vàng. Cả vùng đất này đều phù hợp để trồng cây lương thực, cây ăn quả và đặc biệt rất phù hợp cho cây Anh Túc.

Để vào Tam Giác Vàng phải vượt qua con đường núi ngoằn nghèo như đường núi Tây Bắc Việt Nam, chịu đựng sốc nảy hơn bốn tiếng đồng hồ xuất hiện là một trạm gác được xây dựng tựa như một làng quê nghèo khó. Đa số là các cụ già cùng trẻ em và tất nhiên trên tay các cụ là khẩu Ak-86s.

Ông Both và Satra đều xuống xe, trên tay Satra cầm theo một tờ giấy có in hình huy chương, còn ông Both thì cầm một chai rượu whisky đưa cho một ông cụ mặc đồ dân tộc thiểu số đang ngồi trước mái hiên nhà. Both để chai rượu trên bàn trước mặt cụ rồi ngồi xuống ghế bên cạnh không quên lấy ra hộp thuốc lá đưa cho ông cụ, cả hai phì phèo điếu thuốc trên tay. Satra thì đưa tấm hình huy chương cho một thằng nhóc cũng mặc đồ dân tộc thiểu số trên tay nó là một thiết bị như camera quét một lần qua tấm giấy Satra đưa. Một tiếng bip vàng lên chiếc điện thoại trên tay ông cụ hiển thị màu xanh lá.

Ông cụ cười gật đầu, Both và Satra chào tạm biệt trở lại xe, tuy trong xe còn hai người lớn và bốn đứa nhóc nhưng cũng chẳng có ai lại kiểm tra cả vì từ khi chiếc xe tiến vào khu vực Tam Giác Vàng đã bị vệ tinh theo dõi, mọi hình ảnh đều được truyền đến tháp vệ tinh nằm sâu trong Tam Giác Vàng. Nếu Both không chạy ngoằn nghèo sốc nảy bốn tiếng mà chạy thẳng vào con đường đất được trải phẳng chỉ cần hai tiếng là đến trạm gác thì bùm cả chiếc xe đều được tắm bằng lửa của súng RP-7 rồi.

Xe chạy thêm một tiếng nữa thì các nhà hai tầng, ba tầng bất ngờ xuất hiện làm bà Lin trố mắt, bốn đứa tụi Bob thì bám vào cửa xe nhìn ra bên ngoài, nơi này không khác gì một thành phố thu nhỏ nhưng sầm uất, đường trải bê-tông hai bên nhà san sát, các bản hiệu của các cửa hàng tiện lợi, quán ăn, quán rượu, tiệm làm đẹp, cửa hàng quần áo, vũ trường, casino, tiệm vũ khí và cả chợ, người đi lại tấp nập.

Bà Lin thốt lên: "Oái đây là Tam Giác Vàng ư? Sao không giống trên báo hay trên tivi nói gì cả? Có cả trường học nữa kìa, tao bị hoa mắt sao Satra ở đây có cả trường học, tuy chỉ là một ngôi trường nhỏ nhưng đúng là trường học đấy."

Satra nhìn mẹ mình bị sự giàu có nơi đây làm cho bất ngờ thì bật cười: "Chỉ là hỏa mù mà tụi chính phủ nó quay lên thôi, nếu trên thế giới biết Tam Giác Vàng giàu có thì mấy thằng liều kéo đến đây hết thì mấy nước kia có mà loạn."

"Tụi chính phủ phải vẽ một bức tranh nghèo đói, tội phạm, hỗn loạn bán rẻ sức lao động và chết bất cứ lúc nào để ngăn cản sự phát triển của nơi đây và cũng ngăn cản ma túy tràn lan. Ma túy là thứ độc hại, chết người nó khiến con người sa đọa đánh mất lương tri, nhưng chỉ có người sử dụng mới bị cám dỗ bởi cái thứ giả tạo ấy còn các ông trùm thì luôn thông minh biết ử dụng tiền của mình vào việc gì." Kanya rời mắt khỏi trường học nhẹ nhàng nói.

"Chính phủ từ bỏ nơi đây nhưng các ông trùm thì không? Sáu ông trùm xây dựng sáu thị trấn tạo thành một vòng tròn, ở đây gì cũng có, chỉ cần có tiền là được. Mà người dân nơi đây không thiếu nhất chính là tiền, trẻ em sẽ được đi học tất nhiên cũng có bằng tốt nghiệp lớp 12 như tụi con nhà giàu ở thành phố đấy, nếu học giỏi sẽ được cho học đại học và đi du học nữa đó, thấy không mỗi nhà đều có xe ô tô, có cả siêu xe nữa đấy." Ông Both cười nói.

"Mấy đứa nhìn kìa là Hummer đấy, còn có Porcher, Maybach, Ferrari,..." Ông bảo tụi nhỏ nhìn sang tay trái giới thiệu tên từng con xe xịn đang đậu dọc đường đi. Tụi nhỏ nhìn hai mắt sáng rực, miệng luôn mồm kêu woa không dừng.

"Nếu để mọi người biết nơi này có thể kiếm ra nhiều tiền như thế thì tất cả mọi người sẽ từ bỏ mà thành phố mà đến đây hết, những ngôi nhà sang trọng, siêu xe làm cả đời đều chưa chắc có nhưng nơi đây hầu như mỗi nhà đều có, cái này chỉ có nằm mơ mới có nhưng ở đây lại là sự thật." Bà Lin cảm thán.

"Mẹ đừng tưởng muốn có mấy thứ này là dễ, không làm mà muốn có ăn chỉ có thể ăn c*t thôi. Tất cả mọi người nơi đây đều giống chúng ta là không thể bước đi dưới ánh sáng, tất cả đều là tay sai của ông trùm. Ở đây gì cũng có nhưng được kiểm soát gắt gao bởi ông trùm, con cái muốn đến trường không muốn giao học phí thì phải là nhân viên kì cựu còn không thì học phí rất đắt đỏ. Nơi này mọi vật đều tính bằng dollars, tụi nhỏ được học đại học nhưng cũng phải quay lại làm việc cho ông trùm, nơi đây mỗi người ra đường đều mang theo súng, tuy có luật nhưng cũng giống như trên báo nói có thể chết bất cứ lúc nào." Satra nhìn bà Lin nghiêm túc nói.

"Ở nơi này mẹ phải nghe theo lời con và Kanya, nếu không có tụi con ở nhà thì đi tìm ông Both, và không được tự ý ra khỏi nhà, nhất là bốn đứa nhỏ phải theo sát bà nội có biết không?" Satra quay sang nhìn tụi nhỏ gằn từng chữ mà nói, tụi nhỏ sợ sệt gật đầu lia lịa.

Bob nói: "Con sẽ trông các em không cho chúng chạy lung tung."

Bà Lin nghe cảnh cáo thì hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Satra chưa bao giờ là người nghiêm túc nhưng những lời vừa nói đó lại mang theo nghiêm túc đến không thể cãi, con trai bà nói là sự thật.

"Đây là một trong những nơi nguy hiểm nhất trên thế, đừng bị vẻ ngoài của nó mê hoặc, nếu bị lạc không tỉnh thì chỉ có con đường chết." Satra nói. Vì chính anh cũng suýt chút nữa chết tại đây, tám năm anh ở đây đã sớm hiểu quá rõ luật nơi này, mọi thứ đều không thể qua khỏi mắt của ông trùm.

Tất cả đều là lừa dối mà thôi, bọn nhỏ sẽ được đi học nhưng song song đó tụi nó cũng học được cách gϊếŧ người, cách ngụy trang sao cho giống người nhất, người ở đây không phải là nhân loại, bọn chúng sinh ra tại đây cũng không phải là nhân loại. Siêu xe nhiều nhưng chỉ có thể chạy trong khu vực này muốn đi đến Chiang Mai, Louang Phrabang, Taunggyl rất dễ nhưng chỉ có thể là người sinh ra tại chỗ này, có người thân đang sống tại đây và phải có xét duyệt của Bộ hành chính. Tam Giác Vàng đã bị mấy ông trùm biến thành khu tự trị từ lâu, nơi này có quân đội, nhà xưởng, phòng thí nghiệm, cơ quan chức năng, đội tuần tra, đội trật tự,... Chúng nó đều là công cụ giúp ông trùm cai quản càng tốt nơi đây.

Mọi luật lệ đều được ông trùm đặt ra từ lớn đến nhỏ, mọi người phải tuân thủ nghiêm khắc nếu không muốn mất mạng. Trong lòng của Satra ông trùm rất đáng sợ vì chỉ cần gió thổi cỏ lây xảy ra trong trấn ông đều biết, chính anh là người đã từng chứng kiến khi chính tay ông xử lí kẻ phản bội mình. Nó làm cậu ám ảnh gặp ác mộng hơn một năm mới có thể thoát khỏi.

Ông Both dừng xe đột ngột lôi kéo tất cả mọi người thoát khỏi mới suy nghĩ hỗn độn trong đầu, bà Lin chưa kịp hỏi chuyện thì đã thấy xung quanh xe bị bao vây bỏi mười mấy người trên tay đều có súng, trước đầu xe đã bị bốn chiếc xe Việt Dã chặn lại. Một người đàn ông mặc quân phục bước xuống từ chiếc xe dẫn đầu đi đến gần bọn họ, một trong những người bao vây mở cửa xe mười sáu chỗ bảo mọi người đều xuống xe. Satra nhìn người đàn ông mặc quân phục tác chiến trên đầu là chiếc mũ nồi đỏ hai tay tự giác rung rẩy, người bước đến chính là Ruang Rit người cai trị khu 3 của Tam giác vàng một trong sáu ông trùm.

Ruang Rit không nhìn đến bất kì ai trong mắt anh chỉ có một nấm lùn mắt đen tóc đen buộc hai sừng, cao chưa đến một mét mặc bộ đồ màu xanh đang ngơ ngác nhìn anh. Anh quỳ một chân xuống giờ tay sờ đầu con bé, đôi mắt hai mí to tròn, hai má hồng hay hay phúng phín, làn da trắng nõn, nếu thay một bộ váy công chúa thì đích thị chính là con búp bê xinh đẹp nhất. Khuôn mặt tuy non nớt nhưng không khó nhận ra sau này chắc chắn sẽ thành đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành giống như mẹ của bé Hạ Nguyệt Ái.

Ruang Rit ôm con bé vào lòng nhìn vào đôi mắt đen lay láy nói từng chữ.

"Ngoan, không sợ. Sau này dù trời có sập có bố chống, con chỉ cần hạnh phúc vui vẻ mà lớn lên là được." Melang tuy không hiểu người đàn ông trước mắt đang nói gì nhưng nghe hiểu được từ bố, Melang không tin được người đàn ông cao lớn uy nghiêm này lại là bố của mình. Melang nhịn không được giơ tay chạm vào má ông miệng chỉ phát ra một từ bố, thấy người đàn ông gật đầu Melan lấy hai tay choàng ôm cổ ông, đầu tựa vào vai ông, mếu máo gọi bố không ngừng.

Ruang Rit ngoẽn miệng cười tay vỗ lưng an ủi con gái mới ra lò.

"Ừ, bố đây."

Ruang Rit ôm Melang vào xe, tất cả mọi người trèo lên xe, năm chiếc cùng nhau chạy về căn cứ nơi Ruang Rit đang ở. Ôm lấy Melang Ruang Rit nghĩ anh có nên gửi một món quà cảm ơn Thẩm Lan đã đem con gái đến với ông hay không, tuy cô ta đầu không có não nhưng món quà này ông rất hài lòng. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó món nợ để công chúa của hắn chịu khổ mấy năm nay không thể bỏ qua như vậy được. Nhớ đến báo cáo mà anh điều tra cuộc sống ba năm qua của con gái hai mắt Ruang Rit liền âm trầm rất nhiều, mỗi một việc anh sẽ trả lại từng chút một.

"Con trai Thẩm Lan đang ở đâu?" Ruang Rit nhẹ giọng hỏi.

"Báo cáo đại tướng, Chúc Hoành Sơn đang du học tại Anh quốc, Chúc Hoành Nghĩa vẫn ở Trung Quốc." Người ngồi ghế trước lên tiếng.

"Cho người tiếp cận hai người bọn họ, Dạ Điệp cũng rất hợp với hai đứa nó đấy." Ruang Rit như có như không nói.

"Đã biết, đại tướng."

Nguyệt Ái em yên tâm anh sẽ chăm sóc con gái của chúng ta thật tốt, anh sẽ đem những gì tốt nhất cho con, thứ người khác có thì con chúng ta cũng có, thứ người khác không có bé con cũng sẽ có. Nếu có người muốn tổn thương con bé thì hãy chuẩn bị sống không bằng chết đi.