Điều Kỳ Diệu Của Mùa Thu (It Happened One Autumn)

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Wallflower #2 Thể loại: Lãng mạn Translator: Cobevicam Bốn quý cô trẻ liên kết với nhau vì một mục tiêu chung: săn chồng.Và người đầu tiên đã thành công tốt đẹp – dẫu không giống dự định ban đầu. Lần  …
Xem Thêm

Chương 19
“Lillian. Lillian, chị ơi..chị phải dậy thôi. Mẹ nói em kêu chị dậy dùng trà nè” Daisy đứng bên giường chị gái, bàn tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng lay vai Lillian.

Càu nhàu và cựa quậy, Lillian liếc nhìn gương mặt cô em “Chị không muốn dậy”

“Hả, chị phải dậy. Có chuyện rồi, và em nghĩ chị nên chuẩn bị”

“Có chuyện? Chuyện gì?” Lillian lảo đảo ngồi lên và đặt tay lên vầng trán nhức buốt. Liếc qua gương mặt hằn sâu lo lắng của Daisy làm tim cô bồn chồn không yên.

“Nằm xuống đi” Daisy đáp “Và em sẽ mang trà đến cho chị. Ở đó kìa”

Nhận ly trà nghi ngút khói, Lillian chăm chỉ tập trung tư tưởng vẫn còn đang phân tán và rối như tơ vò.

Cô có một kí ức mập mờ về bí mật trong phòng cô tối qua, nơi có chậu tắm ấm áp và cô hầu gái mẫn cán đang đứng đợi. Cô đã tắm và thay một váy ngủ mới, và đổ sập xuống giường trước khi em gái cô trở về từ lễ hội trong làng. Sau một giấc ngủ dài không mộng mị, lẽ ra cô đã có thể thuyết phục bản thân những sự việc của tối ngày hôm trước chưa từng xảy ra, nếu như giữa hai đùi cô không có cơn đau âm ỉ.

Còn bây giờ? Cô lo lắng tự hỏi. Anh đã nói anh dự định sẽ cưới cô. Tuy nhiên, dưới ánh sáng ban ngày, rất có thể anh sẽ cân nhắc lại đề nghị đó. Và cô không chắc cô muốn chính xác điều gì. Nếu cô phải trải qua phần đời còn lại trong mặc cảm trở thành nghĩa vụ bắt buộc đối với Westcliff thì…

“Chuyện gì đang xảy ra?” Cô hỏi

Daisy ngồi trên mép giường đối mặt với Lillian. Cô mặc một chiếc váy sáng màu xanh, tóc cô kẹp tạm bợ sau gáy. Tia nhìn quan tâm của cô lột trần nét mặt chán nản của Lillian. “Khoảng hai giờ trước, em đã nghe một vài chuyện trong trong phòng cha mẹ. Có vẻ như Ngài Westcliff đã xin phép gặp riêng cha – trong phòng khách Marsden, em tin rằng – và rồi sau đó cha quay lại, và em thò đầu hỏi thăm chuyện gì đang diễn ra. Cha không giải thích, nhưng ông có vẻ phấn khích, và mẹ điên lên vì một điều gì đó, khóc cười lẫn lộn, và rồi cha an ủi bà. Em không biết Ngài Westcliff và cha đã nói gì, nhưng em hy vọng là chị sẽ - ” Dasiy im lặng khi thấy chiếc tách của Lillian lắc lư trên đĩa hứng nước. Cô vội vàng với tay đỡ lấy đôi tay run rẩy của chị “Chị ơi, sao vậy? Chị trông lạ quá. Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Có phải đi đã làm gì khiến Ngài Westcliff phản đối?”

Cổ họng Lillian thít lại thành tràng cười hằn học. Cô chưa từng có cảm giác này, bị mắc kẹt giữa hiểm họa giận dữ và nước mắt chực chờ. Cơn giận đã thắng. “Ừ” cô nói “Đã có chuyện. Và giờ anh ta dùng nó để buộc chị làm theo ý muốn của anh ta. Đâm sau lưng chị và sắp xếp mọi chuyện với cha chúng ta…ôi, chị không chịu nổi nữa! Chị không thể!”

Đôi mắt Daisy trợn tròn như đĩa thức ăn “Chị cưỡi ngựa của Ngài Westcliff mà không xin phép? Phải vậy không?”

“Chị mà…Chúa ôi, nếu chỉ có vậy” Lillian vùi khuôn mặt đỏ tươi vào hai bàn tay “Chị đã ngủ với anh ta” giọng cô xuyên qua kẽ tay lạnh ngắt “Hôm qua, lúc mọi người rời khỏi lãnh địa”

Một sự im lặng kinh ngạc theo sau lời thú nhận lộ liễu “Chị…nhưng…nhưng em không hiểu sao chị có thể…”

“Chị đã uống brandy trong phòng sách” Lillian đờ đẫn nói “Và anh ta tìm ra chị. Hết chuyện này đến chuyện khác, và rồi chị nằm trong phòng ngủ của anh ta”

Daisy tiếp thu thông tin với sự ngạc nhiên không lời. Cô cố gắng nói, rồi hớp một ngụm trà trong tách của Lillian để thông cổ. “Em cho rằng khi chị nói chị đã ngủ với anh ta, có nghĩa nó nhiều hơn một lúc chợp mắt”

Lillian bắn cho em gái cái nhìn bối rối “Daisy, đừng có tài lanh”

“Chị có nghĩ anh ta sẽ làm một việc danh dự là ngỏ lời cầu hôn chị?”

“Ồ, có chứ” Lillian cay đắng nói “Anh ta sẽ biến “việc danh dự” thành một cái dùi cui to uỵch và đánh vào đầu chị cho đến khi chị đầu hàng”

“Anh ta có nói anh ta yêu chị không?” Daisy hỏi liều.

Lillian mỉa mai “Không, anh ta không thèm quan tâm cảm giác đó”

Trên trán Daisy hằn sâu những nếp nhăn “Lillian…có phải chị sợ anh ta chỉ muốn chị vì mùi nước hoa?”

“Không, chị…Chúa ơi, chị thậm chí không thèm nghĩ đến, chị quá phân tâm…” Lillian rêи ɾỉ rồi chộp lấy cái gối gần nhất và nhét nó ngang mặt như thể cô muốn che dấu bản thân. Việc mà, vào thời điểm này, không phải là ý kiến tồi.

Dù cái gối khá dày nhưng cũng không bóp nghẹt được giọng nói Daisy “Chị có muốn lấy anh ta không?”

Câu hỏi như một nhát dao đâm vào tim Lillian. Ném gối qua một bên, cô lầm bầm “Không phải như thế này! Không phải theo kiểu anh ta quyết định bất chấp cảm nhận của chị, và thừa nhận rằng anh ta làm thế chỉ vì chị đã bị tổn hại”

Daisy thận trọng cân nhắc những lời Lillian vừa nói “Em không tin rằng Ngài Westcliff sẽ đánh giá theo cách đó” cô nói “Anh ta không giống loại người đưa một cô gái lên giường, hay cưới cô ta, trừ khi anh ta thật sự mong muốn điều đó”

“Ai đó chỉ có thể ước ao” Lillian nói dứt khoát “rằng chị muốn gì đối với anh ta cũng không quan trọng” cô rời giường và bước đến bồn rửa mặt, nơi dáng người hốc hác phản chiếu qua tấm gương soi. Đổ nước từ vòi phun vào chậu rửa, cô tát nước lên mặt và vùi mặt vào chiếc khăn vuông mềm mại. Một làn hương quế bột phảng phất trong không khí khi cô quét kem lên bàn chải. Cắn một miếng quế giòn đánh tan cảm giác chua chát, sền sệt trong miệng cô, và cô xúc miệng một cách mạnh mẽ cho đến khi nó sạch và bóng như gương. “Daisy” cô nói ra sau vai “Em làm việc này cho chị được không?”

“Vâng, tất nhiên”

“Chị không muốn nói chuyện với cha hay mẹ ngay lúc này. Nhưng chị muốn biết chắc liệu Westcliff có cầu hôn hay không. Nếu có thể tìm ra cách – ”

“Không cần nói thêm” Daisy nhanh nhảu đáp, sải bước ra khỏi phòng.

Trước khi Lillian hoàn tất việc tắm gội buổi sáng và gài khuy một áo choàng làm từ vải lanh trắng bên váy ngủ thì em gái cô đã quay lại. “Không hỏi được” Daisy rầu rĩ báo cáo “Cha đi rồi, nhưng mẹ đang nhìn chằm chằm một ly whiskey và ngâm nga nhạc cưới. Và mẹ trông có vẻ cực kì hạnh phúc. Em nghi ngờ rằng Ngài Westcliff đã hỏi cưới chị”

“Tên khốn” Lillian thì thầm. “Sao anh ta dám để mọi chuyện lại thế này như thể chị là vai phụ trong toàn bộ sự việc?” Mắt cô se lại “Chị thắc mắc không biết hiện giờ anh ta đang làm gì? Có lẽ đang đảm bảo các mối nối đã được buột chặt. Có nghĩa người tiếp theo anh ta muốn nói chuyện sẽ là – ” Cô uất nghẹn với một tiếng ú ớ, trong lúc cơn thịnh nộ tuôn trào cho đến khi nó gần như bốc hơi khỏi lỗ chân lông. Suy đi nghĩ lại, Westcliff sẽ không để cô tự kết thúc tình bạn với Ngài St. Vincent. Cô sẽ không được phép có lòng tự trọng của một buổi chia tay tương xứng. Không, Westcliff sẽ lo liệu mọi thứ, trong khi Lillian nhìn như con ranh yếu ớt trước lối hành xử máy móc của anh ta. “Nếu anh ta đang làm những gì chị nghĩ” cô trừng mắt “Chị sẽ đánh vỡ đầu anh ta với một thanh sắt cơi lò sưởi!”

“Cái gì?” Daisy hoàn toàn bối rối “Chị nghĩ anh ta – không, Lillian, chị không thể rời khỏi phòng với bộ đồ ngủ” Cô chắn ngang cửa và thì thầm với cô chị đang lướt đi như vũ bão ra hành lang “Lillian! Làm ơn quay lại đây! Lillian!”

Vạt váy ngủ trắng và áo choàng cuồn cuộn sau lưng cô giống những cột buồm của một con tàu khi cô hiên ngang đi qua hàng lang và đi xuống cầu thang lớn. Hầu hết khách khứa vẫn còn an giấc. Lillian điên tiết không cần quan tâm là có ai nhìn thấy cô hay không. Cô giận dữ đi qua một số người hầu đang tròn mắt ngạc nhiên. Khi đến phòng làm việc của Marcus, cô thở khó nhọc. Cánh cửa đóng. Không chút do dự cô xông vào, tạo ra một tiếng va đập khi cô bước qua ngưỡng cửa.

Đúng như cô nghi ngờ, Marcus đang ở trong cùng Ngài St. Vincent. Cả hai người đưa mắt nhìn về phía cô.

Lilllian nhìn chăm chú gương mặt dửng dưng của St. Vincent “Ngài ấy đã nói gì với ngài?” Cô hỏi không cần câu mở đầu.

Khoác lên mình một điệu bộ hòa hoãn và dễ chịu, St. Vincent êm ái đáp “Anh ta nói cho tôi nghe vừa đủ”

Cô chuyển tia nhìn sang nét mặt không chút ăn năn của Marcus, cảm nhận được anh đã đưa thông tin với hiệu quả chết người của một ca phẫu thuật chiến trường. Khi đã quyết tâm thì anh sẽ hành động mạnh mẽ để giành thắng lợi. “Ngài không có quyền” cô nói trong cơn giận run người “Tôi sẽ không bị khống chế, Westcliff!”

Giả vờ thư giãn, St. Vincent cất bước khỏi bàn làm việc và đến gần cô “Tôi sẽ không khuyên lan man về việc ăn mặc không kín đáo, em yêu,” Hắn thì thầm “Đây, cho phép tôi đề nghị - ”

Tuy nhiên, Marcus đã tiếp cận Lillian từ phía sau và khoác áo choàng của anh qua vai cô, anh đang muốn che trang phục ngủ của cô khỏi ánh nhìn của một gã đàn ông khác. Cô giận dữ cố gạt chiếc áo đi. Marcus kẹp nó vững chãi trên vai cô và kéo cơ thể gồng cứng của cô dựa vào anh “Đừng hành động ngu ngốc” anh nói nhỏ vào tai cô. Cô vặn người thoát khỏi anh.

“Đi đi! Tôi sẽ nói chuyện với Ngài St. Vincent. Ngài ấy và tôi xứng đáng được như vậy. Và nếu ngài cố cản trở, thì tôi sẽ làm việc đó lén lút sau lưng ngài”

Marcus miễn cưỡng buông cô ra và đứng bên cạnh với hai tay khoanh lại. Bất chấp vẻ bình tĩnh bên ngoài của anh, Lillian vẫn đánh hơi thấy sự hiện diện của những cảm xúc mạnh mẽ bên trong anh, cái mà anh không hoàn toàn chế ngự thành công “Rồi đó nói đi” Marcus cộc cằn. Từ quai hàm ương ngạnh cho thấy anh không có ý định cho hai người họ có được một phút giây riêng tư nào.

Lillian cho rằng có rất ít phụ nữ đủ ngu xuẩn để tin rằng cô ta có thể xoay xở với con người ngạo mạn, cứng đầu này. Cô sợ rằng cô là một trong số đó. Cô cáu bẳn liếc anh “Ngài có thể đừng cố ngắt lời tôi được không?” cô khôn khéo hỏi, và quay lưng lại với anh.

Vẫn giữ vẻ ngoài hờ hững, St. Vincent hơi tựa vào bàn làm việc. Lillian nhăn mặt trầm ngâm, cô rất muốn nói cho anh ta hiểu rằng cô không cố tình gây ra cớ sự “Thưa ngài, hãy tha thứ cho tôi. Tôi đã không định – ”

“Em yêu, không cần phải xin lỗi” St. Vincent săm soi cô một cách thận trọng và uể oải có vẻ đào bới những suy nghĩa thầm kín của cô “Em không làm gì sai cả. Tôi biết rất dễ quyến rũ một cô gái ngây thơ” Sau một khoảng lặng mưu mẹo, hắn lịch sự nói thêm “Hình như Westcliff cũng thấy như vậy”

“Này – ” Marcus tỏ vẻ sẵn sàng xung trận.

“Vậy khi tôi cố gắng trở thành một quý ông thì lại nhận kết quả như thế này” St. Vincent cắt lời. Hắn với tay chạm vào lọn tóc dài đang rũ xuống vai cô. “Nếu tôi dùng đến những cách thức thông thường thì tôi đã quyến rũ em hơn 10 lần trước giờ phút này, và lẽ ra em đã là của tôi. Nhưng hình như tôi đã đặt quá nhiều lòng tin vào sự tôn trọng danh dự mang tính khoác lác của Westcliff”

“Lỗi tại tôi nữa” Lillian quyết định sẽ thành thật. Tuy nhiên, cô nhìn thấy từ nét mặt của hắn ta, rằng hắn không tin cô.

Thay vì tranh luận về điểm đó, St. Vincent rời tay khỏi tóc cô và nói khi đầu hắn cúi đầu bên trên cô “Em yêu, sẽ ra sao nếu tôi nói tôi vẫn muốn em, bất chấp những gì đã xảy ra giữa em và Westcliff?”

Cô không thể giấu vẻ kinh ngạc khi nghe câu hỏi đó.

Sau lưng cô, Marcus dường như không thể tiếp tục giữ im lặng, giọng anh nghe lộp bộp vì bực tức “Khao khát của anh không phù hợp rồi, St. Vincent. Vì cô ấy đã là của tôi”

“Vì một hành động vô nghĩa?” St. Vincent lạnh lùng phản kích.

“Thưa ngài” Lillian nói với St. Vincent “Chuyện đó…chuyện đó không vô nghĩa đối với tôi. Và có khả năng chuyện đó còn có những hậu quả. Tôi không thể lấy một người trong khi mang trong mình đứa con của người khác”

“Em yêu, chuyện đó xảy ra suốt. Tôi sẽ chấp nhận đứa trẻ là con tôi”

“Tôi không thể nghe thêm được nữa” Marcus quắc mắt cảnh cáo.

Phớt lờ anh, Lillian nhìn đăm đăm St. Vincent với vẻ hối lỗi công khai. “Tôi không thể. Xin lỗi. Mọi chuyện đã an bài, thưa ngài, và tôi không thể làm gì để thay đổi sự thật. Nhưng…” Cô bốc đồng chìa tay ra “Bỏ qua những gì đã xảy ra, tôi hy vọng chúng ta vẫn còn là bạn”

Nở nụ cười tò mò, St. Vincent đón lấy tay cô một cách nồng nhiệt trước khi thả ra. “Chỉ một trường hợp duy nhất tôi có thể tưởng tưởng phải từ chối em, em yêu…nhưng không phải lần này. Tất nhiên tôi sẽ tiếp tục làm bạn với em” Nhìn qua đầu cô, hắn bắt gặp tia nhìn của Marcus với một nụ cười ảm đạm hứa hẹn rằng như vậy vẫn chưa xong đâu. “Tôi không nghĩ tôi sẽ ở lại đến hết buổi tiệc” hắn ôn tồn nói “Dù tôi không muốn sự vắng mặt của tôi gây nên những đồn thổi không hay, nhưng tôi không chắc tôi sẽ che dấu thỏa đáng…ờ thì, sự thất vọng của tôi, vì thế tốt hơn hết tôi nên rời khỏi đây. Chắc chắn lần sau gặp lại chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn”

Marcus quan sát qua đôi mắt nheo nheo khi hắn bỏ đi, và đóng cửa lại sau lưng anh.

Trong sự im lặng căm hờn âm ỉ cháy ngay sau đó, Marcus nghiền ngẫm những bình phẩm của St. Vincent “Chỉ một trường hợp anh ta từ chối em…nghĩa là sao?”

Lillian quay lại trừng mắt giận dữ “Tôi không biết và tôi không quan tâm! Ngài đã hành xử một cách đáng ghê tởm trong khi St. Vincent tỏ ra là một quý ông hơn ngài đến mười lần!”

“Em sẽ không nói như thế nếu em biết rõ anh ta”

“Tôi biết rằng ngài ấy đã đối xử với tôi bằng sự tôn trọng, trong lúc ngài coi tôi như con tốt thí phải bị quăng ra thế này – ” Khi cô dùng nắm tay đấm vào ngực anh thì anh liền giữ cả cánh tay cô.

“Em sẽ không hạnh phúc với anh ta” Marcus nói, không đếm xỉa đến sự chống trả của cô dễ dàng như thể cô là một con mèo uốn éo anh đã tóm gọn phần cổ. Áo choàng của anh trên vai cô rơi xuống sàn nhà.

“Điều gì làm cho ngài nghĩ tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu ở với ngài?”

Anh siết bàn tay quanh cổ tay cô, và bẻ ngoặc cánh tay ra sau lưng, làm cô kinh ngạc càu nhàu khi cô vấp phải mu bàn chân anh “Bởi vì em cần anh” anh nói, hít một hơi khi cô lườm anh “Như anh cần em” Anh chà miệng anh lên miệng cô “Anh cần em nhiều năm rồi” Một cái hôn nữa, lần này sâu và thèm khát, lưỡi anh len lỏi thân mật.

Lẽ ra cô phải tiếp tục vật lộn với anh nếu anh không làm cô ngạc nhiên. Anh buông cổ tay cô và vòng tay quanh người cô, ôm cô thắm thiết. Mắc kẹt, cô đứng yên, tim đập điên loạn.

“Đó cũng không phải một hành động vô nghĩa đối với anh” Marcus nói, giọng thì thầm khàn khàn nhột nhạt bên tai cô “Hôm qua cuối cùng anh đã nhận ra mọi chuyện anh nghĩ là sai lầm về em hóa ra là những gì anh ưa thích nhất. Anh cóc cần biết em làm gì cho đến khi nào em còn thấy thoải mái. Chạy chân trần trên cỏ. Ăn pudding bằng tay. Bảo anh xuống địa ngục mỗi khi em thích. Anh muốn em hãy là chính em. Sau hết, em là người phụ nữ duy nhất bên cạnh hai em gái của anh dám gọi thẳng mặt anh là tên khốn kiêu ngạo. Làm sao anh có thể kháng cự lại em?” miệng anh di chuyển trên má cô “Lillian thương yêu” anh thì thầm, ngửa đầu cô ra sau và hôn vào mí mắt cô “Nếu anh có tài làm thơ, anh sẽ tắm em trong những áng thơ trữ tình. Nhưng bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ qua lời nói là một chuyện khó khăn. Và nhất là một từ anh không thể ép bản thân nói với em… ‘tạm biệt’. Anh không thể chịu được cảnh em rời xa anh. Nếu em không kết hôn với anh vì danh dự của em, thì hãy làm vì lợi ích của những người sẽ phải chịu đựng anh. Lấy anh đi vì anh cần ai đó giúp anh tự cười nhạo mình. Bởi vì ai đó cần dạy anh huýt gió. Lấy anh đi, Lillian…vì anh có một đam mê không thể cưỡng lại với đôi tai của em”

“Tai của em?” Lillian bối rối khi anh gục đầu vào vành tai đỏ hồng của cô.

“Mmm. Đôi tai hoàn hảo nhất anh từng gặp” Khi anh lần theo đường cong bên trong rãnh tai bằng lưỡi của mình, tay anh trượt từ eo lên ngực cô, vuốt ve đường nét trên cơ thể không bị khung áo ngực điều chỉnh. Cô say mê nhận ra sự trần trụi của mình bên dưới váy áo khi anh chạm ngực cô, ngón tay anh co tròn trên bầu ngực mềm mại cho đến khi núʍ ѵú dựng đứng lên trong lòng bàn tay anh “Cái này nữa” anh lẩm bẩm “Hoàn hảo…” Mê mải mơn trớn cô, anh cởi bỏ những cái nút bé xíu trên áo ngực.

Lillian cảm nhận được nhịp tim của cô bắt đầu vang rền như sấm, hơi thở của cô dồn dập cùng anh. Cô nhớ đường nét cứng cáp của cơ thể anh nhẹ nhàng cọ xát cơ thể cô lúc họ làʍ t̠ìиɦ, sự vừa vặn của họ, uốn cong trơn tuột của cơ bắp và sợi gân bên dưới bàn tay anh. Da cô ngứa ngáy với kí ức những lần anh chạm vào cô, và sự khám phá nhạy bén của miệng và ngón tay anh đã giảm những cơn run rẩy đòi hỏi của cô. Không ngạc nhiên vì sao anh lạnh lùng và lý trí vào ban ngày – vì anh đã dành tất cả ham muốn thể xác cho thời gian trên giường.

Xốn xang bởi sự gần gũi của anh, cô vồ lấy hai cổ tay anh. Họ cần phải thảo luận…quá nhiều vấn đề quan trọng không thể bị phớt lờ “Marcus” cô hổn hển không ra hơi “Đừng. Không phải bây giờ. Việc này chỉ làm rối tung mọi chuyện, và – ”

“Đối với anh nó làm mọi việc trở nên rõ ràng”

Hai bàn tay anh đưa lên mặt cô, lả lướt trên má cô với sự dịu dàng ước ao. Mắt anh tối hơn mắt cô nhiều, và chỉ một vệt sáng mỏng manh của màu hổ phách sâu lắng nhất mới phân biệt được chúng có màu nâu chứ không phải đen. “Hôn anh đi” anh thì thầm, và miệng anh tìm miệng cô, cắn môi trên rồi sang môi dưới, vuốt ve vồn vã làm cô run rẩy từ đầu đến ngón chân. Sàn nhà như quay cuồng, cô bám vào vai anh để giữ thăng bằng. Anh bao phủ miệng cô nhiều hơn nữa, áp lực ẩm ướt làm cô mụ mị vì kɧoáı ©ảʍ mới mẻ đáng kinh ngạc.

Tiếp tục hôn cô, anh giúp cô choàng tay qua cổ anh, và mơn trớn lưng và vai cô, và khi chân cô bủn rủn, anh đặt cô nằm xuống sàn lót thảm. Miệng anh lơ đãng trên ngực cô, liếʍ nụ hoa xuyên qua lớp vải trắng mỏng manh. Cô lóa mắt vì màu sắc, đỏ sậm, xanh và vàng, cô nhận ra họ đang nằm dưới chùm tia nắng khúc xạ qua những tấm kính cửa sổ hình chữ nhật. Nó làm da cô lốm đốm sắc màu như thể cô đang nằm dưới một cầu vồng bí mật.

Marcus mở lớp váy trước của cô, nôn nóng kẹp nó qua hai bên cho đến khi những cái nút bật ra và tách bạch trên thảm. Mặt anh trông thật khác; mềm mỏng hơn, trẻ hơn, da anh nhuốm màu của lửa tình. Không ai từng nhìn cô chằm chằm theo cách này, với sự say mê nảy lửa kìm hãm mọi nhận thức. Cúi đầu xuống bầu ngực bị phơi bày của cô, anh liếʍ làn da trắng ngần đến khi tìm được nụ hồng sẫm, và đóng miệng anh bên trên nó.

Lillian thở dốc và vặn vẹo, đẩy người cô nảy lên, gồng người vì đòi hỏi được cởi bỏ anh hoàn toàn. Cô với tay tìm đầu anh, ngón tay cô luồn qua những lọn tóc đen dày. Hiểu được lời khẩn cầu không thành tiếng, anh mυ"ŧ nụ hoa cô, dùng răng và lưỡi mà dày vò cô. Một tay anh mò mẫm nếp gấp mặt váy trước và đến bụng cô, ngón áp út của anh vẽ một đường cong trên rốn cô. Cơn sốt đam mê hâm hấp đốt cháy cô cùng quằn quại dưới mặt hồ màu sắc tỏa ra từ cửa sổ. Ngón tay anh trượt xuống thấp hơn, viền những sợi lông se khít, mềm, và cô biết ngay khi anh chạm đến nơi sâu kín bên trong bộ phận nữ tính của cô, cô sẽ đạt được cảm giác sung sướиɠ mù quáng.

Bất thình lình, anh rụt tay lại, và Lillian thút thít phản đối. Marcus chửi thầm rồi che chắn cơ thể cô bên dưới anh và kéo mặt cô vào vai anh ngay khi cửa phòng hé mở.

Khoảng khắc im lặng đông cứng tan vỡ chỉ bởi nhịp thở khản đυ.c của cô, Lillian lén nhìn xuyên chỗ nấp vốn là thân thể của Marcus. Cô nhìn thấy với một sự hoảng sợ nguyên chất rằng có ai đó đang đứng nhìn. Là Simon Hunt. Cuốn sổ thu chi và vài tài liệu quan trọng với ruy băng đen nằm trong tay anh. Đơ mặt, Hunt hạ tia nhìn xuống cặp đôi đang nằm trên sàn. Với sự cố gắng của bản thân, Hunt xoay xở góp nhặt vẻ phớt tỉnh, cho dù việc đó là rất khó khăn. Bá tước Westcliff, được biết tới như một hình mẫu trường tồn của sự điều độ và tự chủ, là người cuối cùng Hunt mong đợi lăn tròn trên sàn nhà của phòng làm việc với một phụ nữ lùng nhùng trong váy ngủ.

“Thưa ngài” Hunt cân nhắc giọng điệu “Tôi đã không đoán được là ngài đang…họp mặt…với ai đó vào giờ này”

Marcus quẳng cho Hunt cái nhìn cáu tiết “Lần sau anh nên gõ cửa”

“Tất nhiên, ngài đúng mà” Hunt toan mở miệng nói thêm gì đó, nhưng lại thôi, và nuốt khan “Tôi sẽ để ngài ở đây hoàn tất…ờ…cuộc nói chuyện” Tuy nhiên, khi anh rời khỏi phòng, có vẻ anh không thể ngăn bản thân quay đầu lại và kín đáo hỏi Marcus “Một lần trong tuần, ngài đã nói thế phải không?”

“Đóng cửa lại” Marcus lạnh tanh, và Hunt làm theo với một âm thanh bưng bít rất giống tiếng cười.

Lillian giữ mặt tựa vào vai Marcus. Nếu so với cái ngày cô bị anh bắt gặp đang chơi run-đơ với quần chẽn thì lần này còn bối rối gấp mười lần. Cô sẽ không bao giờ dám nhìn mặt Simon Hunt, cô nghĩ thầm và than thở.

“Ổn mà” Marcus thì thầm “Anh ta sẽ giữ kín chuyện này”

“Em không bận tâm anh ta kể cho ai nghe hay không” Lillian cố gắng nói “Em sẽ không lấy anh. Dù anh có tổn hại danh dự của em hàng trăm lần”

“Lillian” anh nói, giọng anh rung lên vì cười “Anh sẽ rất vui nếu được tổn hại danh dự của em hàng trăm lần. Nhưng trước hết anh muốn biết sáng nay anh đã làm gì mà em không thể bỏ qua”

“Bắt đầu là việc anh đã nói chuyện với cha em”

Anh nhướng mày cao cỡ một inch “Chuyện đó làm cho em bực bội?”

“Tại sao không? Anh đã cư xử hết sức độc đoán bằng cách đi ngõ sau và cố sắp xếp mọi việc với cha em, mà không thèm nói cho em biết – ”

“Đợi đã” Marcus mỉa mai, ngồi qua một bên. Anh với tay kéo Lillian ngẩng lên nhìn anh. “Anh không tỏ ra độc đoán khi gặp cha em. Anh tuân thủ truyền thống. Một chú rể tương lai thường gặp mặt cha người phụ nữ trước khi ngỏ lời cầu hôn chính thức” Một dấu nhấn châm chọc nhẹ nhàng nhuốm màu trong giọng anh “Ngay cả ở Mĩ. Trừ khi anh bị lạc hậu?”

Chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi miễn trừ một nụ cười nửa miệng trước khi Lillian hằn học đáp. “Phải, thường là vậy, Nhưng em cho rằng anh đã tuyên bố hôn ước, bất chấp em có muốn hay không – ”

“Phán đoán của em trật lất rồi. Chúng tôi không bàn bạc bất kì chi tiết nào về hôn ước, hoặc của hồi môn hay ngày cưới gì hết. Tất cả những gì anh làm là xin phép cha em cho anh được tìm hiểu em”

Lillian nhìn anh chăm chú với thất vọng ngỡ ngàng, cho đến khi một câu hỏi khác ập đến với cô “Còn câu chuyện giữa anh và St. Vincent lúc nãy thì sao?”

Lần này đến lượt Marcus trông có vẻ thất vọng. “Đó là độc đoán” anh thừa nhận “Lẽ ra anh nên xin lỗi vì việc đó. Tuy nhiên, anh không làm. Anh không thể mạo hiểm với khả năng St. Vincent có thể thuyết phục em cưới anh ta thay vì anh. Vậy nên anh cảm thấy cần phải cảnh báo anh ta tránh xa em ra” Anh ngừng một lúc trước khi nói tiếp, và Lillian nhận ra sự lưỡng lự bất thường trong thái độ của anh. “Vài năm trước” anh nói, tránh nhìn cô “St. Vincent có hứng thú với một phụ nữ anh…có liên quan. Anh không yêu cô ta, nhưng vào lúc đó có khả năng anh và cô ta sẽ - ” Anh ngừng lại và lắc đầu “Anh không biết mối quan hệ đó sẽ đi đến đâu. Anh không bao giờ có cơ hội tìm hiểu. Khi St. Vincent bắt đầu tán tỉnh cô ta, thì cô ta ngay lập tức bỏ anh theo St. Vincent” Môi anh cong lên nụ cười mếu máo “Dễ đoán thôi, St. Vincent chán cô ta chỉ trong vài tuần”

Lillian nhìn bộ dạng nghiêm trọng của anh một cách thương cảm. Không hề có bóng dáng của cơn giận hay tiếc nuối trong đoạn tự sự ngắn ngủi, nhưng cô cảm nhận được anh đã bị tổn thương bởi kỉ niệm kia. Đối với một người đánh giá cao lòng trung thành như Marcus thì việc bị bạn và người yêu phản bội sẽ rất khó chịu đựng. “Vậy mà anh vẫn còn làm bạn với anh ta?” giọng cô mềm mỏng.

Giọng anh đều đều thận trọng. Rõ ràng nói về những vấn đề cá nhân là việc khó khăn với anh “Mọi tình bạn đều có vết xước. Và anh tin rằng nếu St. Vincent hiểu những cảm xúc anh dành cho người phụ nữ đó thì anh ta sẽ không tán tỉnh cô ta. Tuy nhiên, trong trường hợp này, anh không cho phép quá khứ lặp lại. Em quá…quan trọng…với anh”

Cảm giác ghen tuông xuyên qua Lillian khi ý nghĩ Marcus từng có cảm xúc với người phụ nữ khác…và rồi tim cô ngừng đập vì choáng váng khi cô tự hỏi mức độ của từ “quan trọng”. Marcus bẩm sinh có thói quen không thích biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Nhưng cô nhận ra anh đang rất cố gắng mở lòng với cô, và một vài động viên nho nhỏ của cô có thể đem lại kết quả vượt ngoài mong đợi.

“Vì St. Vincent rõ ràng có lợi thế hơn anh về ngoại hình và sự quyến rũ” Marcus tiếp tục đều đều, “Anh có lý do tin rằng anh chỉ đạt được thế cân bằng nhờ lòng kiên định. Vì vậy anh đã gặp anh ta sáng nay để nói cho anh ta – ”

“Không, anh ta không có” Lillian không thể không phản đối

Marcus ngơ ngác nhìn cô “Sao cơ?”

“Anh ta không có ưu thế hơn anh” Lillian thông báo, mặt cô đỏ gay vì nhận ra không dễ dàng để cô trải lòng mình ra với anh “Anh rất quyến rũ mỗi khi có dịp. Và về ngoại hình của anh…” cô đỏ mặt hơn nữa cho đến khi cảm nhận được hơi nóng tỏa ra khắp người “Em cảm thấy anh rất cuốn hút” cô phun ra “Em…em luôn cảm thấy như vậy. Tối qua em sẽ không bao giờ ngủ với anh trừ khi em muốn như thế, bất chấp em có uống nhiều đến mức nào”

Nụ cười bất chợt cong cong trên khóe miệng Marcus. Với tay chạm vạt trên váy ngủ, anh dịu dàng kéo cô lại gần, và gảy khớp tay lên phần cổ hồng hào “Vậy thì anh kết luận rằng sự phản đối của em về việc lấy anh dựa vào ý tưởng bị ép buộc, hơn là bắt nguồn từ sĩ diện cá nhân?”

Đón nhận cảm giác khoan khoái của sự mơn trớn của anh, Lillian đưa mắt khıêυ khí©h “Hmm?”

Anh cười êm tai “Điều anh đang hỏi là, liệu em có cân nhắc kết hôn với anh nếu anh hứa rằng em sẽ không bị ép buộc?”

Cô từ tốn gật đầu “Em…em sẽ cân nhắc. Nhưng nếu anh định hành xử như một lãnh chúa thời phong kiến và cố dọa nạt em làm theo những gì anh muốn – ”

“Không, anh sẽ không dọa nạt em” Marcus trang nghiêm nói, mặc dù cô thấy được tia nhìn thích thú lóe lên trong mắt anh “Rõ ràng chiến thuật đó không có hiệu quả. Có vẻ anh đã gặp đối thủ xứng tầm”

Nguôi ngoai bởi phát biểu trên, Lillian cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cô thậm chí không chống cự khi anh kéo cô ngồi lên đùi anh, hai chân cô đan chéo qua chân anh. Bàn tay ấm áp mò mẫm bên dưới váy cô trong lớp váy mang tính vỗ về hơn nhục cảm, và anh nhìn sắc cạnh “Hôn nhân là loại hình đối tác” anh nói “Và vì anh chưa từng bước vào hợp tác kinh doanh mà không thảo luận điều khoản đi kèm, nên chúng ta sẽ làm tương tự trong tình huống này. Chỉ anh và em, riêng tư. Chắc chắn sẽ có vài điểm gây tranh cãi – nhưng em sẽ biết anh là một bậc thầy đàm phán”

“Cha em sẽ giữ quyền quyết định của hồi môn”

“Anh không nói vấn đề tài chính. Cha em không thể thương lượng những gì anh muốn ở em”

“Anh định sẽ bàn bạc về…mong ước của chúng ta đối với người kia? Và nơi chúng ta sẽ sống?”

“Chính xác”

“Và nếu em nói rằng em không muốn sống xa thành thị…rằng em thích ở Luân Đôn hơn Hampshire…anh sẽ đồng ý đến sống tại dinh thự Marsden?”

Anh nghiên cứu nét mặt cô khi trả lời “Anh sẽ thực hiện vài nhượng bộ với ảnh hưởng đó. Cho dù anh phải trở về đây thường xuyên để quản lý lãnh địa. Anh kết luận rằng em không thích Stony Cross Park?”

“Ôi không phải. Chỉ là…em rất thích nơi này. Em chỉ giả sử vậy thôi”

“Ngay cả như vậy thì em đã quen với cuộc sống tiện nghi”

“Em muốn sống ở đây” Lillian khăng khăng, nghĩ về vẻ đẹp của Hampshire, những dòng sông, cánh rừng, đồng cỏ nơi cô chơi đùa cùng những đứa con. Làng mạc với tính cách lập dị và những chủ cửa hiệu, những lễ hội địa phương sẽ làm sống dậy nhịp sống hối hả chốn đô thị. Còn về bản thân trang viên, to lớn và tách biệt, với những xó xỉnh và góc khuất để trú ẩn trong những ngày mưa…hay những buổi tối say đắm. Cô đỏ mặt khi nghĩ đến vị chủ nhân của Stony Cross Park mới là sức hấp dẫn đáng giá nhất ở đây. Cuộc sống vói người đàn ông đầy nhiệt huyết này, dù có ở đâu, thì sẽ không bao giờ buồn chán.

“Tất nhiên” cô tiếp tục chỉ ra “Em sẽ rất muốn sống ở Hampshire nếu em được phép cưỡi ngựa”

Tuyên bố gặp phải tiếng cười khúc khích “Anh sẽ cho người chuẩn bị con Ánh sao cho em mỗi sáng”

“Ôi, cảm ơn anh” cô mỉa mai “Hai ngày trước khi ngày tiệc kết thúc, anh đã cho phép em cưỡi ngựa. Sao vậy kìa? Vì tối qua em đã ngủ với anh?”

Anh cười lười nhác, và tay anh di chuyển lén lút trên mông cô “Lẽ ra vài tuần trước em đã ngủ với anh. Anh lẽ ra đã cho em toàn quyền chạy rong trên lãnh địa”

Lillian bặm môi để không cười lại với anh. “Em biết rồi. Trong hôn sự này em sẽ bị bắt buộc đổi chác những đòi hỏi tìиɧ ɖu͙© mỗi khi em muốn một điều gì đó từ anh”

“Không hẳn. Mặc dù…” Mắt anh ánh lên vẻ tinh nghịch “Những đòi hỏi của em hình như sẽ đặt anh vào vị thế phải đồng ý”

Marcus đang tán tỉnh cô, thư giãn và bông đùa theo cách mà trước đây cô chưa từng thấy ở anh. Lillian sẽ đánh cược rằng rất ít người nhận ra bá tước Westcliff chuẩn mực với người đàn ông đang nằm trên thảm với cô. Và khi anh kéo cô vào sát cánh tay anh, bàn tay anh di chuyển trên khăn choàng của cô, kết thúc với một cái ve vuốt dịu dàng của mắt cá chân nhỏ nhắn, Lillian trải qua một cảm giác vui thích vượt xa thỏa mãn thể xác. Đam mê của cô có vẻ len lỏi trong từng mảnh xương.

“Chúng ta bàn luận ăn ý đấy nhỉ?” cô mơ hồ hỏi, đánh liều chơi với gút thắt trên cà vạt của anh, nới lỏng sợi vải lụa xám bạc bằng đầu ngón tay. “Dù chúng ta trái ngược trong hầu hết mọi chuyện”

Marcus cúi đầu rúc nhẹ nhàng mặt trong cổ tay cô, môi anh chà lên gân máu đang nằm như sợi đăng ten đẹp đẽ bên dưới da. “Anh đang dần tin rằng cưới một cô vợ giống hệt anh có thể sẽ là quyết định tệ hại nhất mà anh có thể làm”

“Có lẽ anh nói đúng” Lillian buồn cười, để ngón tay xoắn những sợi tóc cắt sát của anh. “Anh cần một người vợ không để anh làm theo ý thích của anh. Một người…” cô rùng mình khi lưỡi anh chạm vào nơi nhạy cảm gần khuỷu tay cô “Người mà,” cô tiếp tục, cố gắng tập trung tư tưởng “Sẵn lòng kéo anh quay lại mặt đất khi anh trở nên quá tự cao…”

“Anh chưa từng tự cao” Marcus nói, kéo mép váy khỏi viền cổ lóng ngóng của cô.

Nhịp thở của cô trở nên đứt quãng khi anh bắt đầu hôn cạnh bên xương đòn “Vậy anh gọi nó là gì khi anh cho rằng anh biết hết những điều tốt đẹp nhất, và những ai không đồng ý với anh đều là những tên ngốc?”

“Hầu như những người không đồng ý với anh hóa ra đều là những kẻ ngốc. Anh không thể làm gì khác”

Cô cười không thành tiếng, và cô để đầu tựa vào cánh tay anh khi miệng anh di chuyển trên viền cổ của cô. “Khi nào chúng ta thương lượng?” Lillian hỏi, ngạc nhiên vì giọng nói quá khàn của cô.

“Tối nay. Em sẽ đến phòng anh”

Cô nhìn anh soi mói “Sẽ không phải một mưu mẹo để bẫy em vào tình huống mà anh có thể không ngần ngại nắm thế chủ động?”

Lui lại nhìn cô, Marcus thận trọng trả lời. “Tất nhiên là không. Anh dự định có một buổi thảo luận đầy đủ để xóa tan những nghi ngờ em có thể có về hôn sự của chúng ta”

“Ồ”

“Vậy thì anh sẽ không ngần ngại nắm thế chủ động”

Lillian nén cười khi môi họ chạm nhau. Cô nhận ra đây là lần đầu tiên Marcus buông lời trêu chọc một cách cợt nhã. Anh thường quá dè dặt đến mức phô bày một dạng bất kính tự nhiên với cô. Có lẽ đây là dấu hiệu nhỏ nhoi cho thấy cô có ảnh hưởng lên con người anh.

“Nhưng ngay bây giờ…” Marcus nói “Anh có một vấn đề hợp lý cần phải giải quyết”

“Vấn đề gì?” cô hỏi, hơi nhúc nhích khi nhận ra sự căng thẳng khuấy động của cơ thể anh bên dưới cô.

Anh lia ngón tay trên môi cô, nhẹ nhàng xoa bóp, định hình miệng cô. Như thể không ngăn được bản thân, anh trộm thêm nụ hôn cuối cùng. Những lần thúc vào sâu, hăng say của miệng anh làm môi cô ngứa ngáy, kɧoáı ©ảʍ lan tràn khắp người cô, và cô nín thở rồi lả đi trong vòng tay anh “Vấn đề là làm sao đưa em trở lên lầu” Marcus thì thầm “trước khi có thêm ai đó thấy em trong váy ngủ”

Thêm Bình Luận