Điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay Ôm

6.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả: Trịnh Thanh Hà Cùng gia đình chuyển từ Đài Bắc về nơi vùng quê bé nhỏ, thậm chí hàng xóm đối diện nhà còn nuôi gà. Tiêu Vũ Huyên không ngờ rằng ngay ngày đầu bản thân đã đυ.ng độ phải hai oa …
Xem Thêm

Chương 0-1: Tào Chính Ngạn (1)
LỜI MỞ ĐẦU

Cho anh cơ hội được quen biết

em

lại từ đầu

TÀO CHÍNH NGẠN

Khi nhận được điện thoại của cô ấy, tôi

chỉ

thấy ngạc nhiên và khó hiểu, đến tận khi cúp máy vẫn vậy. Bởi trước tiên, chúng tôi còn chẳng thể gọi



quen biết, không, nói 1 cách chính xác



: biết, nhưng không quen.

Tôi biết tên cô ấy, vì cái tên này có

một

độ nổi tiếng nhất định, cái tên này đã từng quay mấy bộ phim điện ảnh, tham gia vài chương trình phỏng vấn, lộ diện mấy lần, và rồi, mất tích rất lqau, lâu đến mức người ta không còn nói đến, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn bị quên lãng.

Tôi và chủ nhân của cái tên này từng gặp nhau

một

lần, trong môi trường công việc, kiểu như họp báo hay tiệc thương mại đại loại vậy, nếu nhớ không lầm thì lúc đó tôi vừa vào làm việc ở công ty băng đĩa nhạc, có

một

phòng làm việc rất hoành tráng,

một

chức danh rất hoành tráng trên danh thϊếp, qua lại với những người nổi tiếng rất hoành tráng, trong

tay

có những nguồn lực rất mạnh, tuy so với cô ấy hồi đó, thì

chỉ

như kiến gặp voi, nhưng tóm lại cũng đã coi như

một

cuộc đời khá hoành tráng rồi, đối với người như tôi.

Tại sao?

Bắt đầu cuộc điện thoại, sau khi xác nhận đúng



tôi, cô ấy ngắn gọn giới thiệu về mình bằng

một

giọng khản đặc, rồi nói qua

một

số lí do mà tôi nghe không hiểu, cuối cùng cô ấy kết thúc cuộc điện thoại bằng việc hỏi tôi hôm nay có tiện gặp mặt không.

Trong điện thoại, cô ấy dùng từ ngữ rất lịch sự và khách khí, thế nhưng giọng nói của cô ấy rõ ràng không giấu nổi, rõ ràng có cái gì đó không giấu nổi, cảm giác giống như vào ngày mùa đông giá rét, mặt trời đã ló ra trên bầu không, nhưng nhiệt độ vẫn khiến người ta phải run rẩy. Hơn nữa cho dù

chỉ



qua giọng nói chứ không phải nhìn tận mắt, vẫn cảm nhận rõ rệt thái độ không cho phép bị từ chối của cô ấy, kiểu thần thái bẩm sinh.

Thần thái.

Vì thế, tôi không từ chối cô ấy, tôi nhận lời cô ấy,

chỉ

vẻn vẹn sau chưa đầy

một

phút điện thoại, lúc đó vào khoảng 9h hơn

một

chút, tôi nhớ rất rõ, vì đây thông thường



thời gian tôi ngủ dậy, đương nhiên điều kiện



nếu như tôi vẫn còn công việc.

Tại sao?

Thêm Bình Luận