Chương 3

Sau một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau thức dậy Tô Vũ Đồng cảm thấy tràn đấy sức sống. Bây giờ cô có đủ năng lượng chống lại cả thế giới, ngay cả là Diệp Kính Hoài cô cũng không sợ.

Sau khi ăn sáng, cô ngồi trong tiền sảnh nhìn mọi người ra vào khách sạn, đôi mắt vô thức nhìn vào bốt điện thoại công cộng trong góc phòng. Đột nhiên một dãy số thoáng qua trong tâm trí cô và mang hứng thú cho cô. Những con số trong nhiều năm qua vẫn cứng đầu không chịu biến mất đã chiếm một góc trong tâm trí cô.

Tô Vũ Đồng nhét thẻ điện thoại vào bốt điện thoại công cộng.

Sau khi điện thoại đổ chuông, người nhận là một người phụ nữ, giọng nói nghe có chút quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ.

“Ánh Thần à?”- Tô Vũ Đồng không chắc chắn. “Là bạn hả?”

“Đúng là tôi.”- Diệp Ánh Thần trả lời. Tuy nhiên, cô ấy dường như không thể nhận ra chủ sở hữu của giọng nói đó. “Cô là ai?”

“Mình, mình là Vũ Đồng.”- Cô hít một hơi thật sâu thông báo tên của mình. “Ánh Thần, xin đừng cúp máy Kính Hoài có nhà không?”

“Không, anh ấy ra ngoài rồi.”- Ánh Thần trả lời.

“Tuyệt quá!”- Tô Vũ Đồng như được cứu. “Mình có thể nói chuyện với bạn được không? Ánh Thần.”- Nhưng sự im lặng làm cô không biết nên bắt đầu thế nào.

“Diệp Niệm Dư– con bé khỏe không?”- Cô hầu như không thốt ra được một từ.

“Con bé khỏe!”- Diệp Ánh Thần trả lời ngắn gọn.

“Đã vài ngày con bé không đi học, mình sợ con bé không được thoải mái.”- Tô Vũ Đồng cố gắng tìm lý do để nói chuyện với Ánh Thần và để biết chút thông tin của Niệm Dư, cô rất khổ sở khi không thể nhìn thấy con gái mình.

“Con bé thực sự rất tốt, một điểm cũng không có vấn đề gì. Bạn đừng lo lắng.”- Diệp Ánh Thần tạm dừng một lúc rồi nói tiếp: “Bạn thật điên rồ, vạn nhất là anh trai mình nhận cuộc điện thoại này thì sao?”

Điều này cảnh báo Tô Vũ Đồng, khiến cô đổ mồ hôi lạnh. May mắn thay, Kính Hoài không ở nhà nếu không thì kế hoạch khó khăn mà cô vạch ra sẽ vô ích.

“Mình bị điên rồi.”- Cô thừa nhận. “Gọi cuộc điện thoại này mình biết là mình điên rồi, mình điên nên mới ở lại đây, nhưng mình không làm cách nào để đi được. Mình phải gặp Niệm Dư, không thì mình sẽ điên mất!”

“Mình cũng nghĩ như vậy, bạn đang ở đâu?”– Ánh Thần thở dài sau khi nghe tất cả, cô cũng là một người phụ nữ giàu tình cảm. “Bạn và anh mình là hai người gần gũi nhất với mình, mình thực sự không biết làm thế nào để giúp bạn.”

“Thật xấu hổ, xin lỗi bạn.”- Tô Vũ Đồng đột nhiên cảm thấy quá bốc đồng và ích kỷ. “Mình không nên gọi cho bạn để làm bạn căng thẳng.”

“Nó không quan trọng, mình là một người lớn và có thể xử lý các vấn đề của mình.”- Diệp Ánh Thần an ủi cô.

“Bác trai, bác gái có khỏe không?”- Tô Vũ Đồng hỏi thăm để đổi chủ đề.

“Mình nghĩ rằng có thể bạn không biết. Hai năm sau khi bạn đi, ba mình qua đời trong một tai nạn máy bay, mẹ mình quá đau buồn nên không lâu sau bà cũng ra đi.”- Diệp Ánh Thần nói rất nhiều.

“Sao!? Ôi! Mình rất tiếc!”- Tin này thực sự làm Vũ Đồng rất sốc. Sau câu nói của Tô Vũ Đồng, hai người đột nhiên rơi vào im lặng.

Sau bảy năm, có rất nhiều thay đổi bất ngờ và lớn lao.

“Bạn như thế nào rồi? Bạn kết hôn chưa, Ánh Thần?”- Tô Vũ Đồng gợi chuyện thư giãn.

“Chưa, một phụ nữ lớn tuổi lập dị như mình chỉ có thể thành bà cô thôi!”- Diệp Ánh Thần ai oán thở dài.

“Không lo, duyên phận của bạn sẽ đến mà.”- Tô Vũ Đồng an ủi.

“Ánh Thần, Niệm Dư- con bé như thế nào? Bạn có thể kể cho mình biết thêm về Niệm Dư không? Mình muốn biết thêm nhiều về con bé.”- Cuối cùng cô cũng nói được, cổ họng cô nghẹn lại mắt cũng bắt đầu nóng lên.

“Vũ Đồng!”- Diệp Ánh Thần cảm động dừng lại một lát khi cô khóc và tìm những từ thích hợp để mô tả.

“Con bé hiện rất năng động ngoài ra còn rất sáng dạ, con bé cưỡi ngựa rất giỏi, thể dục thể chất cũng rất tốt.”

Tô Vũ Đồng lặng lẽ lắng nghe. Bàn tay của cô run rẩy, trái tim cô ứa máu, một mỗi buồn trào lên trong ngực cô; cô nghẹn ngào gần như thành tiếng.

“Niệm Dư rất nghe lời của mình, chỉ thỉnh thoảng leo lên đầu mình thôi, thường thì chỉ có Ái Nguyên và anh mình là trị được con bé thôi!”- Diệp Ánh Thần vừa nói vừa cười.

Nước mắt Tô Vũ Đồng tuôn dài trên mặt. “Kính Hoài giáo dục con bé rất tốt.”- Cô miễn cưỡng nói, và sau đó hỏi: “Ái Nguyên là ai?”. “Là bảo mẫu của Niệm Dư à?”

“Không phải! Chị ấy là giáo viên piano của Niệm Dư, xinh đẹp và nhẹ nhàng. Niệm Dư rất tôn trọng, yêu quý và quấn quýt chị ấy! So với người dì là mình thì chị ấy còn có trọng lượng hơn!”- Diệp Ánh Thần nói đơn giản.

Không biết tại sao khi nghe Niệm Dư quấn quýt với giáo viên đó thì trái tim cô lại cay đắng như vậy.

“Không chỉ Niệm Dư mà anh mình cũng nghe lời cô ấy. Cha của Ái Nguyên có một trang trại nhỏ gần trang trại nhà mình. Lúc đó, có thêm một đứa bé mà bạn bỏ đi. Vài năm sau, cha mẹ mình lại qua đời, mình không biết làm thế nào để chăm sóc Niệm Dư, anh thì luôn luôn bận rộn với công việc nên mình không biết giải quyết như thế nào cho thỏa đáng.”- Diệp Ánh Thần tạm thời không biết cô nên nói gì.

“Nhờ sự giúp đỡ của Ái Nguyên, cuộc sống của anh và mình mới đi vào quỹ đạo.”- Diệp Ánh Thần nói tiếp. “Cô ấy làm người anh trầm lặng của mình tin vào tương lai sau khi cú ngã tinh thần, kí©h thí©ɧ anh ấy trải lòng mình với mọi người.”

“Không có gì, mình hiểu mà.”- Tiếng Tô Vũ Đồng tựa hồ biến mất.

“Đừng hiểu lầm anh trai của mình với Ái Nguyên, họ chỉ là bạn bè bình thường, anh ấy chỉ nghĩ đến bạn nhưng lại không nói ra.”- Diệp Ánh Thần nói thêm.

“Ánh Thần, mình không muốn nghe những điều về anh ta, cầu xin bạn để mình gặp Niệm Dư, mình muốn nhìn thấy khuôn mặt Niệm Dư!”- Tô Vũ Đồng cầu xin.

“Vũ Đồng à!”- Tiếng hô của Diệp Ánh Thần mang đầy đồng cảm, hiểu biết và – khó khăn.

“Chỉ cần một vài giờ thôi, mình chỉ muốn nói chuyện với con bé một chút. Hãy nghĩ mà xem, ngay cả một người mẹ mà con gái mình cũng không thể nói chuyện được, đó không phải là quá buồn sao?”- Cô chỉ có thể gắng thuyết phục.

“Anh mình sẽ không cho phép đâu.”- Diệp Ánh Thần nói yếu ớt. Anh ấy rất nghiêm nghị ngoài ra còn rất cứng đầu nữa, sao anh ấy chịu nghe lời của mình. Bạn biết rồi đấy, anh ấy rất độc tài, độc đoán.”

“Đừng để anh ấy biết.”- Tô Vũ Đồng không bỏ cuộc. “Ví dụ, chúng ta có thể giả vờ một cách tình cờ gặp trong đám đông tại bãi biển, bãi biển đông đúc không dễ dàng bị phát hiện ra.”

“Mình không biết nữa” – Diệp Ánh Thần dao động.

“Mình cầu xin bạn chỉ cần một vài giờ mà thôi. Kính Hoài luôn luôn nghĩ rằng tôi sẽ lấy đi Niệm Dư. Ánh Thần, mình đảm bảo với bạn mình không bao giờ nghĩ rằng sẽ làm điều đó!”

“Mình sẽ nói với Niệm Dư là cho con bé ra biển chơi với mình tiện thể mua cho con bé một bộ đồ bơi mới; vì bộ cũ đã quá nhỏ để mặc.”- Diệp Ánh Thần nói.

“Vì nếu mình nói là mang Niệm Dư đến bãi biển Khẩn Đinh thì Kính Hoài sẽ nói là mình làm theo lời của bạn.”

“Mình sẽ cố gắng hết sức, mình sẽ nhờ Ái Nguyên nói giúp vì anh mình rất nghe lời cô ấy.”- Ánh Thần hứa. “Bạn sẽ thấy chúng mình ở một số các nhà hàng, khách sạn phía trước bãi biển Khẩn Đinh.”

Tô Vũ Đồng vui mừng gần như chảy nước mắt, cô không nghĩ rằng sẽ có một thay đổi tuyệt vời như vậy.

“Khi nào? Mấy giờ?”- Tô Vũ Đồng hăm hở.

“Ngày thứ bảy này đi! 2 giờ chiều mình sẽ cố gắng nếu mình không đến được thì bạn nên biết là chuyện gì đã xảy ra rồi đấy.”- Diệp Ánh Thần trả lời.

“Mình rất biết ơn bạn!”

Tô Vũ Đồng nghe thấy âm thanh trong điện thoại cùng giọng Diệp Ánh Thần- “Vũ Đồng anh mình đã trở về rồi, mình phải cúp máy đây. Để anh ấy biết mình nói chuyện với bạn, anh ấy sẽ lột da mình mất!”- Diệp Ánh Thần nói song liền cúp máy.

Ánh Thần vừa đặt điện thoại xuống, ngay lập tức Kính Hoài đi vào. “vừa nói chuyện với ai đấy?”- Anh hỏi.

“À, một bạn học cũ hỏi em có muốn tham dự buổi gặp mặt mà hội cựu sinh viên sẽ tổ chức không?”- Diệp Ánh Thần điềm nhiên sáng tác ra lời nói dối, cô nói dối càng ngày càng giỏi với giọng điệu khiến người khác không nhẫn nại để nghe. Cô biết anh không quan tâm đến vấn đề này nhất.

Quả nhiên, Kính Hoài không nghi bất cứ điều gì cô nói.

Sau đó, cánh cửa mở ra, Niệm Dư chạy vào như cơn gió thổi tới.

“Cô, mấy ngày nay thời tiết không được tốt lắm, không phải là cô đã hứa với cháu là sẽ đưa cháu ra bãi biển chơi sao?”- Diệp Niệm Dư hỏi.

“Ông trời giúp mình rồi!”- Diệp Ánh Thần không nén được cười. “Được! Thứ bảy này chúng ta sẽ đi Khẩn Đinh chơi.”

Câu trả lời của cô làm Niệm Dư nhảy cẫng lên sung sướиɠ. Cô bé có thể tìm thấy một số hóa thạch khác trên bãi biển.

“Không!”- Kính Hoài tiêu cực rống lên khiến cả hai ngạc nhiên.

“Ngày mai và những ngày sau con không được phép đi ra ngoài.”- Diệp Kính Hoài nhấn mạnh lại một lần nữa.

“Tại sao?”- Diệp Niệm Dư hỏi.

“Ba nói không là không.”- Diệp Kính Hoài từ chối giải thích tại sao.

“Đi rửa tay chuẩn bị ăn tối đi cháu.”- Cô bảo Niệm Dư đi vì không muốn cháu gái và anh trai cãi nhau. Thấy Niệm Dư đã đi, cô nói: “Anh càng ngày càng vô lý!”

“Đi thì bất cứ lúc nào cũng đi được, không phải vội vàng đi ra ngoài trong vài ngày tới.”- Diệp Kính Hoài trả lời. “Từ ngày mai cho đến hết tuần sau, em không được đưa con bé đi đâu, biết không?”

“Không biết!”- Diệp Ánh Thần phản bác. “Em chỉ biết rằng Niệm Dư phải đi ra ngoài hít thở không khí trong lành thôi, anh giữ Niệm Dư một tuần hay còn muốn giữ nó bao lâu?”

“Đây là việc của anh!”- Diệp Kính Hoài không vui ra mặt. “Không cần em dạy.”

Giọng anh càng ngày càng lạnh lùng và nguyên tắc khiến Ánh Thần không nhận ra anh trai của mình nữa. Mặc dù anh luôn luôn lịch sự và khiêm tốn trước mặt người khác nhưng lại luôn có vẻ lạnh lùng và xa cách.

Diệp Ánh Thần không biết buộc phải kết hôn với anh ấy, Vũ Đồng cảm thấy khủng khϊếp như thế nào. Trên thực tế, lý do cả hai kết hôn là lỡ có con trước. Niệm Dư được anh giữ lại sau khi được sinh ra rồi anh công bố Vũ Đồng ly dị và bỏ con lại. Kể từ đó, anh không đề cập chút nào đến Vũ Đồng và cũng trở thành một người rất khó gần.

“Vả lại, Niệm Dư là chuyện của anh!”- Diệp Ánh Thần nhận được câu trả lời kiên định và sắc bén. “Dể Niệm Dư ra biển chơi thì hại gì?”

“Em có biết rằng có thể Vũ Đồng đáng chết kia cũng ở đó không!”- Diệp Kính Hoài la lên một lần nữa.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh mình không kiểm soát được mà cáu lên.

“Vậy thì sao?”- Diệp Ánh Thần không ngại tranh luận. “Em sẽ để Niệm Dư đi chơi với lại anh không thể sắp đặt toàn bộ cuộc đời của con bé!”

“Không!”

“Vậy thì để Ái Nguyên đi với chúng em; anh biết Ái Nguyên sẽ không bao giờ để cho bất kỳ người lạ nào đến gần Niệm Dư mà, anh có thể tin tưởng cô ấy!”- Ánh Thần đã phải biện đến Ái Nguyên.

“Thôi được!”- Kính Hoài cuối cùng cũng đồng ý. “Em phải đi với Ái Nguyên, nhưng phải quay về trước 5 giờ chiều.”

“Không có vấn đề gì.”- Diệp Ánh Thần gật đầu.

Mặt trời trên cao, tỏa ra làn sóng nhiệt hướng đến mọi người. Tô Vũ Đồng đeo cặp kính râm ngăn lại ánh mặt trời trói trang. Các đám đông tụ tập thành từng nhóm bơi lội tại bãi biển. Cô đứng trước dãy nhà hàng, khách sạn nhìn về phía đám đông, trái tim hồi hộp nhảy múa. “Ánh Thần có đưa Niệm Dư ra đây không nhỉ? Hôm nay cô ấy có thể giúp mình hoàn thành mơ ước được gặp con gái yêu không?”

Vũ Đồng luôn tự hỏi chính mình hai câu đó. “Kính Hoài không phát hiện ra cô ấy lừa dối anh chứ? Nếu không thì…!”- Cô tiếp tục đi bộ trong cửa hàng.

Từ nơi xa truyền lại nhiều tiếng cười của trẻ em nghịch nước trên bãi biển cùng tiếng của phụ huynh.

Từ sau khi thấy Niệm Dư- con cô, cô luôn ghen tuông với các bà mẹ khác. Cô là một người mẹ vì một quyết định sai lầm bảy năm trước mà cuộc sống bị tra tấn trong dày vò!

2 giờ15 phút chiều, Ánh Thần và Niệm Dư chưa xuất hiện. Vũ Đồng gần như thực hiện cuộc gọi, cô thật sự muốn gọi đến trang trại.

2 giời30 phút chiều, cuối cùng Ánh Thần với Niệm Dư cũng xuất hiện. Vũ Đồng nhanh chóng đi lên. “Ánh Thần!”- Cô xinh đẹp và hạnh phúc mỉm cười. “Rất vui khi được gặp lại bạn.”

“Mình cũng vậy!”- Ánh Thần vui mừng và sau đó bị khóa chặt trong một vòng ôm. Mùa hè bảy năm trước, họ đã có coi nhau như chị em.

“Sau bảy năm, mình gần như quên mất rằng bạn rất đẹp.”- Ánh Thần ca ngợi và nháy mắt về phía Vũ Đồng.

“Bạn thì không à!”- Vũ Đồng hóm hỉnh trả lời. Giờ phút tiếng cười phát ra như trong quá khứ thời thanh niên khiến trái tim của hai người họ không thể không có một số cảm xúc lẫn lộn!

Sau đó Vũ Đồng ngồi xổm xuống nhìn vào Niệm Dư. “Xin chào Niệm Dư.”

“A, cháu nhớ cô, cô là dì Tô phải không?”- Niệm Dư tự hào trả lời.

“Đúng rồi, không thể ngờ là cháu vẫn nhớ cô.”- Vũ Đồng nở nụ cười xã giao nhưng bên trong là rất phấn khởi. Cô thật háo hức để khiến Niệm Dư thích cô, cô muốn hôn lên khuôn mặt mềm mại của Niệm Dư nhưng cô không thể làm thế, cô sợ nếu cô quá kích động thì sẽ khiến Niệm Dư sợ hãi.

Vũ Đồng vuốt ve mái tóc của Niệm Dư rồi khen cô bé: “Niệm Dư để kiểu tóc này rất dễ thương!”

Niệm Dư vui tai nghe. Cô bé chạy, nhảy xung quanh Ánh Thần và Vũ Đồng sau đó chạy đến bãi biển, cả hai đều nhanh chóng theo sau.

Niệm Dư cầm giày của mình và quỳ xuống trên bãi cát hướng tới hai người hét lên: “Cháu phải xây một lâu đài cát và cháu sẽ bơi, dì Ái Nguyên mới mua cho cháu cái áo bơi mới.

Ánh Thần gật đầu nhìn theo cô bé rồi lại nhìn sang Vũ Đồng giải thích: “Mình không có lựa chọn, anh mình đã không cho phép mình đưa Niệm Dư đi nhưng để Ái Nguyên đi kèm nó thì anh ấy mới đồng ý.”

“Cô ấy là người nào?”- Vũ Đồng hỏi.

“Mình đã nhờ cô ấy đi chọn đồ từ trước rồi, Ái Nguyên không thích ánh mặt trời nên mình nhờ cô ấy đi đến cửa hàng để giúp mình chọn áo tắm mới cho Niệm Dư vì chiếc cũ đã quá nhỏ.”- Ánh Thần giải thích cho cô.

“Anh ấy có vẻ rất nghe lời Ái Nguyên.”- Vũ Đồng do dự hỏi. “Mình không biết tại sao Kính Hoài lại nghe lời Ái Nguyên, cho phép cô ấy chạm vào nơi sâu kín nhất của trái tim anh ấy như vậy.”

“Anh mình rất tin cậy Ái Nguyên chắc bởi cô ấy nghiêm trang, trình độ đại học lại có cách làm việc tác phong quy củ.”- Ánh Thần không bằng lòng, sau đó bực bội phàn nàn: “Anh ấy không bao giờ đối xử với mình như một người lớn thực sự.”

Vũ Đồng có thể hiểu cảm giác của Ánh Thần . Kính Hoài đã sống cùng cô trong một thời gian ngắn, thái độ đối với cô như cô là một cô bé ngây thơ, không hiểu chuyện và anh không bao giờ chịu lắng nghe suy nghĩ hay cảm xúc của cô.

“Vũ Đồng, mình có chuyện muốn hỏi bạn.”- Ánh Thần gián đoạn suy nghĩ của cô.

“Bạn muốn hỏi gì!”- Tô Vũ Đồng nở nụ cười.

“Mình nghĩ rằng bạn yêu anh mình nên mới đồng ý lấy anh mình.”- Diệp Ánh Thần nói thắc mắc của cô.

“Mình thực sự yêu anh ấy nhưng lúc đó mình quá trẻ, chỉ mười tám tuổi. Khi mình mang thai vì sợ hãi, sợ bị dìm chết trong các cảm xúc và Kính Hoài – anh của bạn đã trở thành một người xa lạ.”- Tô Vũ Đồng đau đớn nhớ lại.

“Ôi trời! Thật khó để giải thích.”

“Nhưng sao mà sau khi kết hôn, quan hệ của hai người lại không được cải thiện vậy?”- Diệp Ánh Thần nói.

Tô Vũ Đồng thở dài, chậm rãi nói: “Ngày cưới, mình hỏi anh ấy nếu không phải vì mình có thai anh ấy có cưới mình không? Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ không cưới! Câu trả lời đó làm mình sợ hãi và nghi ngờ rằng cuộc hôn nhân này có quá nguy hiểm hay không? Anh ấy kết hôn với mình chỉ vì đứa bé, vì trách nhiệm, nghĩa vụ đạo đức mà mình thì không thể nào chấp nhận được.”

Diệp Ánh Thần thở dài thông cảm với cô. Một phút sau, cô hỏi: “Đối với chuyện của Niệm Dư, anh ấy nói bạn không cần con bé!? Mình đã rất thắc mắc rằng bạn không phải là người nhẫn tâm mà Vũ Đồng à.”

“Làm sao mà mình có thể không cần con bé chứ!”- Tô Vũ Đồng đau đớn nói: “Mình đã yêu cầu Kính Hoài sau khi kết hôn và sinh con hãy để mình tiếp tục học nhưng anh ấy đã không đồng ý và cuối cùng mình nghĩ và đồng ý rằng đây là quyết định tốt nhất cho con bé. Vì ngoài tình yêu ra mình không thể cung cấp cho con bé bất kỳ thứ gì, trong khi đó Kính Hoài có thể bảo vệ đứa bé, ngoài ra anh ấy có thể cho con bé một một gia đình hạnh phúc và cuộc sống đầy đủ với số tài sản đó.”

“Mình hiểu rồi Vũ Đồng à.”- Ánh Thần thông cảm, nắm lấy bàn tay cô.

“Cảm ơn bạn. Ban đầu mình nghĩ rằng sau những điều này, mình đã để mất tình bạn của chúng ta.”- Vũ Đồng nói.

“Đừng ngớ ngẩn, chúng mình sẽ luôn luôn là những người bạn tốt.”- Diệp Ánh Thần trả lời.

Sau đó Vũ Đồng nhìn Niệm Dư xây lâu đài của mình.

Vũ Đồng ngồi xổm nhìn Niệm Dư hạnh phúc chơi với cát. Niệm Dư hỏi nhiều vấn đề kỳ lạ đủ để chứng minh sự tò mò và trái tim mạnh mẽ của cô bé, cô có thể thấy con gái mình thực sự thông minh có chút hơi sớm.

Ánh Thần đứng bên nhìn vào hai mẹ con, cô không tham gia để họ có thêm thời gian riêng tư bên nhau. Khi ánh mặt trời bắt đầu yếu dần, Niệm Dư đã rất thích Vũ Đồng.

Cô nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Niệm Dư gắt gao không muốn buông, nước mắt hạnh phúc chảy ra.

Niệm Dư ngẩng khuôn mặt dễ thương lên và hỏi: “Cô khó chịu với những câu hỏi của cháu à?”

“Tất nhiên là không!”- Vũ Đồng xụt xịt chiếc mũi nhỏ của mình.

“Cô rất tốt.”- Niệm Dư nói vui vẻ. “Tại sao cô không thấy mệt mỏi nhỉ? cô Ái Nguyên không thích cháu hỏi nhiều đâu.”

“Bởi vì cháu rất dễ thương, cô rất thích cháu. Cô tin rằng người mẹ nào có con như cháu sẽ cảm thấy rất tự hào.”- Vũ Đồng nắm lấy bàn tay nhỏ của mình.

“Cháu không có mẹ, khi sinh cháu ra, mẹ cháu đã chết!”- Niệm Dư hơi buồn.

Tô Vũ Đồng chua sót. “Có bao giờ cháu nghĩ nhìn cô ấy – mẹ cháu như thế nào không?”

“Có chứ!”- Niệm Dư gật đầu khuôn mặt tươi sáng bất ngờ tối sầm lại. “Có một lần cháu hỏi cha.”- Cô vui vẻ nói.

“À!”- Vũ Đồng do dự, cô không biết Kính Hoài mô tả cô thế nào. “Cha cháu nói như thế nào?”

“Cha cháu nói rằng mẹ cháu là cô gái xinh đẹp nhất thế gian.”- Diệp Niệm Dư tự hào nói. “Cha cháu cũng nói rằng khi cháu lớn lên cháu cũng xinh đẹp như mẹ cháu và có hai lúm đồng tiền nhỏ khi cháu cười đó!”

Trong mắt cô bất ngờ trào ra những giọt lệ. Cô rất biết ơn Kính Hoài đã để lại trong Niệm Dư hình ảnh của một người mẹ xinh đẹp, tất nhiên cô biết anh chỉ muốn tốt cho Niệm Dư. “Cô nghĩ chắc rằng cha cháu phải yêu cháu lắm!”

“Cha cháu rất yêu cháu.”- Niệm Dư không ngần ngại trả lời. Nhưng trước khi cháu được sinh ra cha yêu mẹ cháu trước.”

“Tất nhiên.”- Vũ Đồng nuốt nước mắt mình vào trong lòng.

Niệm Dư dấy lên một chút bối rối. “Cháu đoán cha cháu nhất định phải còn yêu mẹ cháu lắm bằng không sao cha lại cười ít như vậy?”

Làm thế nào đứa trẻ này lại nhạy cảm vậy! Kính Hoài trở thành như bây giờ mình cũng phải chịu một phần trách nhiệm trong đó.

“Cha cháu rất đáng thương a! Cháu sẽ vĩnh viễn không rời xa cha đâu.” Niệm Dư bất ngờ tuyên bố lớn.

“Ừ- cháu sẽ không bao giờ rời xa cha cháu.”- Vũ Đồng lầm bầm lặp lại lời nói của Niệm Dư, trái tim nặng nề, giọng nói yếu ớt mà Niệm Dư hầu như không nghe thấy.

“Vũ Đồng, Niệm Dư!”- Ánh Thần gián đoạn cuộc nói chuyện của họ, cô có điểm không thể nhẫn tâm với Vũ Đồng nói: “Mình đã hứa với anh trai mình sẽ đưa Niệm Dư về nhà trước 5 giờ. Ái Nguyên sẽ đến để tìm Niệm Dư, mình không muốn bạn và cô ấy gặp nhau, như vậy cô ấy sẽ nghi ngờ.”

Vũ Đồng miễn cưỡng buông tay Niệm Dư.

Trong đôi mắt Ánh Thần có tia bất lực. “Mình xin lỗi chúng mình thực sự phải đi rồi!”

Vũ Đồng kìm đi giọt nước mắt. “Đừng trách mình nói lời cảm ơn bạn quá muộn, cám ơn bạn đã để mình gặp Niệm Dư.” Hai bàn tay nắm thật chặt minh chứng cho tình bạn thật sự không thể nói bằng lời của họ. Vũ Đồng nhìn kỹ con gái mình một lần cuối, cô nghĩ không biết khi nào mình mới có thể nhìn thấy cô bé một lần nữa đây.

“Niệm Dư, cô có thể ôm cháu được không?”- Vũ Đồng tràn đầy hy vọng.

“Vâng!”- Niệm Dư vui vẻ trả lời.

Vũ Đồng hết sức kiềm chế và nhẹ nhàng ôm lấy con gái mình, thì thầm vào tai cô bé: “Cháu phải trở thành một cô bé tốt đó, biết không?”

Niệm Dư gật đầu. Cô bé vẫn còn quá trẻ không thể hiểu được những cảm xúc mạnh mẽ Tô Vũ Đồng chuyển tải.

“Vũ Đồng, Vũ Đồng!”- Ánh Thần đang khóc đột nhiên căng thẳng, lo lắng gọi.

ũ Đồng ngạc nhiên khi thấy một người đứng ở đó, cô thực sự bị sốc.

“Là Kính Hoài!”- Anh đi thẳng về phía họ, có một cô gái trẻ theo sau, lông mày cau lại ẩn gấu sự giận dữ, trái tim cũng đang đập thình thịch giống như người có lỗi. Sự xuất hiện đột ngột của Kính Hoài làm cô quẫn trí, bất lực.

Niệm Dư thấy người cha yêu quý của mình tới thì lập tức chạy đến với anh bỏ Vũ Đồng lại.

Diệp Kính Hoài phẫn nộ bước từng bước lại, ánh mắt băng lãnh không có lấy nửa điểm ấm áp. Tô Vũ Đồng miễn cưỡng bản thân lấy hết sức đứng vững sẵn sàng cho tất cả mọi việc sắp đến.

Diệp Ánh Thần đối với anh trai luôn tôn trọng và sợ hãi, cô nói nhỏ vào tai Tô Vũ Đồng: “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Chỉ cần nhớ rằng bạn không biết mình đã ở đây, tất cả mọi thứ là một sự trùng hợp.”- Vũ Đồng nhỏ giọng nói với Ánh Thần, cô không muốn vì giúp cô mà làm Kính Hoài tức giận với bạn mình.

Diệp Kính Hoài đi đến nhưng không nói chuyện với cô ngay mà chuyển sang Ánh Thần ra lệnh: “Đưa Niệm Dư và Ái Nguyên về bằng xe buýt.”

“Anh…”- Ánh Thần định nói điều gì đó với Kính Hoài nhưng bị cái phẩy tay ngăn lại.

“Đi ngay!”- Anh nói, đẩy con gái về phía trước.

“Cha không về cùng mọi người, cha đi đâu vậy?”- Niệm Dư dường như cảm thấy có điều gì không đúng.

“Cha chưa về nhà, con cùng cô và dì Ái Nguyên về trước đi.”- Kính Hoài nhìn con gái mình nói nhưng không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của Vũ Đồng.

“Không muốn! con muốn cha chở con về cơ.”- Niệm Dư làm nũng.

“Con không nghe lời à!”- Kính Hoài khiển trách cô bé.

Niệm Dư sợ hãi không biết mình đã làm sai gì khiến cho cha tức giận, cô bé cúi đầu im lặng.

“Kính Hoài! Đừng làm con bé sợ.”- Người phụ nữ đứng bên cạnh Kính Hoài nói.

Vũ Đồng mới lưu ý tới người đứng cạnh Kính Hoài. Cô ấy là Ái Nguyên- giáo viên piano của Niệm Dư, là người duy nhất Kính Hoài tin tưởng.

Cô ấy thực sự là một tiểu thư khuê các với khí chất đoan trang và thanh lịch, quần áo cũng rất cao quý, một người phụ nữ lý tưởng của đàn ông.

Vũ Đồng nhìn xuống cách ăn mặc tự do của mình, một chiếc áo phông, quần jean, tóc dài cũng được buộc thành một túm ở sau đầu như một sinh viên chưa trưởng thành, cô thực sự cảm thấy xấu hổ.

“Ánh Thần, Niệm Dư chúng ta đi!”- Ái Nguyên nói nhỏ, nắm tay Niệm Dư đến bãi đậu xe. Trước khi đi cô vẫn còn nhìn về phía Tô Vũ Đồng một chút.

Họ đã đi xa, Tô Vũ Đồng không thể không phản đối: “Anh không nên vì em mà giận con.”

“Thế tất cả những việc này là do ai? Cô không được can thiệp vào!”- Giọng nói của Kính Hoài bị tức giận mà biến thành băng lãnh.

“Kính Hoài! Tất cả điều này không liên quan tới Ánh Thần, là tôi theo cô ấy.”- Tô Vũ Đồng cố gắng để giải thích nhưng bị Kính Hoài quyết liệt ngắt lời.

“Cô nói dối!”- Anh tố cáo.

Vũ Đồng khúm lúm không nói được một lời nào nữa.

“Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin lời của cô sao? Làm sao mà cô dám thuyết phục em tôi phản bội tôi!”- Kính Hoài gầm lên.

Tiếng nói trầm, u ám của anh làm chân tay Tô Vũ Đồng lạnh toát, cơ thể run rẩy.

“Em chỉ muốn nhìn thấy Niệm Dư và nói chuyện với con bé mà không gây bất kỳ tác hại nào.”- Tô Vũ Đồng vẫn cố gắng để giải thích.

Kính Hoài khinh bỉ nhìn cô. “Làm sao cô dám nói rằng không có hại! Thuyết phục em tôi đưa Niệm Dư đến bí mật gặp cô. Tôi đoán cô chắc phải cho Niệm Dư biết điều gì đó chiều nay phải không?”

Anh lớn tiếng quát, cô muốn thoát nhưng đã bị lôi lại.

“Con của tôi được dạy cách lừa dối tôi, cô nói rằng không có hại à!”- Anh rít qua kẽ răng .

“Anh đang tức giận, tôi không nói chuyện!”- Tô Vũ Đồng hầu như không biện bạch cho mình. Cô biết cô không thể thoát ngay ra khỏi anh, nhưng sức mạnh không được nén lại. “Anh không thể tách được tôi ra khỏi Niệm Dư đâu.”

Kính Hoài không lập tức phản ứng với lời nói của cô chỉ liếc cô từ đầu tới chân, sau đó anh đột nhiên hỏi: “Cô sống ở đâu?”- Trước khi cô có thể trả lời anh nói: “Cô không nên nói dối tôi!”

“Tôi sống ở Khẩn Đinh.”- Cô nói tên và số phòng khách sạn của mình cho anh.

“Hôm nay, 7 giờ tối, tôi sẽ tìm cô.”

“Cái gì! ? Anh đến chỗ tôi?”- Tô Vũ Đồng kinh ngạc.

“Đúng.”- Anh nói với cô. “Nếu cô muốn nói chuyện về Niệm Dư với tôi .”

“À! vâng, vâng!”- Cô vội vàng trả lời. “ Bảy giờ tối nay.”

Sau đó, anh không để cô nói thêm điều gì, quay người bỏ đi.