Chương 20

Nghiêm giáo sư đã 50 tuổi, khuôn mặt vẫn như cũ hồng hào và tràn đầy sức sống, ông vui vẻ nói: "Ừ, em học tập chăm chỉ, nếu gặp điều gì không hiểu có thể tìm thầy, các giáo sư chuyên nghiệp ở phòng thí nghiệm em cũng có thể nhờ, nếu gặp gì khó khăn, em có thể nhờ họ cho lời khuyên”.

Kỷ Hoài Hương gật mạnh đầu, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, Nghiêm giáo sư đều giúp đỡ cô rất nhiều.

Lên xe không lâu, Kỷ Hoài Hương hơi hối hận. Buổi sáng, bầu trời đã hơi xám, nhưng không ngờ hiện tại đã bắt đầu mưa.

Những hạt mưa rơi xuống như những viên ngọc trai trong suốt, từng hạt một đập vào kính xe, mưa rơi từng hạt từng hạt, trời có chút mờ mịt.

“Trời ơi, mưa to quá, mây mù giăng kín” Tài xế ngồi phía trước lẩm bẩm mấy câu, dừng xe chờ đèn xanh, mỗi khi trời mua, đường lại đặc biệt tắc nghẽn.

Kỷ Hoài Hương nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố đông đúc người đi đường chạy tán loạn vì mưa lớn. Nhìn quanh, cô cảm thấy nhàm chán, lập tức lấy điện thoại di động ra và mở tin nhắn với Cố Vô Cẩn, từ một tuần trước khi cô cô kết bạn với anh, cả hai vẫn chưa liên lạc với nhau.

Cô ấn vào vòng tròn bạn bè của anh, bên trong cũng không có gì. Cô sâu sắc cảm thấy không đăng gì lên vòng bạn bè thật không tốt chút nào.

Cuối cùng, sau khi đi qua một đoạn đường tắc nghẽn kéo dài và nhàm chán, khi xe chạy trên một con đường núi dốc, xe đột nhiên dừng lại. Nổ máy xe một lần nữa vẫn không được.

Chú tài xế bất đắc dĩ quay sao Kỷ Hoài Hương nói: “Cô bé, xe không chạy được nữa rồi, chú sẽ gọi người đến kéo nhưng không biết phải chờ đến bao lâu, chỗ này với cũng không xa khu lắm, hay là chú thu cháu ít hơn đi mười tệ nhé”.

Kỷ Hoài Hương đành phải xuống xe.

Mưa đã rơi nhỏ hơn nhưng vẫn nặng hạt và dày đặc như cũ. Vừa bước xuống xe không bao lâu, bả vai Kỷ Hoài Hương đã ướt đẫm, cô chạy tới gốc cây để chắn cơn mưa đang rơi.

Dì phùng mở cửa ra, trông thấy khắp người Kỷ Hoài Hương ướt sũng thì giật mình: “Ai nha, Kỷ tiểu thư, sao cả người cháu lại ướt sũng thế này, mau vào đây, lão phu nhân vừa bảo ta gọi điện cho cháu nói mưa quá lớn, hôm nay cháu không cần đến đâu”.

Kỷ Hoài Hương theo sát dì Phùng vào biệt thự, cả người ướt sũng, rất khó chịu.

Trầm lão thái thái thấy bộ dạng Kỷ Hoài Hương, lắp bắp kinh hãi, buông ly nước nói, “A Phùng, mau dẫn Hoài Hương vào thay quần áo đi, có mấy cái váy mà Dao Dao vẫn chưa mặc qua, cô tìm rồi đưa cho Hoài Hương thay, thật tội nghiệp, mong là không bị cảm mạo” Bà đau lòng nói: “Hoài hương... cháu mặc tạm quần áo của Dao Dao nha, cháu yên tâm đều là đồ mới chưa có ai mặc qua đâu, dì Phùng luôn bảo dưỡng mỗi ngày, quần áo rất sạch sẽ”.

Cả người Kỷ Hoài Hương ướt đẫm, sắc mặt Kỷ Hoài Hương tái nhợt, lập tức lắc đầu, “ Không đâu ạ, cháu phải cảm ơn người mới đúng”.

Váy đều rất đẹp, có thể thấy mẹ Cố Vô Cẩn có gu thâm mỹ rất tốt, quần áo của cô thuộc phong cách thanh lịch, thuần khiết, cho dù Kỷ Hoài Hương mặc cũng không thấy kỳ quặc.

“Kỷ tiểu thư, cháu xem bộ váy này thế nào, ta nghĩ cháu mặc sẽ rất đẹp” Dì Phùng rất cao hứng, từ sau khi tiểu thư qua đời, những bộ quần áo này đã bị cất sang một bên, hiện tại có người thích hợp mắc nó, bà tất nhiên sẽ rất vui vè, nghe nói Kỷ tiểu thư và tiểu Nhị thiếu gia còn học chung một trường đại học...

“Dì Phùng, mắt dì tinh quá.” Kỷ Hoài Hương nhận lấy váy.

“Vậy ta ra ngoài trước, ta không làm phiền cháu thay quần áo, ta ở ngay bên ngoài, nếu cháu cần giúp đỡ cứ gọi ta”.

Kỷ Hoài Hương cười nói cảm ơn.

Dì Phùng giúp cô chọn một chiếc váy dài màu xám nhạt, tăng mười phần khí chất, càng thêm xinh đẹp. Cô rất ít khi mặc váy, khi còn bé là không được mặc, về sau thì là không thích mặc. Lần duy nhất cô mặc váy là vào cuộc thi giải thưởng ngày đó, hôm ấy cô mặc một chiếc váy đỏ trở thành tiêu điểm cửa toàn cuộc thi.

Kỷ Hoài Hương cởϊ qυầи áo ướt, dùng khăn lông lau khô người rồi mới mặc váy vào. Mẹ của Cố Vô Cẩn có dáng người cực kỳ thon gọn, váy cũng là loại nhỏ nhất. Cô mang váy mặc vào mới nhận thấy vị trí trước ngực không thích hợp, có chút kéo căng, dây kéo phía sau bị kẹt nửa chừng, cô làm cách nào cũng không kéo lên được.

Đúng lúc này, cửa được mở ra.

“Khóa kéo bị kẹt rồi, dì kéo hộ con với”.

Một lúc sau, bàn tay chạm vào phần lưng có vài phần thô ráp, ngón tay vô tình chạm vào một mảnh lưng trắng sứ như ngọc, khóa kéo được chậm rãi kéo lên.

“Được rồi”.

Giọng nói trầm thấp vang lên, toàn thân Kỷ Hoài Hương run rẩy.