Vũ Đồng đã làm ở Trung tâm đào tạo và dạy nghề được một tuần. Cô giảng dạy môn thiết kế nội thất công cộng. Nhưng cô chỉ tạm thay thế giáo viên mới ra nước ngoài nghiên cứu mà thôi.
Điều kiện đãi ngộ khá tốt nhưng giờ làm việc thì hơi vất vả, bảy giờ sáng cô đã phải đi ra khỏi nhà đến tận chín giờ đêm mới được về. Cô quyết định tiết kiệm thời gian và tiền bạc nên mới đi tàu điện ngầm đến chỗ làm.
Nhiều ngày nay cơ thể Vũ Đồng dần dần yếu đi, điều kiện vật chất không tốt cộng thêm ốm nghén làm tinh thần cô trở nên bất ổn, cô thường vô thức mà rơi nước mắt.
Vì đứa bé trong bụng, cô đã liên tục nhắc nhở chính mình rằng cô phải thật mạnh mẽ.
Ngày hôm sau, khi giờ học kết thúc lúc chín giờ, Vũ Đồng cảm thấy rất yếu, cô không thể đi ra ga tàu điện ngầm được và một cơn đau bụng tràn đến, cô ngồi xổm trên đường nhưng ngần ngại không dám gọi xe taxi.
Lúc này, một chiếc xe dừng lại bên cạnh, đập vào mắt cô là một đôi giày thiết kế có phong cách rất quen thuộc.
Vũ Đồng miễn cưỡng ngẩng đầu lên xem là ai. Đối diện với cô không ai khác chính là Kính Hoài, đôi mắt anh sâu thẳm. Cô bị sốc, mãi không thốt lên được một lời nào.
“Làm thế nào mà anh biết tôi ở đây?”- Cuối cùng cô cũng nói.
“Miễn là tôi muốn thì người tôi tìm không trốn được.”- Giọng anh rất nhẹ nhàng, nhưng cô biết đó là khởi đầu sự bùng nổ tức giận của anh.
“Anh căn bản không cần tôi, không cần phải ép mình làm vậy.”- Cô tức giận trả lời lại. Hễ cứ nghĩ về sự lừa dối của anh là trái tim cô lại bùng lên ngọn lửa giận dữ.
“Tôi không muốn thảo luận với cô về vấn đề đó.”- Anh lãnh khốc không thỏa hiệp đưa mệnh lệnh: “Chuyện này tôi sẽ tính sổ với cô sau. Còn bây giờ cô lên xe ngay.”
“Tôi không muốn!”- Vũ Đồng giận dữ trả lời. Cô bất ngờ chống lại mệnh lệnh của anh!
“Sẽ tốt hơn nếu cô không kiểm tra sự nhẫn nại của tôi.”- đôi mắt anh nheo lại, sắc bén nhìn cô.
Anh luôn thấy cô có đôi chút nhút nhát, nhu nhược nhưng lần này cô lại mang cho anh cảm giác cô luôn tiềm ẩn sự mạnh mẽ.
“Anh không thể ép tôi, tôi không cần phải nghe lời anh.”- Cô can đảm.
“Cô muốn thử sức không?”- Anh châm biếm rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì ngay cả việc sử dụng bạo lực.
“Anh không thể làm gì ở đây, đây là đường phố, tôi sẽ gọi giúp đỡ!”- Vũ Đồng rống lên bướng bỉnh.
Nơi này rất vắng vẻ và yên tĩnh, ngay cả khi cô cố kêu cũng không ai giúp đâu.”- Kính Hoài thờ ơ.
Vũ Đồng thấy anh ta không hề bối rối. Tại sao cô phải chấp nhận điều kiện thô lỗ của anh? “Tôi xin lỗi.”- Cô nói “ Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì anh muốn nữa, sự lựa chọn của tôi đã không như anh muốn, anh đi đi! ?”- Sự bức bối và mệt mỏi tích lũy lâu ngày bùng lên trong cơn giận dữ điên cuồng của cô.
Cô bất đắc dĩ đứng lên và đưa tay ôm bụng, giận dữ hét lên: “Anh là kẻ vô lại, một tên dối trá. Tại sao anh lại uy hϊếp tôi, ra lệnh cho tôi, tôi không biết phải làm gì nữa, như thế nào mà anh có thể làm vậy với tôi!”
Tâm trạng Vũ Đồng bị kí©h thí©ɧ lại đang đau bụng dữ dội cộng với việc cô đột nhiên đứng dậy la hét nên khiến cô chóng mặt, làm toàn bộ cơ thể giống như một quả bóng xì hơi, ủ rũ xìu xuống ngay lập tức. Sau đó, trước mắt cô là một màu đen.
Kính Hoài ôm lấy cô trước khi cô ngã xuống đất. Đập vào mắt anh là đôi môi tái nhợt không còn một chút máu cùng đôi mắt thâm quầng của cô.
Cô chưa bao giờ đau khổ và xuy sụp như thế này, bộ dạng hiện giờ thậm chí còn làm cho anh cảm thấy sợ hãi. Anh nhanh chóng phát hiện ra cơ thể cô gầy hơn so với trước kia. Nhẹ nhàng đặt cô nằm ở ghế sau, anh vội vã lái xe đến bệnh viện.
Kính Hoài nhanh chóng bế cô đến phòng cấp cứu bệnh viện. Sau đó anh đã bị chặn lại ở cửa để chờ.
Tột cùng lo lắng và sợ hãi, không biết sau cánh cửa kia, trong phòng cấp cứu xảy ra việc gì. Anh hét lên nhiều lần trong tâm trí!
“Vũ Đồng, Vũ Đồng có thể bị nguy hiểm không?”- Kính Hoài quẫn trí. “Tại sao sắc mặt của cô lại xấu vậy?”
Vả lại còn ngất trước mặt anh nữa, anh không nên khiến cô sợ hãi. Cuối cùng, anh đã tìm thấy cô, thời điểm đó, trong lòng anh dấy lên không chỉ là cảm giác vui vẻ mà còn có một chút căng thẳng sau nhiều ngày nay đã có kết quả.
Tuy nhiên, ngay lập tức anh lại nghĩ tới việc bảy năm trước đây cô đã cố tình bỏ đi và bỏ rơi anh là anh lại tức giận rồi hận thù lại bùng lên trong tim anh. Anh nhắc nhở mình rằng anh đến đây để được nghiêm túc chất vấn và hết sức thức tỉnh cô nhưng cô lại chỉ khiến cho anh bị tổn thương nhiều hơn bảy năm trước đây.
Nhưng anh không biết cơ thể của Vũ Đồng quá yếu, người cô vô lực như không xương, bộ dạng vô hồn, không chút sinh khí cùng đôi môi nhợt nhạt kia như thế nào lại ương ngạnh, lạnh lùng, vô tình cùng ý trí kiên cường như vậy.
“Anh là người nhà của bệnh nhân?”
Giọng nói của bác sĩ lôi anh ra khỏi dòng xuy nghĩ.
“Có tôi. Cô ấy thế nào rồi?”- Anh lo lắng hỏi.
“Ô, cô ấy đã mang thai gần hai tháng nhưng có một số dấu hiệu của suy dinh dưỡng vì thế nên rất dễ bị sẩy thai.”- Bác sĩ cho biết cụ thể. “Nhưng tình trạng của cô đã ổn định rồi, thai nhi cũng không có vấn đề gì nữa.”
Những điều bác sĩ nói với Kính Hoài khiến anh lo lắng cho đến khi anh nghe thấy những lời cuối cùng anh mới thấy nhẹ nhõm đôi chút.
“Anh phải nhớ! Cô ấy bị suy nhược nặng, hãy để cô ấy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Tốt nhất là hai ngày này đừng bao giờ để cô ấy kích động.”- Bác sĩ dặn anh để anh không quên
“Cảm ơn!”- Kính Hoài gật đầu, nói với bác sĩ. “Tôi có thể gặp cô ấy không?”
“Tất nhiên, nhưng anh không được đánh thức cô ấy, hãy để cô ấy thức dậy một cách tự nhiên.”- Bác sĩ dặn dò anh một lần nữa.
RRR
Kính Hoài từ từ ngồi xuống bên giường Vũ Đồng.
Đôi mắt cô nhắm nghiền, vầng trán nhợt nhạt, hầu như trong suốt, mái tóc dài buông lỏng trên gối trắng càng nổi lên vẻ đen mượt đặc biệt.
Anh nắm tay cô như muốn truyền thêm hơi ấm của mình cho cô, sưởi ấm băng giá tồn tại trong sâu thẳm trái tim cô nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy một tình cảm ấm áp. Anh run run nắm lấy tay cô.
Cô đã mang thai đứa con của anh, anh rất ngạc nhiên, vui mừng cùng tức giận bởi tin đó. Cùng cô hơn một tháng, anh không bao giờ dùng biện pháp an toàn, chả trách cô lại đang ấp ủ đứa con của anh một lần nữa, anh rất vui. Chết tiệt, cô không nói cho anh, cô lại bí mật bỏ đi cùng với sinh linh bé nhỏ của hai người mà không cho anh biết!
Vũ Đồng từ từ mở mắt ra, ánh sáng chói của đèn huỳnh quang khiến đôi mắt cô nheo lại một chút.
“Đây là đâu?”- Cô yếu ớt hỏi.
Kính Hoài thấy cô tỉnh dậy mới hoàn toàn thoải mái. “Đây là bệnh viện, em đã bị ngất.”- Anh trả lời nhẹ nhàng.
Vũ Đồng nghiêng đầu tập trung nhìn vào người nói. Ý thức của cô vẫn còn đôi chút hỗn loạn, mơ hồ nhưng khi cô thấy Kính Hoài ngồi bên mép giường thì ngay lập tức sắc mặt cô biến đổi.
Cô chỉ nhớ vào thời điểm đó cô đã cực lực tranh luận với anh rồi sau đó cô không có cảm giác gì nữa, cơ thể trở nên vô lục. “Tôi bị ngất, tất cả là lỗi của anh!”- Cô phẫn uất tố cáo.
Kính Hoài lặng ngắm đôi má nhợt nhạt của cô, chiếc miệng phấn hồng hơi mím lại thêm đôi mắt tức giận đang nhìn anh. Cô ấy đôi khi giống hệt trẻ con làm anh thấy rất buồn cười và có chút tiếc nuối.
“Anh thừa nhận rằng anh đã xúc phạm em nhưng em không nên giấu chuyện em đang mang thai.”- Giọng nói nhẹ nhàng của anh làm tim cô đập chậm lại một nhịp.
Vũ Đồng há hốc miệng ngạc nhiên, không chớp chớp mắt quay sang nhìn chằm chằm vào anh.
Hơn ai hết, Vũ Đồng chán nản vô cùng tận. Cô không bao giờ mong đợi có đứa trẻ này một mình, hơn nữa Kính Hoài là một người có tính sở hữu mạnh, anh sẽ không bao giờ từ bỏ đứa con của họ.
“Anh biết từ bao giờ?”- Cô ngượng ngùng hỏi. Thường thì anh sẽ giận dữ thay vì là một người hiền lành, tốt đẹp như thế này?
“Anh chỉ mới biết khi bác sĩ nói với anh.”- Kính Hoài lặng lẽ cẩn thận quan sát những thay đổi tinh tế cùng các biểu hiện trên khuôn mặt của cô.
“Bao lâu thì cô mới cho tôi biết? Hay không bao giờ cô muốn cho tôi biết?”- Giọng điệu của anh khắc nghiệt dần lên và trở nên sắc bén.
“Đó là rắc rối không cần thiết của tôi, anh không cần biết.”- Cô trả lời một cách thiếu thận trọng và cứng đầu.
“Rắc rối không cần thiết? Con tôi là một rắc rối không cần thiết?”- Kính Hoài nén giận.
Vũ Đồng im lặng, biểu hiện của anh luôn khiến cô cảm thấy anh luôn luôn ẩn chứa sự giận dữ trong lòng và cô không biết làm thế nào để đối mặt với cơn thịnh nộ của anh.
“Cô có biết cô ngu ngốc như thế nào không? Cô có nguy cơ sẩy thai đó!”- Cuối cùng anh không thể không mắng cô.
“Đừng có mắng tôi! Tôi không biết lại nghiêm trọng như thế, tôi nghĩ nó chỉ là triệu chứng khó chịu của thời gian đầu mang thai.”
Cô trả lời một cách ân hận.
“Cô nghĩ à? Cô coi sinh mạng của đứa bé như trò trẻ con! ? Cô căn bản vẫn ảo tưởng rằng có thể một mình ở Đại Liên (một thành phố lớn ở Liêu Ninh- dịch giả) nuôi dạy con trong khi không có nhiều thời gian để chăm sóc chính bản thân mình à!!”- Anh chỉ trích nặng nề.
Vũ Đồng không có bất kỳ biểu hiện gì để bác bỏ cáo buộc của anh. Anh đã đúng, cô cần phải chú ý tới tình hình sức khỏe của mình hơn. Nếu đứa bé có bề gì thì cô thực sự sẽ hối hận cả cuộc đời mình! Ý nghĩ đó khiến nước mắt cô bất giác lăn dài trên má.
Kính Hoài vì nhìn thấy nước mắt cô mà có một chút mềm lòng. Anh chỉ muốn hù dọa cô một chút để cho cô biết mức độ nghiêm trọng của việc giữ kín việc cô mang bầu và muốn cô hiểu những suy nghĩ của anh nhưng anh thực sự không thể kiểm soát cơn giận của mình được.
“Đừng khóc, mọi thứ đều tốt. Em và con đã được an toàn, sau hai ngày anh sẽ đưa em trở về, nghỉ ngơi cho tốt.”- Anh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, bàn tay kia vỗ vỗ lưng cô.
“Trở về? Trở về đâu?”- Cô nghẹn ngào hỏi.
“Tất nhiên là chúng ta sẽ về trang trại Hằng Xuân. Đầu bếp Trần tẩu sẽ giúp bồi bổ hai mẹ con!”- Kính Hoài nói nghiêm túc.
“Tôi không trở về đó! Tôi đã nói với anh là tôi không muốn quay trở lại trang trại. Nghĩ tới việc hình ảnh anh xuất hiện cùng cái cô Ái Nguyên yêu yêu quý quý của anh là tâm tình cô không thoải mái rồi.
“Cô không có lựa chọn nào khác mà tôi không thể để cô một mình ở lại Đài Bắc. cơ thể của cô bây giờ rất hư nhược và không thể cố được.”- Anh căn bản là không để cô cự tuyệt mình nên mới nói như vậy.
“Cơ thể của tôi như thế nào không cần anh phải lao tâm khổ tứ mà lo lắng!”- Vũ Đồng giận dữ vặn lại.
“Hiện tại cô đang mang trong mình đứa con của tôi, tôi không cho phép điều gì xấu xảy ra với con tôi.”- Kính Hoài lại một lần nữa khẳng định vị trí của mình với cô về đứa bé.
Mặc dù tất cả những lời nói đó biểu hiện cho sự quan tâm của anh nhưng anh lại chỉ quan tâm đến cái thai chứ không thực sự quan tâm đến cô. Vũ Đồng rất thất vọng.
“Tôi chỉ muốn nói là tôi sẽ không quay về đó và anh không thể bắt tôi trở lại đó được!”- Cô tuyên bố, khuôn mặt nghiêm nghị.
Kính Hoài xem cô cứng đầu cứng cổ từ chối ý tốt của anh giống bảy năm trước đây, trong tâm trí của anh đã hằn lên không ít những vết sẹo cũ.
Sau đó, khuôn mặt anh đột ngột trở nên lạnh lẽo mang nặng quá khứ. Anh bật ra mỗi từ trong cơn giận dữ: “Cô cứ làm bất cứ điều gì cô thích nếu cô lại muốn giống bảy năm trước đây, tôi sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội nào để gặp các con.”
Lời nói của anh ngay lập tức có hiệu quả.
“Anh đe dọa tôi!”- Vũ Đồng nén giận nhìn anh qua một cặp mắt đầy nước.
Cặp mắt tinh tế và quyến rũ trên khuôn mặt cô gần như làm Kính Hoài nhân nhượng nhưng sau đó anh bị buộc phải tỏ ra thờ ơ. “Lúc này, cô sẽ mất không chỉ là một đứa con, cô có thể suy nghĩ kỹ càng hơn.”
Đôi mắt Vũ Đồng đầy nước, cô không thể chịu được đựng nỗi đau mất đứa trẻ và phải sống một mình một lần nữa.
Ban đầu cô chỉ đơn giản là nghĩ rằng mình sẽ ở Đài Bắc sinh đứa trẻ ra, một mình nuôi lớn để tận hưởng niềm vui của một người mẹ, vậy mà anh đã khiến ước mơ của cô tan vỡ.
“Chào tên độc tài!”- Cô chỉ có thể chịu đựng trong im lặng.
“Tôi đã cho cô sự lựa chọn tốt nhất.”- Khuôn mặt anh vô cảm. “Đi hay không?”
Nhìn khuôn mặt anh không có lấy một tia nhu tình, tim Vũ Đồng đau nhói. “ Sự Việc lại lặp lại một lần nữa sao?”
Chung quy lại vẫn là vì đứa trẻ mà anh mới chấp nhận cô nhưng cô thực sự có thể chịu đựng được sự thật rằng anh không yêu cô không?
Hơn nữa, thời gian này cô muốn quay trở lại trang trại có thể xem Niệm Dư. Mong muốn được gặp con bé khiến cuối cùng cô cũng gật đầu. “Tôi sẽ đáp ứng anh, quay về theo anh.”
Câu trả lời của cô khiến trái tim Kính Hoài ngây ngất, trái tim sắt đá của anh tan chảy một chút. Mặc dù cô miễn cưỡng chấp nhận cùng anh trở về nhưng anh thầm hứa rằng sẽ có một ngày anh khiến cô cam tâm tình nguyện ở lại bên anh!
Để tránh những rắc rối, Kính Hoài quyết định trở lại miền Nam bằng máy bay. Anh giúp Vũ Đồng thôi việc, còn bí mật tìm người bán đi căn hộ nhỏ của cô, anh làm vậy để chắc chắn Vũ Đồng không còn chỗ để quay lại, anh không muốn thời gian này cô lại lần nữa bỏ anh mà đi.
Sau khi mang thai, Vũ Đồng trở nên buồn ngủ, cô ngủ rất ngon, giống hệt như một em bé sơ sinh.
Kính Hoài cẩn thận để cô dựa vào cánh tay của mình khiến cô ngủ thoải mái hơn, đôi mắt anh luôn ngắm khuôn mặt say ngủ của cô, trái tim bất giác phát sinh một thứ cảm giác hài lòng và hạnh phúc.
Hạnh phúc! ? Từ đó luôn khiến anh sợ hãi! Bảy năm qua, anh luôn tỏ ra trầm mạc, lạnh lùng chưa từng cởi mở tâm tình với bất cứ ai.
Cho đến ngày hôm đó, một lần nữa anh gặp lại Vũ Đồng, toàn bộ lớp vỏ bảo vệ của anh lại hoàn toàn sụp đổ. Anh đối với cô là yêu và hận vì anh chỉ muốn hảo hảo trừng phạt cô. Nhưng ngày đêm bên cô, lại một lần nữa không gì có thể ngăn anh không rơi vào lưới tình.
Cho đến nay, không có nghi ngờ gì nữa, Kính Hoài đã biết rằng mình không thể thoát khỏi tình yêu sâu sắc với cô – một người phụ nữ làm đảo lộn cuộc sống của anh. Anh sẽ làm cô phải chính mình hứa hẹn sẽ vĩnh viễn ở bên anh để bồi đắp bảy năm qua. Cô nợ anh.
RRR
Sau khi trở lại nông trại, Kính Hoài mới đánh thức cô dậy.
Vũ Đồng mở cặp mắt ngái ngủ lúng túng nhìn quanh.
“Dậy thôi, chúng ta về nhà rồi! Heo con ngái ngủ.”- Giọng anh đầy ý sủng nịnh.
“Nhà?”- Cô ngây người lặp lại.
“Không sai, từ nay về sau em và con sống ở đây.”- Anh trả lời kiên định.
Vũ Đồng trong lòng buồn bực nghĩ “Mình đã tỉnh ngủ hay không? Đây là nơi anh và Ái Nguyên sống mới đúng! Không phải là họ sẽ nhanh chóng kết hôn hay sao?”
Kính Hoài thấy Vũ Đồng mang bộ dạng hỗn loạn bèn ôm cô ra khỏi xe. Cái ôm này làm cho cô hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Anh buông tôi ra, tôi có thể tự đi bộ!”- Cô hoảng loạn kêu nhỏ.
“Anh chỉ sợ chân em vẫn yếu, không đứng nổi trên mặt đất.”- Anh nói những lời đó với một nụ cười.
Vũ Đồng cố gắng giãy dụa mới thấy toàn bộ cơ thể cô rất mệt mỏi, tòa thân nhũn như một vũng bùn nên cô đành phải tựa vào ngực, hai tay vòng quanh cổ anh.
Vũ Đồng nghe trong ngực anh truyền đến nhịp tim mạnh mẽ, ngửi thấy mùi hương nam tính phát ra từ người anh. Điều đó khiến cô bối rối, khó kiểm soát bản thân mình mà dựa vào vòm ngực rắn chắc của anh.
Không bao lâu nữa, vòng ôm ấm áp làm cô mê muội này đây sẽ thuộc về người phụ nữ khác khiến trong lòng cô không khỏi dấy lên cảm giác mất mát.
Nông trại này nhỏ hơn so với trang trại nhưng cũng trong lành và sạch sẽ, giản đơn, dễ chịu. Nhà chính tường trắng ngói đỏ, tầng hai tráng lệ lại rộng lớn hòa cùng cảnh quan tự nhiên của nông trại thật phù hợp. Cô luôn biết Kính Hoài sở hữu một lượng tài sản lớn nhưng thực sự không nghĩ lại đến mức độ như vậy, không thể không sững sờ kinh ngạc.
Vừa mới đi vào cửa thì một phụ nữ chạy ra khỏi nhà mang theo nụ cười tươi sáng. Chính là em gái của Kính Hoài- Ánh Thần.
“Mình đợi bạn lâu lắm rồi, chuyến đi của bạn như thế nào?”- Cô hào hứng hỏi
Vũ Đồng nhận thấy mình đang trong vòng tay của Kính Hoài, khuôn mặt đỏ lựng, bối rối mỉm cười.
“Anh, nhìn thế nào cũng giống bồng cô dâu vào động phòng đó.”- Ánh Thần cười trêu.
Kính Hoài ném cho Ánh Thần một cái lườm cháy tóc, sau đó đặt Vũ Đồng ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Ánh Thần rõ ràng là không sợ đôi mắt sắc bén của anh mình. Cô biết rõ lúc này anh cô như một con hổ giấy, cô cười: “Khi nào mọi người cho mình uống rượu mừng đây?”
Lời vừa phát ra, bất ngờ toàn bộ bầu không khí trở lên nặng nề. Vũ Đồng nhìn trộm Kính Hoài. Mặt anh đanh lại, không hề có lấy một tia vui sướиɠ.
Tâm tình Vũ Đồng lập tức rơi xuống đáy vực. Thì ra là anh chưa bao giờ có ý định kết hôn với cô. Cũng đúng thôi, chắc hẳn người anh muốn kết hôn là Ái Nguyên! Nếu không phải vì họ có một đứa con thì anh chắc chắn sẽ không mang cô trở lại.
Phát hiện thấy bầu không khí kém phần tự nhiên, Ánh Thần nhanh chóng thay đổi chủ đề: “Để mình lên lầu gọi Niệm Dư và Ái Nguyên xuống, họ đang luyện đàn nên vẫn chưa biết hai người về đâu!”- Nói đoạn, cô nhanh chóng rời đi.
Sự im lặng khó chịu tràn đến giữa hai người họ. Vũ Đồng không dám ngẩng đầu lên đối mặt với Kính Hoài.
“Cha!”- tiếng gọi lớn vang lên lôi hai người ra khỏi sự im lặng trầm tư.
Vòng tay Kính Hoài rộng mở, ôm trọn cô bé vào lòng mình.
“Con rất nhớ cha nha!”- Niệm Dư làm nũng nói.
Kính Hoài cười khẽ, dụi dụi hít ngửi tóc Niệm Dư, trong mắt phát ra tình phụ tử mạnh mẽ.
Vũ Đồng thất thần nhìn chăm chắm vào hai cha con họ, trong lòng bất giác trào lên tình cảm mãnh liệt, họng nghẹn lại. Bảy năm qua cô đã đánh mất những gì? Có thể lấy lại được không? Ý nghĩ đó nhanh chóng biến thành những giọt nước như sương mù đong đầy trên mắt cô.
Cô nhanh chóng cúi xuống, sợ rằng người khác sẽ nhìn thấy cảnh xấu hổ của mình.
“Dì Tô, làm sao cô biết cháu sống ở đây?”- Lúc này, Niệm Dư đã thoát khỏi cánh tay của cha cô bé, nhìn Vũ Đồng ngây thơ hỏi.
Vũ Đồng nhìn lên, hoảng sợ, nuốt nuốt nước bọt, không biết trả lời câu hỏi của cô bé như thế nào đành đánh mắt về phía Kính Hoài xin giúp đỡ.
“Cô ấy là bạn của cha, cùng cha về đây tính sẽ sống với chúng ta một thời gian.”- Kính Hoài bình tĩnh nói ra lý do.
Lời nói của anh làm Vũ Đồng và Ánh Thần không hẹn mà cùng nhìn vào anh.
Mặc dù đã biết rằng anh không hề có ý định sẽ cưới cô cũng như để mẹ con cô nhận nhau nhưng khi nghe thấy anh đích thân nói ra những lời đó thì nỗi đau trong lòng cô lại càng sâu sắc hơn. Cô miễn cưỡng cười với Niệm Dư “ Niệm Dư thật giỏi nha, cháu vẫn nhớ dì Tô à?”- Cô nói để nguôi đi đau đớn.
“ Bởi vì dì Tô rất xinh đẹp nên cháu mới nhớ rõ cô đó!”
Bao nhiêu lời nói dễ thương của Niệm Dư lại chạm vào nỗi thống khổ của Vũ Đồng. Cô gắt gao ôm lấy Niệm Dư.
“Niêm Dư rất khéo nói nhé! Cám ơn lời khen của con.”- Vũ Đồng chỉ có thể đè nén tâm trạng, nặn ra một nụ cười với Niệm Dư.
“Dì Tô, con dẫn cô đi xem xương cá hóa thạch của cha con.”- Niệm Dư hưng phấn.
Vũ Đồng không kịp trả lời đã bị Kính Hoài cướp lời “Niệm Dư, dì Tô vừa từ Đài Bắc tới, rất mệt, cần được nghỉ ngơi. Tối lại gặp dì ấy.”
Niệm Dư gật gật đầu nhưng đột nhiên lại nói “ Con có thể ở cạnh dì Tô không? Con sẽ không cãi cô ấy.”- Cô bé nhìn lên cha mình và hỏi. Không hiểu tại sao Niệm Dư thực sự cảm thấy thích dì Tô, cô bé cảm nhận được ở Vũ Đồng có chút mùi vị nào đó- mùi của mẹ làm cho cô cảm thấy rất ấm áp và quen thuộc. Thứ cảm giác này khác hẳn cảm giác của cô với cô Ánh Thần và cô giáo Ái Nguyên mặc dù cô bé cũng rất thích họ.
“Không!”- Kính Hoài thẳng thừng từ chối với giọng điệu nghiêm nghị.
“Dì Tô cần phải ngủ một giấc. Con có thể tập piano với dì Ái Nguyên để tối chơi cho dì Tô nghe.”- Thấy giọng mình có vẻ hơi quá khắc nghiệt nên anh dịu giọng an ủi cô bé.
Niệm Dư ngoan ngoãn gật đầu “Dì Tô, tối chúng ta lại gặp nhau.”- Cô bé có chút thất vọng nhìn Vũ Đồng.
Bộ dáng đó của Niệm Dư khiến Vũ Đồng thực không đành lòng, cô ném cho Kính Hoài cái nhìn đầy trách móc. Đang định nói mấy câu với Niệm Dư thì một tiếng nói truyền vào.
“Niệm Dư, đi thôi, chúng ta lên luyện đàn.”- Một giọng nói dịu dàng, mềm mại nghe rất êm tai.
Vũ Đồng hướng về nơi phát ra tiếng nói. Đây là lần thứ hai cô đối diện với người Kính Hoài tôn trọng và tin tưởng- Ái Nguyên.
Ái Nguyên có một mái tóc ngắn, xoăn cùng màu mật ong thật đẹp, không những phù hợp mà còn làm nổi bật lên khuôn mặt tươi sáng của cô. Cơ thể đầy đặn nhưng lại không có chút mỡ thừa cho cảm giác duyên dáng, trưởng thành, quyến rũ động lòng người.
So với vẻ xanh xao sau khi mang thai của mình, Vũ Đồng không khỏi cảm thấy có chút tủi thân. Miễn là một người đàn ông sẽ chọn Ái Nguyên chứ không chọn cô!
“Sắc mặt bạn có vẻ không được tốt lắm.”- Ánh Thần quan tâm hỏi, kéo Vũ Đồng ra khỏi trạng thái thất thần.
“Mình ┅ ┅ mình chỉ mệt mỏi chút thôi.”- Vũ Đồng ghét phải nói dối với Ánh Thần, nhưng cô không muốn làʍ t̠ìиɦ hình trở nên phức tạp hơn vả lại Kính Hoài cũng không có ý định để cho người khác biết chuyện này.
Ánh Thần thâm thúy nhìn Vũ Đồng chăm chú, có thể đoán được sự việc không hề đơn giản.
Trong khi cô định tiếp tục hỏi thì Kính Hoài đã thẳng thừng ngăn cản cô.
“Muốn tán gẫu thì để tối nói! Vũ Đồng thực sự cần được nghỉ ngơi.”- Anh nhắc lại một cách thiếu kiên nhẫn
“Được thôi, nghe lời anh là được chứ gì, đừng nổi cáu, tôi lên lầu đây, không quấy rầy hai người…nữa.”- Ánh Thần đầu hàng, bỏ đi như một cơn gió, trước khi còn ném cho cả hai người một nụ cười ám muội.
ưa mắt nhìn Ánh Thần rời đi, Vũ Đồng cảm thấy vừa buồn cười lại vừa khổ não. Hiển nhiên Ánh Thần sẽ nghĩ rằng cô và Kính Hoài gương vỡ lại lành, đâu biết rằng trên thực tế Kính Hoài chủ yếu chỉ lưu cô lại nơi này để dưỡng thai mà không hề có ý nhắc tới chuyện sắp xếp cho tương lai.
Bỗng Kính Hoài bế phốc Vũ Đồng lên định đưa cô lên gác.
“Anh làm gì vậy?”- Cô kinh ngạc hỏi.
“Tất nhiên là đưa em lên phòng của chúng ta!”- Rõ ràng là tâm trạng của anh đang rất hạnh phúc.
“Phòng của chúng ta? Anh, anh nghĩ phải ngủ cùng một phòng với em à?”- Vũ Đồng thập phần khó hiểu.
“Đúng vậy, em phản đối à?”- Anh nhìn vào cô, không chớp mắt.
“Em… Chúng ta như vậy không phải là tốt lắm đâu! Niệm Dư… còn Ánh Thần cùng cô Ái Nguyên kia nữa. Họ sẽ nghĩ như thế nào?”
“Không quan trọng, sớm hay muộn bọn họ cũng biết thôi.”
“Nhưng anh không sợ Ái Nguyên sẽ ghen sao?- Vũ Đồng luôn chắc mẩm Kính Hoài đã có mối quan hệ bất thường với Ái Nguyên.
“Ghen? Anh lại đang nghĩ rằng người ghen là em đấy!”- Kính Hoài cố tình chế giễu cô.
“Em…em ghen á? Anh… anh tự mãn rồi đấy.”- Cô đỏ mặt tranh luận.
Kính Hoài đột nhiên nghiêm mặt nhìn Vũ Đồng trịnh trọng nói: “Anh và Ái Nguyên chỉ là tình cảm giống anh trai và em gái chứ không có gì khác.”
Vũ Đồng bị cái nhìn chằm chằm của anh làm không được thoải mái, cụp vội mắt xuống. Đôi lông mi dày, cong đổ bóng trên khuôn mặt trắng nõn của cô, rõ ràng và tinh tế. Càng nổi lên nét yêu kiều nơi cô.
Kính Hoài xúc động, bốc đồng hôn lên mí mắt cô, lập tức đá văng cánh cửa phòng ngủ, Vũ Đồng bỗng thấy mình bị đè lên trên chiếc giường mềm mại.
Còn chưa có cơ hội để xem nội thất bên trong phòng bài trí thế nào thì đã bị Kính Hoài thèm khát đè lên bụng cô, cuồng nhiệt, say đắm hôn lên khắp môi cô.
Môi anh khıêυ khí©h, mυ"ŧ mát gần như làm cho cô không thể thở nổi trong khi hai bàn tay ấm áp của anh đang chu du trên khắp cơ thể cô.
Cho đến khi bàn tay anh đặt vào bụng cô thì đột nhiên anh tỉnh táo lại. Anh đứng dậy, lấy bàn tay không an phận ra khỏi người cô. Trong mắt anh dục tình vẫn còn nồng đượm thiêu đốt, quần áo vẫn còn lộn xộn sau đợt triền miên.
“Chết tiệt!”- Kính Hoài không khỏi nguyền rủa mình trong lòng. Thân thể Vũ Đồng vẫn chưa được hoàn toàn khỏe mạnh vậy mà anh lại hành động giống như một con đực hứng tình chỉ mong chiếm đoạt cô. Anh rên lên một tiếng, ngã xuống giường, lập tức kéo cô vào trong lòng, gắt gao ôm cô trong vòng tay khiến cô dựa sát vào anh.
Vũ Đồng không hiểu tại sao anh đột nhiên dừng lại, nhưng tiếp đó anh lại rất nhẹ nhàng và ân cần săn sóc cô khiến ngay lập tức cô hiểu ra được tâm tư anh. Hóa ra anh lo lắng làm tổn thương cô và thai nhi, phát hiện này làm cô cảm thấy ngọt ngào vô tận.
“A, hành lý của em vẫn còn ở trong xe.”- Cô bỗng nhiên nghĩ ra.
“Đừng lo lắng, một lúc nữa sẽ có người đem nó tới đây.”- Kính Hoài tức giận trả lời, phải kìm nén du͙© vọиɠ khiến anh rất khó chịu.
“Nhưng bây giờ em không ngủ được, đáng lẽ vừa rồi có thể cho Niệm Dư ở cùng với em.”- Vũ Đồng không nhịn được nhắc lại chuyện vừa rồi.
“Im lặng nào! sau này sẽ có rất nhiều thời gian để Niệm Dư dính vào em còn bây giờ em đang nằm trong vòng tay tôi thì ngoan ngoãn ngủ một giấc đi.”- Anh thô lỗ gắt gỏng.
Thái độ của Kính Hoài làm cô cảm thấy buồn bực không thôi, anh luôn thương yêu Niệm Dư nhất, chẳng lẽ ┅ ┅ là anh đang ghen với chính con gái ruột của mình, tranh thủ tình cảm với cả con đẻ của mình sao? Cô lắc lắc đầu, tự nhắc nhở chính bản thân mình không được tự suy diễn.
Lúc này tâm tình Kính Hoài rất phức tạp, mâu thuẫn dâng trào.
Hễ cứ nghĩ tới việc tương lai chính mình phải đấu tranh với hai hay ba tiểu lâu la để giành tình cảm của Vũ Đồng mà có thể chỉ còn có 1/3 tình yêu của cô thôi là Kính Hoài lại không khỏi cảm thấy tức giận cùng bất bình và một trận phiền não lại kéo đến, nhưng anh lại yêu cả mấy mẹ con cô nên chắc phải thay đổi thôi. Nghĩ, nghĩ, nghĩ và ôm cô mà cảm thấy chưa an tâm cùng thỏa mãn nhưng lại theo cô chìm vào trong giấc ngủ.