Chương 16

“Không thể ôm em”.

“Hiện tại không thể cho Cẩn ca ca ôm”.

“Cẩn ca ca sẽ ghét bỏ”.

“Em bẩn lắm”.

Cố Vô Cẩn lại bị đẩy ra, sắc mặt tối sầm, hai tay giữ chặt: "Cái gì bẩn?".

Kỷ Hoài Hương nửa ngồi trong lòng Cố Vô Cẩn, giãy giụa không được, cô nức nở, thanh âm nghẹn ngào: “Em hôi lắm, người em hôi quá, không thể cho Cẩn ca ca ôm em được”.

Cố Vô Cẩn sững sờ, lại nghe đã hiểu ý của cô, trên người hôi?

Nhìn cô gái mặc áo khoác trắng, dây kéo được kéo lên cao nhất, vào mùa hè, trang phụ như vậy được xem là che chắn rất tốt. Anh vén mái tóc dài rối bù của cô lên, cúi đầu đến gần cổ cô, ngửi thử, vừa rồi anh không để ý, bây giờ anh ngửi thấy một mùi hương khó tả.

Mùi tanh và hăng, rất giống mùi xạ hương khô, giống nhau làm người ta khó nhận ra.

Cố Vô Cẩn còn muốn ngửi rõ nhưng lại bị Kỷ Hoài Hương đẩy ra.

“Hôi, em hôi lắm...” Cô gái tự ghét bỏ chính mình, giãy giụa không cho anh ôm.

“Nghe tôi nói một chút”.

Cố Vô Cẩn hạ giọng, ôm chặt eo cô, đem người sắp trượt xuống xách lên, anh nói: "Anh không chê em".

Kỷ Hoài Hương cắn chặt đôi môi đỏ mọng, chớp mắt vài cái, bình tĩnh nhìn Cố Vô Cẩn, muốn xác nhận lời đối phương nói. Một lúc sau, mắt cô mỏi mệt nên ngoan ngoãn dựa vào anh mà không làm khó nữa.

Xe không chạy đến đại học S mà lái đến gần đó, Cố gia mua một căn nhà cho Cố Vô Cẩn, nói hay là muốn cho anh một sống ở một nơi thư thái, thực tế là buộc anh đến trường, không thể chạy trốn.

Tình trạng trong Phú Di Uyển rất tốt, an ninh cũng cao, Chu Tử Thịnh dừng xe lại cho bảo an kiểm tra xong mới cho xe đi. Sau khi xe dừng lại, Chu Tử Thịnh cũng không nói giỡn, ai biết đằng sau có phát sinh chuyện gì hay không, anh mới không đi tìm chết đâu.

Phía sau xe, Cố Vô Cẩn nhìn khuôn mặt đang dựa vào ngực hắn, hai con mắt nhắm lại, ngủ rất say. Anh lắc lắc Kỷ Hoài Hương, cô đẩy tay anh ra, quay đầu về một hướng, tiếp tục ngủ.

Cố Vô Cẩn cau mày, nghiến răng nghiến lợi, lúc này anh mới nhận ra rằng tối nay chắc anh đã bôi mỡ vào mông và mắt mới đi can thiệp vào chuyện của người khác. Giờ phút này anh vẫn muốn dọn dẹp mớ hỗn độn này. Không cần suy nghĩ nhiều, anh trực tiếp bế người ra khỏi xe. Chờ Cố Vô Cẩn mang người lên nhà, trên mặt Chu Tử Thịnh lộ ra nụ cười thật sâu, vỗ mông rời đi.

Căn hộ có hai phòng khách, bởi vì những người làm thêm thường xuyên tới đây nên rất sạch sẽ, ngay cả chăn ga cũng là mùi ánh mặt trời.

Cố Vô Cẩn bế Kỷ Hoài Hương đi về phía phòng khách, có thể là tư thế không thoải mái, cô giật giật, suýt chút nữa té xuống.

“Không được lộn xộn”.

Bàn tay lớn ôm chặt cô, Cố Vô Cẩn bước đi nhanh hơn, chân một cao một thấp, khập khiễng rõ ràng.

Kỷ Hoài Hương được đặt người lên chiếc giường êm ái, thoải mái thay đổi tư thế, nhìn về phía Cố Vô Cẩn. Mái tóc đen dài của cô xõa tán loạn trên gối, trên người cô vẫn còn mặc áo khoác.

Cố Vô Cẩn cúi xuống muốn giúp cô cởi khóa, cởϊ áσ khoác nhưng Kỷ Hoài Hương đã túm lấy cổ áo mình, lẩm bẩm: “Không thể cởϊ qυầи áo” Ánh mắt cô vẫn như cũ đóng chặt lại.

“Ngủ như vậy sẽ không thoải mái, để tôi cởϊ áσ khoác giúp em” Cố Vô Cẩn thấp giọng nói xong, suy nghĩ một chút, nói thêm: "Tôi không chê em có mùi hôi".

Cô gái lúc này mới buông lỏng tay ra.

Đốt ngón tay của Cố Vô Cẩn kéo dây kéo hơi mạnh, rõ ràng đầy là lần đầu tiên anh hầu hạ người khác, động tác của anh không hề nhẹ nhàng, nhưng mỗi chi tiết đều cẩn thận từng li từng tí, anh khó khăn kéo khăn đem cánh tay trong tay áo của cô gái rút ra.

Bên trong cô cũng mặc một cái áo phông, so với dáng người thì những đường cong uyển chuyển và quyến rũ được miêu tả thật đẹp. Cố Vô Cẩn cầm áo khoác đứng ở bên giường, áo khoác nhiễm hương vị cơ thể của cô gái, mùi hương tanh gay mũi, nồng nặc so với lúc ở trên xe càng thêm rõ ràng, một lời khó nói hết.

Không biết mùi trên người cô ấy là trời sinh hay hay là do cơ thế nóng bức.

Cố Vô Cẩn đem áo khoác đặt lại trên giường, chẳng trách mỗi lần gặp mặt cô ấy đều mặc áo khoác, lo lắng anh ngửi thấy được được mùi hôi trên người cô sao?.

Nắng hè có phần gay gắt, nóng rát phả vào mặt đã khó chịu rồi, dưới ánh nắng, Kỷ Hoài Hương không khỏi mở mắt ra.

Phải mất một lúc ý thức của cô mới quay trở lại, cô ngồi xuống, đầu có hơi choáng váng. Cô chớp mắt, cảm giác mông lung trước mắt tiêu tán, cô phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Cô mạnh mẹ cúi đầu xuống, phát hiện ngoại trừ chiếc áo khoác ở một bên, quần áo của cô vẫn còn nguyên vẹn, thân thể cũng không có gì khác thường, nỗi sợ trong tim rơi xuống.

Cô vậy mà không nhớ rõ chuyện tối ngày hôm qua.

Đây là đâu?.

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm được manh mối, Kỷ Hoài Hương cũng không muốn ở lại quá lâu, cô lấy áo khoác về, chậm rãi mở cửa.

“Cố... Anh Cố?” Cô vậy mà lại thấy Cố Vô Cẩn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Cố Vô Cẩn cắn điếu thuốc trong miệng, nhìn cô: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi à? Xem ra nhà tôi rất tốt, em rất hài lòng".

Kỷ Hoài Hương mặt nóng bừng, đỏ bừng. Cô liếc nhìn bức tường treo đối diện chỉ 11 giờ.

"Đêm qua... tôi say. Là anh Cố đưa tôi về sao?” Kỷ Hoài Hương nhanh chóng nói sang chuyện khác. Ánh mắt cô nhìn vào mặt đối phương. Cô cũng muốn hỏi xem áo khoác của cô có phải anh cởi không.

“Em không nhớ rõ à?”.

Kỷ Hoài Hương lắc đầu, trí nhớ mơ hồ, chỉ cảm thấy đau đầu.

Cố Vô Cẩn nheo mắt nhìn cô, "Tối hôm qua em ở Yến Sắc gặp tôi, còn bám lấy tôi, muốn đi theo tôi, càng quá phận hơn nữa là em đòi ôm, đòi sờ tôi, hành động rất mãnh liệt, chiếm được không ít tiện nghi của tôi”.

Vừa rồi mặt cô nóng bừng, bây giờ toàn thân nóng bừng. Kỷ Hoài Hương xấu hổ không dám đối mặt với Cố Vô Cẩn, cô không thể tin được: “Anh nói dối, sao tôi có thể… ôm anh. ." chứ đừng nói là cô sờ anh.

“Chiếm tiện nghi của tôi, bây giờ lại quay lưng không nhận, còn đổ lỗi cho tôi, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải đấy” Cố Vô Cẩn cắn điếu thuốc.

Kỷ Hoài Hương chăm chú nhìn anh, không hề như đang nói đùa: “Tôi thật sự ôm anh rồi, sờ vào anh à?”.

Cố Vô Cẩn liếc nhìn cô.

“Thực xin lỗi..., tôi uống say quá” Kỷ Hoài Hương dũng cảm thừa nhận lỗi lầm của mình: “Cảm ơn anh tối qua đã chiếu cố em, nếu không thì em nấu cơm cho anh đi, gần đến giữa trưa rồi, anh Cố có đói bụng không”.

“Nấu cơm cho tôi?” Cố Vô Cẩn hít một hơi thuốc, hơi nâng cầm, bướng bỉnh không thôi, nói: “Tôi không ăn rau đâu”.