Chương 30

Sau khi ngồi trên máy bay một lúc lâu, cô đến khách sạn nước Y vào rạng sáng. Hãng nước hoa Phạm Tú bên kia rất tri kỷ, đã sớm đặt phòng trước cho Kỷ Hoài Hương.

Phòng đơn tráng lệ, giá trị rõ ràng không thấp. Kỷ Hoài Hương đặt hành lý xuống, mệt mỏi nằm trên chiếc giường xa hoa, cô từ trong túi lấy điện thoại ra, tín hiệu vừa lên, mười lời nhắc nhở cuộc gọi nhỡ lập tức hiện lên.

Con mắt trợn to, cô đột nhiên ngồi dậy, Cố Vô Cẩn gọi điện thoại cho cô?.

Sửng sốt một chút, kịp phản ứng, Kỷ Hoài Hương nhìn nhìn thời gian, thời gian trong nước là buổi sáng, cô tranh thủ thời gian gọi lại.

Cố Vô Cẩn bị điện thoại đánh thức, thanh âm miễn cưỡng, “Alo! Có chuyện gì!”.

“Cố... Anh Cố” Kỷ Hoài Hương có chút ngượng ngùng, “Em quấy rầy đến anh rồi à?” Anh giống như còn đang ngủ.

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng, lỗ tai như bị Thái Bạch liếʍ một phát, rất ngứa. Cố Vô Cẩn lập tức mở to hai mắt, nỗi buồn ngủ trong đôi mắt đen kịt biến mất: "Kỷ Hoài Hương? Em chạy đi đâu rồi!".

Giọng người đàn ông hung dữ, đầu quả tim Kỷ Hoài Hương run rẩy, cô nghe thấy sự tức giận trong giọng nói anh.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc.

Cố Vô Cẩn ngồi dậy, dựa vào đầu giường, vẻ mặt không vui, giọng điệu lấy lại bình tĩnh: "Nói đi".

“Anh Cố là đang quan tâm em sao?” Kỷ Hoài Hương cụp mắt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ga trải giường màu trắng, khóe môi nhếch lên.

Giọng điệu của người đàn ông rất hung dữ nhưng Kỷ Hoài Hương không hề tức giận mà chỉ cảm thấy như có người quan tâm đến mình.

Cố Vô Cẩn cứng lại.

Giọng Kỷ Hoài Hương càng lúc càng nhẹ, tràn đầy vui mừng: “Anh Cố, anh đi tìm em à?”.

“Ừ” Cố Vô Cẩn có chút phiền muộn, bất đắc dĩ nói: “Em đang ở đâu?”.

“Em có chút việc cần xử lý, hiện tại em đang ở nước Y. Anh tìm em có chuyện gì vậy?” Lỗ tai Kỷ Hoài Hương nóng lên, rất nóng, khắp người đều đỏ bừng. Bên tai vang lên một giọng nói người đàn ông trầm thấp dễ nghe, mang theo chút lười biếng khi rời giường, dường như đặc biệt quyến rũ trong đêm dài hoang vắng.

Cố Vô Cẩn phát hiện mình thật sự không biết gì về Kỷ Hoài Hương, không ngờ cô lại chạy đến nước Y.

“Xong khi xong việc, hai ngày nữa em sẽ trở lại” Kỷ Hoài Hương cho rằng đối phương không vui, cô giải thích. “Anh Cố, anh muốn gặp em sao?”.

Cố Vô Cẩn thật không ngờ Kỷ Hoài Hương lại hỏi thẳng thắn như vậy, anh dùng tay che miệng, ho khục, đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng lại nhiều hơn vài phần quẫn bách. Anh chưa kịp phản bác, cô gái ở đầu bên kia đã nói tiếp: "Anh Cố, anh có thể đợi em được không, em rất nhanh sẽ xử lý xong việc rồi quay về”.

“Em muốn quay về lúc nào thì về” Cố Vô Cẩn ánh mắt sắc bén, đầu lưỡi ấn vào đầu răng, cảm giác có chút nghiện thuốc lá.

“Em biết rõ …” Đôi mắt đen láy của Kỷ Hoài Hương chớp chớp, ánh mắt chuyển động, khuôn mặt trắng nõn hồng hồng, “Là em muốn tranh thủ thời gian để quay về, là em muốn gặp anh Cố...” Anh Cố, em rất muốn gặp anh...

Đầu quả tim lại bị đυ.ng một phát.

Cố Vô Cẩn ngậm điếu thuốc trong miệng, mùi nicotin lan tỏa trong xoang mũi, khóe miệng giật giật: “Kỷ Hoài Hương, em rót thuốc mê cho tôi à?”.

“Không phải…” Kỷ Hoài Hương cười lắc đầu, mái tóc đen dài đung đưa sau đầu, “Anh Cố, ngủ ngon nha”. Nói xong, cô cúp điện thoại mới phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm.

Anh Cố, anh mới là người rót thuốc mê cho em...

Cô gặp công ty nước hoa Phạm Tư vào buổi chiều ngày hôm sau, khác với kiếp trước, lần này người tới là trợ lý giám đốc. Kỷ Hoài Hương cũng không để ý, cô biết rõ công ty Phạm Tư đang đấu rất kịch liệt với công ty đối thủ, nếu thua đối phương sẽ có nguy cơ bị bên kia thôn tính. Trùng hợp điều hương sư của công ty lại xảy ra vấn đề, đây cũng là lý do Kỷ Hoài Hương khẳng định đối phương sẽ mua công thức điều chế nước hoa của mình.

Trợ lý Roth không ngờ người hợp tác lại còn trẻ như vậy, “Kỷ tiểu thư, cô là điều hương sư sao?”.

“Đúng vậy, là tôi” Đương nhiên Kỷ Hoài Hương nhìn thấy ánh mắt không thể tin được của đối phương, cô bình tĩnh, giọng nói lưu loát: “Tôi cho rằng độ tuổi không thể nói lên khả năng của mình, cũng sẽ không phải bởi độ tuổi của mình sẽ làm hạn chế khả năng của mình”.

Thư ký Roth gật đầu, “Tôi nhớ ở quốc gia các cô có một câu nói, gọi là, sau... Sau cái gì hơn?”.

“Hậu sinh khả úy” Kỷ Hoài Hương cẩn thận xem kỹ hợp đồng, ký tên rồi trả lại đối phương.

“Loại nước hoa này là do cô tự điều chế phải không?”.

Kỷ Hoài Hương gật đầu, “Đúng vậy, đây chỉ là một trong số loại tôi tự chế thôi, nếu sau này công ty còn muốn hợp tác, hoan nghênh liên hệ với tôi” Cô cố ý để đối phương biết mình không chể được chế được mỗi một loại nước hoa, chờ sau này bán sản phẩm ra ngoài, công ty nước hoa Phạm Tư sẽ biết phải phải làm như thế nào.

Thư ký Roth mỉm cười gật đầu, phong độ thân sĩ nói, “Tất nhiên rồi”.

Suy nghĩ của anh đồng nhất với Kỷ Hoài Hương. Nếu loại nước hoa này ra mắt và được ưa chuộng, công ty nước hoa Phạm Tư sẵn sàng tiếp tục hợp tác với cô, thậm chí có thể mời cô gia nhập công ty để trở thành điều hương sư của Phạm Tư.

Sau khi hợp đồng giữa hai bên hoàn thành, thư ký Roth đứng dậy, chuẩn bị rời đi. “Nước Y có rất nhiều lâu đài cổ đẹp, Kỷ tiểu thư khó được đến một chuyến, hoan nghênh các cô đến đây tham quan, khách sạn bên kia cô không cần lo lắng, công ty chúng tôi sẽ chịu chi phí”.

Kỷ Hoài Hương lịch sự mỉm cười từ chối: “Cám ơn ý tốt của quý công ty, trong nước có vài chuyện quan trọng, cần tôi trở về ngay“ Mặc dù không biết Cố Vô Cẩn tìm cô có chuyện gì, nhưng cô thực sự muốn biết...