Chương 29

Trong kỳ nghỉ, vốn Kỷ Hoài Hương có dự định trở về một chuyến để thăm dì Quý, nói cho bà biết cô thích nghi khá tốt với trường học. Nhưng hãng nước hoa Phạm Tư ở nước Y dự định sẽ sớm công bố loại nước hoa mới, muốn Kỷ Hoài Hương nhanh chóng đến ký hợp đồng. Thế là Kỷ Hoài Hương đành phải bay qua nước Y một chuyến.

Những người giàu có ở thành phố S ai cũng biết, người thừa kế tương lai của tập đoàn quốc tế Đỉnh Thịnh của Cố gia không phải là Cố Luật thì không thể là ai khác, bởi vậy yến hội tổ chức sinh nhật của Cố Luật rất hoành tráng và long trọng, còn mời không ít khách mời.

Cố lão gia tử rất coi trọng chái trai cả của mình, tuy rằng năng lực không phải đỉnh cao, nhưng lại rất ổn trọng. Trong một năm qua, từ khi ông giao Đỉnh Thịnh giao cho anh quản lý cũng chưa bao giờ mắc sai lầm nào, một đám lão già ban giám đốc cũng khen anh không sút miệng. Sau này, ông có thể không cần lo lắng nữa.

“Lão gia từ, đây là danh sách khách mời của yến hội, xin mời ngài xem qua” Dì Hoa đưa cho Cố lão gia tử danh sắc do quản gia lập ra.

“Được rồi, hãy phát thư mời dựa theo danh sách đi” Cố lão gia tử thấy rất dụng tâm.

“Vâng ạ, tôi sẽ báo cho Giang thúc ngay” Dì Hoa lấy lại danh sách.

“Vất vả cho ông nội quan tâm đến yến hội của con rồi” Cố Luật nói ra.

“Con chào ông nội Cố” Bên kí Tưởng Mộng Vãn ngồi trên ghế sô pha, tư thế đoan trang nhã nhặn thanh tú, khí chất xuất chúng.

Cố lão gia tử tâm tình không tệ, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hỏi: "Ta nghe A Luật nói, yến hội sinh nhật ngày đó còn sẽ làm bạn nhảy của thằng bé à?”.

“Dạ vâng ạ, anh cả Cố lần trước đã mời con ạ” Tưởng Mộng Vãn nhẹ nhàng cười cười, có chút ngượng ngùng, “Con đã lâu rồi chưa khiêu vũ, chỉ mong anh cả Cố không ghét bỏ con làm xấu mặt là tốt rồi”.

“Sẽ không đâu, yên tâm, đến lúc đó anh sẽ đến đón em” Khuôn mặt tuấn nhã của Cố Luật nở một nụ cười trên mặt, nhìn về phía Tưởng Mộng Vãn bằng ánh mắt phảng phất chứ một tia sủng nịnh.

“Vậy làm phiền anh cả Cố chiếu cố em nhiều hơn” Tưởng Mộng Vãn nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Vô Cẩn đang hút thuốc, mở miệng hỏi: “Vô Cẩn, cậu đã có bạn nhảy chưa?”.

“Nó có thể tìm được bạn nhảy nào?” Cố lão gia tư rất không hài lòng đối với đứa cháu này, “Đến lúc đó, mày không thể mang những... mấy người bạn gái không ra gì kia đến dự tiệc sinh nhật anh cả mày, sẽ khiến người khác chê cười Cố gia”.

Cố Vô Cẩn lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha, hút một hơi thuốc thật sâu, sau nửa ngày, anh mới mở miệng: ”Trong mắt người, cháu chính là trò cười của Cố gia, lão nhân gia người cũng đừng vội lấy những cô gái vô tội để che dấu cho cháu”.

“Mày...” Cố lão gia tử không la to mắng lớn, mà là nổi giận đùng đùng nói: “Mày không cần mang theo bạn nhảy, Bạch gia con gái út của Bạch Phong vừa từ nước ngoài trở về, đến lúc đó con bé sẽ cùng Bạch Phong đến dự tiệc sinh nhật, mày hãy mời con bé làm bạn nhảy”.

“Ông nội?” Cố Luật nhíu nhíu mày, anh thật không ngờ lão gia tử sẽ có ý định như vậy.

“Bạch gia ạ? Ông nội Cố, có phải là Bạch Ni Ni không ạ?” Tưởng Mộng Vãn nhìn Cố Vô Cẩn, mắt lộ không chịu nổi.

“Đúng vậy, thời gian trước Bạch gia đã đưa con bé từ nước ngoài trở về” Cố lão gia tử nhìn Cố Vô Cẩn, “Đến lúc đó mầy làm quen với con bé, lựa lời mà nói tiếp xúc với nhau, cái đứa bé kia ta đã thấy, lớn lên trong sạch thuần khiết, thanh tú".

Cố Vô Cẩn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, trong đôi mắt đen láy mang theo tia lạnh lùng, “Ông nội, ông vừa nói sẽ không để con trở thành trò cười của Cố gia, nhưng ông lại để cho đứa con gái ngốc kia của Bạch gia tiếp xúc với con? Là một đứa què một đứa ngốc, vừa vặn gom góp thành một đôi à?”.

Mùi hương nicotin bên trong mùi thuốc lá xộc vào mũi, thanh âm của anh trầm thấp lại lạnh lùng, “Một đứa cháu trai què chân lại thêm một đứa cháu dâu bị ngốc, chẳng lẽ ông không sợ Cố gia càng thêm trở thành trò cười trong mắt người khác à?”.

Sắc mặt Cố lão gia tử căng thẳng, “Khốn nạn, mày nói chuyện với trường bối như vậy à? Người ta là con gái Bạch gia không sức với mày chắc? Mày còn thấy uất ức à?”.

“Ha ha, trong mắt người, con thực sự là không đáng một đồng”.

Cố Vô Cẩn phủi nhẹ khói bụi trên người, anh đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, bước nhanh ra ngời mà không nói một lời.

“Nếu hôm đó nó mà không đến yến hội, con mang người đến mang nó về” Cố lão gia tức giận nói với Cố Luật.

“Ông nội, con nghĩ A Cẩn cùng Bạch gia...” Cố Luật nhéo mi tâm, “Việc này không thể gượng ép được, con nghĩ chúng ta cần công tác tư tưởng cho A Cẩn”.

Tưởng Mộng Vãn nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông, ánh mắt đàn thu lại thấy đôi chân một cao một thấp, ngón tay trắng nõn đặt trên bàn trà, nhẹ nhà nhấp một ngụm, nhã nhặn thanh tú ngồi ngay ngắn, yên lặng nghe Cố lão gia tử cùng Cố Luật an bài tổ chức sinh nhật yến hồi.

Chiếc xe màu đen đang lao nhanh trên đường, chợt lóe lên, nhanh đến mức người qua đường không kịp phản ứng.

Đôi môi mỏng của Cố Vô Cẩn mím lại, trong mắt tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo, xung quanh sương mù dày đặc lạnh lẽo bao phủ trái tim đỏ rực của hắn từng tầng một.

Không biết qua bao lâu, xe dừng lại trước lầu ký túc xá nữ tòa nhà 2.

Tay anh đặt trên vô lăng xiết thật chặt, anh cũng không biết tại sao mình lại ở nơi này.

Cố Vô Cẩn ngẩng đầu nhìn tầng trên ký túc xá nữ, có chút mờ mịt, anh lấy điện thoại bấm số Kỷ Hoài Hương.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Thực xin lỗi, số máy quý khác vừa gọi hiện không liên lạc được".

Cố Vô Cẩn giật giật khóe môi, vẻ mặt vô cảm.