Chương 27

Điều hòa trong phòng có chút không đủ, Cố Vô Cẩn xắn tay áo lên lộ ra một nửa cánh tay, những đường gân trên cổ tay không tương xứng với khuôn mặt thanh tú của anh.

“Em không thể tùy tiện được”.

Kỷ Hoài Hương nghiêng đầu nhìn anh: “Anh Cố, em muốn hiểu rõ khẩu vị của anh, muốn biết anh thích ăn gì, không thích ăn gì” Đôi mắt đen bóng của cô gái ướŧ áŧ, mềm mại, “Vậy anh Cố, anh sẽ cho phép em chứ”.

Đầu quả tim đập mạnh như bị kiến cắn, có chút ngứa ngáy.

Cố Vô Cẩn tránh né đôi mắt trong sáng của cô gái, đôi tai không tự chủ mà phiếm hồng , giọng nói có chút hung, có chút chật vật, “Em cứ như vậy mà yêu thích tôi à?”.

“Đúng vậy ạ”.

Kỷ Hoài Hương thì thầm. Đầu ngón tay cô đang cầm thực đơn, móng tay màu hồng nhạt hơi trắng, tầm mắt hơi buông lỏng, thoáng che đi ánh sáng cực nóng trong mắt, cô mỗi ngày đều nhắc nhở mình không được nóng vội, thích cũng không sao. Quá mức mãnh liệt nhiệt tình yêu thích sẽ dọa anh chạy mất.

“Ngoại trừ hành tây và gừng, những thứ khác cơ bản tôi đều ăn được, không có thích ăn cái gì nhất” Cố Vô Cẩn dùng sức cắn điếu thuốc, điếu thuốc cũng bị anh cắn nát, anh liền lấy thuốc ra ném vào gạt tàn, “Em nghe rõ không?”.

“Ừm, em sẽ nhớ kỹ” Kỷ Hoài Hương ngoan ngoãn gật đầu, đuôi tóc theo sau đầu nàng lắc lư từng chút một.

Cuối cùng, Kỷ Hoài Hương chọn một phần nấm thịt gà, thịt cua đậu phụ một phần súp tôm rau củ và một phần canh củ cải trắng, ngô và sườn.

Trong gian phòng rất yên tĩnh, không khí quanh quẩn hương thơm của gỗ tuyết tùng.

Khứu giác của Kỷ Hoài Hương rất nhạy bén, cô biết rõ đây là mùi hương của người đàn ông bên cạnh, thoang thoảng và rất dễ chịu. Cô cử động cơ thể, cảm thấy có chút bất an, khoảng cách hai người rất gần, chắc hẳn Cố Vô Cẩn có thể ngửi thấy được mùi hương trên người cô. Đôi mắt cô lén nhìn người đàn ông bên canh, nhưng anh cũng không có phản ứng gì cả.

“Anh Cố, anh có biết trên diễn đàn của trường có ảnh của anh không?” Kỷ Hoài Hương chuyển sự chú ý, giọng nói phá tan sự yên tĩnh trong phòng.

"Hiện tại đã biết" Cố Vô Cẩn cũng không phải cái gì cũng chú ý.

“Bài viết đã được đưa lên trang nhất của diễn đàn, còn có dấu hiệu nổi hơn. Mọi người đang bàn tán anh lên lên đẹp mắt, phía dưới rất nhiều quan tâm” Thanh âm Kỷ Hoài Hương có chút trầm “Ảnh chụp là chụp anh đấy? Nghe nói có rất nhiều nữ xinh đều lưu lại”.

Cố Vô Cẩn dựa vào ghế, lẳng lặng nghe cô gái nói chuyện, lại nhận ra có mùi dấm xung quanh đây. Giọng Kỷ Hoài Hương mang âm hưởng Giang Nam nhẹ nhàng, mềm mại, đồng thời tao nhã, ôn nhu, dịu dàng, có loại cảm giác như đang làm nũng.

“Em không thích?” Cố Vô Cẩn nhíu mày, hỏi cô.

Kỷ Hoài Hương có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là thành thật nói: "Em không thích a...".

Rõ ràng anh vẫn chưa thuộc về cô.

Cô cũng đã nổi lên tham lam muốn độc chiếm Cố Vô Cẩn, muốn giấu anh đi.

Làm sao bây giờ...

Đồ ăn ra rất nhanh, người phục vụ mang hết đồ ăn vào rồi lễ phép lui ra.

Kỷ Hoài Hương cầm nồi cách thủy canh để gần Cố Vô Cẩn rồi mở nắp cho nguội, “Súp vẫn còn nóng, lát nữa anh hãy uống” Cô không vì Cố Vô Cẩn không phản hồi mà tức giận, đây chẳng qua là cô tham lam mà thôi.

Cố Vô Cẩn nhíu nhíu mày, “Em uống trước đi”.

“Em đặc biết gọi cho anh mà, là canh xương, anh cố, anh đừng phụ lòng tâm ý của em...”.

Cố Vô Cẩn nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm một lúc, không nói gì thêm nữa.

Đồ ăn không tồi, Kỷ Hoài Hương chưa bao giờ đến tầng ba của đại học S ăn cơm, trước đây cô thường xuyên trầm mê trong phòng thí nghiệm, thường tùy tiện ăn ở sảnh tầng một, không có nhiều tâm tư đến tầng ba gọi món ăn. Khả năng là thật sự đói bụng, cô vậy mà ăn hết hai bát cơm.

“Đúng rồi”.

Kỷ Hoài Hương cho Cố Vô Cẩn uống anh xong, lấy trong túi ra một lọ nước hoa rất thơm, “Nước hoa em đã điều chế xong, anh dùng thử xem đây có phải là mùi hương Trầm lão thái thái muốn không”.

Cố Vô Cẩn trầm mặc nhìn chai thủy tinh nhỏ trong tay cô gái, bên trong chứa chất lỏng màu xanh nhạt. Dù biết Kỷ Hoài Hương sinh viên xuất sắc nhất của khoa hương liệu tinh dầu, cô cũng học tại lớp trọng điểm. Nhưng Cố Vô Cẩn không khỏi ngạc nhiên khi Kỷ Hoài Hương thực sự điều chế được nước hoa.

Điều hương sư không người nào là không phải trải qua nhiều năm học tập, tích lũy nhiều năm kinh nghiệm. Ngón tay đặt trên mặt bàn của Cố Vô Cẩn giật giật, ánh mắt thâm thúy, cô xác thực không có lừa gạt anh. Mặc kệ Kỷ Hoài Hương điều chế mùi hương như thế nào, cô quả thực rất xuất sắc.

“Anh ngửi thử đi”.

“Ừm” Cố Vô Cẩn muốn cầm lấy lọ nước hoa nhưng cô gái lại không đưa cho anh.

Kỷ Hoài Hương nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, hắc bạch phân minh, “Anh Cố, em tới giúp anh được không?”.

Cố Vô Cẩn giả bộ không thấy sự giảo hoạt và vui vẻ trong mắt cô, lên tiếng: “Ừm” Anh đưa cánh tay ra ngoài.

Kỷ Hoài Hương nắm lấy tay người đàn ông, nhẹ nhàng xịt nước hoa lên cổ tay anh, một vệt hơi nước cực nhỏ rơi xuống cổ tay anh, mùi hương nhàn nhạt thơm ngát lập tức xông vào mũi.

Khoảnh khắc làn da tiếp xúc, yết hầu Cố Vô Cẩn thắt lại, lòng bàn tay mềm mại và mịn màng chạm vào da thịt anh, như có một dòng điện chạy qua khiến anh im lặng.

Giọng người đàn ông trầm xuống: “Em lừa tôi?”.

“Không có mà...” Kỷ Hoài Hương buông lỏng tay ra, “Mùi thơm như thế nào? Là mùi hương này à?”.

Cố Vô Cẩn hơi cụp mắt xuống, bỏ qua cảm giác tê dại khác thường trên da thịt, "Có chút giống".