Chương 14

Ánh đèn ở hành lang chuyển sang màu ấm áp, hơi mờ. Mọi phòng đều ồn ào, nhưng không có ai ở bên ngoài. Kỷ Hoài Hương bước tới, rẽ vào một góc có một gốc hoa xanh cao hơn cô. Cô đứng cạnh đó, dùng trán chạm vào tường. Một lúc sau, cô nặng nề ngã xuống đất.

“A Cẩn, đừng đi nhanh thế, đợi tôi với".

Chu Tử Thịnh bước đi nhanh hơn và nhanh chóng đuổi kịp, anh liếc nhìn cái chân khập khiễng của Cố Vô Cẩn, được rồi, ông trời đôi khi vẫn công bằng.

Cố Vô Cẩn khựng lại, rồi đột nhiên dừng lại.

“Cô đang làm gì vậy?” anh đứng ở góc quẹo vào chỗ rẽ, nhìn động tác thần kinh của cô gái.

Kỷ Hoài Hương không để ý, tiếp tục đập đầu.

Cố Vô Cẩn hét lên: “Kỷ Hoài Hương”.

Thân thể Kỷ Hoài Hương vừa dừng lại, à đôi môi đỏ mọng long lanh, đôi mắt đen xinh đẹp tràn đầy say mê: "Anh Cố? Em hình như đang thấy anh nè".

Cố Vô Cẩn: “Thực sự là tôi, cô đang làm gì vậy?”.

“Đầu tôi đau quá”.

Kỷ Hoài Hương ủy khuất chỉ vào bức tường, nhẹ giọng nói: "Bức tường này thật ghê tởm, nó đυ.ng em đau quá”.

“Ai nha, em gái này là ai..., em ý trông say quá rồi” Chu Tử Thịnh hứng thú đứng một bên, đây thực sự là lần đầu tiên anh gặp được một khuôn mặt xinh đẹp như vậy.

Cố Vô Cẩn vốn định không để ý tới cô, nhưng lại nghĩ đến bà ngoại thích cô đến mức nào, anh nói: "Cô đi cùng với ai? Để bạn bè đưa cô trở về".

“Không quay về” Kỷ Hoài Hương mở to đôi mắt xinh đẹp ngấn nước, đáng thương mà nhìn anh, “Nó đập đầu em đau quá, anh giúp em khi dễ nó đi”.

Cố Vô Cẩn: "...".

Chu Tử Thịnh bó tay, mắt sáng lên khi nhìn thấy phản ứng của Cố Vô Cẩn.

“Tôi đưa cô về” Cố Vô Cẩn tiến lên đi kéo người.

“Không được, nó vẫn còn ở đó, đầu em đau” Kỷ Hoài Hương chỉ vào tường.

Chu Tử Thịnh cười, phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, tường vẫn còn ở đó”.

Cố Vô Cẩn mất kiên nhẫn liền đi đến kéo cô xuống, kéo thẳng cô vào lòng muốn bế cô đi nhưng không ngờ Kỷ Hoài Hương bắt đầu giãy giụa.

"Anh không thể ôm em, anh không thể ôm em. Chỉ có Cẩn ca ca mới có thể ôm em".

Cô dùng một tay đẩy anh ra, trong lúc nhất thời, Cố Vô Cẩn không đứng dậy được mà ngã vào tường.

"A Cẩn, cậu không sao chứ?" Chu Tử Thịnh không cười nữa, anh bước nhanh qua, thanh âm kia rất lớn, anh nghe mà cũng thấy đau.

Kỷ Hoài Hương cũng không làm khó, yên tĩnh đứng tại chỗ, sững sờ mà nhìn Cố Vô Cẩn.

Tròng mắt đen trở nên tối sầm, Cố Vô Cẩn vỗ vỗ lớp bụi trên người, lấy một điếu thuốc ngậm ngoài miệng , trực tiếp đi về phía trước.

“A Cẩn... cậu mặc kệ sao?” Chu Tử Thịnh có chút mơ màng, đi phía sau anh,

Cố Vô Cẩn hút thuốc không có phản ứng gì, Chu Tử Thịnh cũng không nói thêm gì nữa.

Cũng đúng, A Cẩn không thích xen vào việc của người khác, cô gái vừa rồi rất xinh đẹp, nước da trắng ngần, đáng tiếc là dáng người quá mức xinh đẹp yêu mị, không phải là kiểu A Cẩn thích. Căn cứ vào tiêu chuẩn tuyển bạn gái của A Cẩn qua nhiều năm, anh ấy thích những người có làn da trắng, vẻ ngoài trong sáng và giọng nói trong trẻo. Cô gái quyến rũ, yêu mị thanh âm vừa mềm lại vô lực, nhất định A Cẩn sẽ không để ý đến.

“Buông ra, tôi không muốn đi theo anh, tôi muốn Cẩn ca ca” Âm thanh sau lưng truyền đến, Chu Tử Thịnh quay đầu lại thì thấy Kỷ Hoài Hương đang bị một người đàn ông giữ chặt, đối phương muốn mang cô đi..

“A Cẩn, cậu thực sự mặc kệ sao? Người đàn ông kia rõ ràng có ý đồ với cô bé...”.

Chu Tử Thịnh nhìn Cố Vô Cẩn tiếp tực đi về phía trước, anh nhún vai, A Cẩn không quản, anh càng không xen vào chuyện của người khác.

“Tôi không cần anh, tôi muốn Cẩn ca ca!” Kỷ Hoài Hương trừng mắt nhìn Quý Duy Đường.

"Bạn cùng phòng của em đều ở bên trong, anh dẫn em vào tìm bọn họ" Quý Duy Đường g bước tới nắm tay cô, nhưng lại bị cô tránh.

Bên kia, Chu Tử Thịnh và Cố Vô Cẩn đi đến cửa thang máy, ấn nút khóa thang máy.

“A Cẩn, đêm nay cậu về Cố gia hay đến nhà trọ?”.

Cố Vô Cẩn lấy thuốc ra khỏi miệng, vứt thuốc vào thùng rác, không nói một lời, quay người bước ra. Mà vì bước đi quá nhanh, sự khập khiễng càng thêm rõ ràng.

......!

Chu Tử Thịnh bị nhốt trong thang máy xuống dưới tầng thầm mắng một tiếng, không phải không quản sao?.

Kỷ Hoài Hương bị chặn ở chỗ hẻo lánh, đôi mắt to đen láy phủ một tầng hơi nước, ngoan cường trừng mắt Quý Duy Đường, không chịu cho hắn lại gần.

“Em là Hoài Hương đúng không, em uống say rồi, để anh đưa em về phòng bao”.

“Không, tôi không cần anh…”.

“Vậy em muốn đi với ai?” Trong mắt Cố Vô Cẩn tràn đầy tao nhã, chậm rãi đến gần.

Kỳ Hoài Hương hai mắt sáng ngời, che kín men say trên mặt bằng nụ cười chói mắt: “Cẩn ca ca, em muốn Cẩn ca ca”.

Cố Vô Cẩn nhàn nhạt mà nhìn cô, môi mỏng nhẹ câu, thanh âm trầm thấp tao nhã: "Tới đây!”.

Kỷ Hoài Hương ngượng ngùng nhìn anh một hồi, sau đó ngoan ngoãn đi tới.

“Đi theo tôi” Anh nửa ôm cô, Kỷ Hoài Hương lại vùng vẫy, Cố Vô Cẩn nheo mắt nhìn cô, “Nếu em đẩy tôi một lần nữa, lão tử sẽ không bao giờ xen vào việc của em nữa.” Nghe vậy, Kỷ Hoài Hương lúc này mới vịn vào người anh.

“..., Anh là ai, anh không thể mang em ấy đi” Quý Duy Đường sắc mặt khó coi, hắn ngăn cản Cố Vô Cẩn.

“Anh hỏi em ấy có muốn đi cùng tôi không?”.

“Muốn ạ” Kỷ Hoài Hương ngược lại trả lời rất nhanh.