Chương 22

Cố Vô Cẩn tiến thêm một bước nữa, khoảng cách giữa họ chỉ rộng bằng một sải tay. Anh cúi đầu, xoay người lại, áp sát đầu vào cổ Kỷ Hoài Hương.

Kỷ Hoài Hương khẩn trương ngừng hô hấp, cắn chặt đôi môi đỏ mọng.

Cố Vô Cẩn ngửi thật sâu, thì thầm vào tai cô gái: “"Mùi giống như xạ hương ở trạng thái cố định".

Kỷ Hoài Hương vô cùng ngứa ngáy khi hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào tai. Nghe được lời nói của đối phương, mặt cô đơ một lúc, sắc mặt càng thêm trắng. Cô biết rất rõ xạ hương ở trạng thái cố định có mùi tanh nồng nặc.

Móng tay véo thật sâu vào lòng bàn tay mềm mại, Kỷ Hoài Hương thấp giọng nói: "Anh Cố, đừng chán ghét em, được không..." Giọng nói nhỏ nhẹ đầy nức nở, ủy khuất đến cực điểm, "Sau này em sẽ cách xa anh một chút, để anh không ngửi thấy mùi hôi nữa. Nếu như anh vẫn là... không thích, sau khi em điều chế nước hoa cho Trầm lão thái thái xong, chúng ta sẽ không còn liên hệ gì nữa rồi”.

Phần thịt mềm mại bị móng tay cô cấu ra đau đớn, cô không muốn, không muốn cách xa anh một chút nào.

Cố Vô Cẩn đứng dậy, không trả lời cô, anh nhìn Kỷ Hoài Hương, chỉ vào chân mình, “Em nhìn chân tôi đi, tôi què” Anh nhìn vào mắt cô, giễu cợt nói: “Bác sĩ nói chân của tôi có thể chữa khỏi, nhưng cần có người hiến một ít xương cho tôi, em có sẵn lòng hiến cho tôi không? Cho dù sau này chân em bị làm sao, tôi đảm bảo em cơm áo không lo”.

Kỷ Hoài Hương kinh ngạc, chân anh có thể trị được sao?.

Sau nửa ngày, nhìn bộ dạng trầm mặc của cô gái, khóe miệng Cố Vô Cẩn hiện lên vẻ trào phúng. Vừa định quay người rời đi, Kỷ Hoài Hương lại lên tiếng, “Chân anh có thể chữa khỏi thật sao? Bác sĩ nói hiến một ít xương là được sao? Có yêu cầu nhóm máu gì không?” Đôi mắt đen của cô sáng ngời trong suốt, không còn để ý mình có thể bị anh ghét bỏ, nhẹ gật đầu, “Anh Cố, em nguyện ý, nguyện ý đem xương cốt của em cho anh”.

Trái tim anh mạnh mẽ co rút, như thể có ai đó đang nắm chặt.

Cố Vô Cẩn bỗng nhiên quay người, nhanh chóng rời đi.

Bệnh tâm thần!.

Cô điên rồi!.

Nhìn thân ảnh của người đàn ông nhanh chóng rời đi, chân khập khiễng, rất nhanh đã bước ra khỏi phòng, đôi mắt đen láy dường như mất đi ánh sáng, hơi nước trong mặt nhanh chóng ngưng tụ thành những giọt nước. Kỷ Hoài Hương vô lực dựa vào cửa tủ quần áo, qua nhiên anh đã chán ghét cô rồi.

“Em khóc cái gì?”.

Không biết qua bao lâu, giọng nói trầm trầm của người đàn ông vang lên.

Cố Vô Cẩn đi rồi quay lại, anh cằm lấy cằm cằm của Kỷ Hoài Hương, nâng đầu cô lên.

“Anh Cố?” Kỷ Hoài Hương không ngờ anh sẽ trở lại.

Cố Vô Cẩn bình tĩnh lại ánh mắt, nhìn chằm chằm cô, giữ chặt lấy tay cô, lên tiếng chất vấn: “Em thật sự bằng lòng cho tôi xương cốt à, về sau sẽ bị tật cũng không để ý sao?”.

Kỷ Hoài Hương hai mắt đẫm lệ, gật gật đầu, cô nguyện ý.

“Ngày mai đến bệnh viện phẫu thuật luôn đấy” Anh không bỏ lỡ sự thay đổi trong mắt cô.

Kỷ Hoài Hương lại gật đầu một cái, "Ừm”.

Đồng tử Cố Vô Cẩn nhanh chóng co rút lại, đôi mắt tối sầm, “Kỷ Hoài Hương” Anh nắm cằm cô, đầu ngón tay nặng nề ấn mạnh vào làn da trắng như tuyết đầy của cô, tràn đầy thô bạo, ”Em con mẹ nó mà dám nói dối, lão tử sẽ bẻ gãy chân em, nhốt em vào l*иg, gϊếŧ chết em”.

Kỷ Hoài Hương lần nữa gật đầu.

Lúc này Cố Vô Cẩn mới chậm rãi buông tay siết chặt cằm cô ra, nhìn dấu tay đỏ mà mình để lại, lòng anh hoảng loạn, nhịp tim không thể khống chế được bị đè nén.

Cuối cùng, đầu ngón tay anh sờ vào hốc mắt Kỷ Hoài Hương, không được tự nhiên nói: “Sao lại nhiều nước, yếu ớt thế này?” Nghĩ nghĩ, anh nói thêm: “Đêm hôm đó, tôi giúp em cởϊ áσ khoác, tôi không chê em hôi”.