Hắn bị ông đánh ra ngoài.
Tần Trường An sách một tiếng, sửa sang lại quần áo, rửa sạch vết bẩn trên mặt……
Nói ông nội thật đúng là tàn nhẫn, hắn vừa mới nói xong, ông dừng một chút, trở tay liền ném đồ ăn về phía hắn.
Chính xác còn khá tốt, phỏng chừng ngày xưa ném ba hắn luyện thành.
Tần Trường An nhún vai, cũng không quá để ý.
Ông nhìn thì tức giận, kỳ thật không sak, chính là làm làm bộ dáng. Chính ông khi còn trẻ cũng bị nhạc phụ đánh khiêng bà nội chạy lấy người……
Nói, có hơi nhớ Diệu Diệu, không biết vợ đang làm cái gì……
Hắn lấy di động ra, xem xem trang cá nhân của Diệu Diệu.
Lúc này trời vừa tối.
Lúc Tần Trường An đi xuống, ông nội Tần còn ngồi uống trà trên sô pha, thấy hắn hình như muốn ra ngoài, châm chọc nói, “Đêm khuya còn chuẩn bị đi ra ngoài chơi bời? Mất mặt.”
Tần Trường An nghĩ nghĩ, “Không phải, cháu phải đi giao hàng tận nhà, không chơi bời.”
“…… Hàng?” Ông nội Tần đặt chén trà xuống band, hơi hứng thú.
Tần Trường An toét miệng, “… Cháu a.”
“………”
“…Cút cút cút!” Mặt ông tối sầm, trở tay liền cầm hoa quả trên bàn ném tới.
—— con của ông tạo bao nhiêu nghiệt, mới sinh ra thằng cháu không biết xấu hổ như vậy?
Những người trong giới giải trí mắt đều mù hết rồi sao, cứ như vậy… Nam thần cái rắm!
Lúc này Diệu Diệu đang ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Đang đạp chăn không vui đâu, liền nghe thấy di động vang lên, Tần Trường An gọi điện thoại cho cô.
“Alo?”
“Diệu Diệu? Ngủ rồi sao?…… Ra mở cửa cho anh được không?”
Diệu Diệu chớp chớp mắt, bỗng nhiên ngồi dậy đi tới cửa. Từ mắt mèo nhìn nhìn bên ngoài, Tần Trường An chính đang cầm hộp cơm đứng ngoài cửa.
Cửa vừa mở ra… Mùi thơm bay vào mũi.
Diệu Diệu cái mũi ngửi ngửi, đôi mắt sáng lên, “Là cá mặn khô của Triệu gia?!” Vừa nãy cô còn nói muốn ăn!
Trong trí nhớ, cá mặn khô của Triệu gia kia rất rất ngon, người xếp hàng rất đông, cũng không thể mang về, cho nên Diệu Diệu vừa mới muốn ăn, tưởng tượng muốn xếp hàng lâu như vậy, liền lười biếng không muốn động.
Siêu cấp kinh hỉ!
Cô đặt hộp cơm lên bàn mở ra, sung sướиɠ chia sẻ, “Mau tới, cái này ăn rất ngon.”
“Thích là được… Anh tiện đường, lần sau muốn ăn lại mua cho em.” Tần Trường An thấy cô vui vẻ, cũng nhịn không được cười. Đi qua mới phát hiện cô không đeo dép, gót chân nhỏ non mềm đạp lên trên sàn nhà, hắn nhắc nhở, “Em ngồi trên sô pha ăn.”
Không thích đeo dép cũng bình thường, hắn nhớ rõ có một nhãn hiệu thảm không tồi, trở về lại mua thêm vài cái, trải xuống mọi chỗ trong nhà.
Nơi nào tiện đường? Khoảng cách rất xa a.
Diệu Diệu suy tư một chút, cảm thấy Tần Trường An thật tốt ~
Cô hưởng thụ nheo lại đôi mắt, nếu cái đuôi còn ở, lúc này nhất định đã thỏa mãn nhếch lên…… Nghe thấy Tần Trường An nhắc nhở, liền nga một tiếng, ngồi xuống sô pha.
Tần Trường An tự nhiên ngồi bên cạnh cô, nhìn cô ăn, để đồ ăn tới trước mặt cô, lại đi đến phòng bếp rót một ly nước nóng, chờ nước bớt nóng, liền đưa cho cô.
“Tay bẩn, Trường An, lấy giúp em một tờ khăn giấy…” Diệu Diệu đột nhiên duỗi tay tới, làm hắn nhìn thấy ít nước sốt dính trên tay, chỉ chỉ khăn giấy trên bàn.
Bàn tay trắng nõn như ngọc, bên trên dính một ít nước sốt màu đen… Nhìn ăn rất ngon…
Khi Tần Trường An lấy lại tinh thần thời, hắn cũng đã mê muội cúi đầu, liếʍ đi chút nước sốt đó, hắn thậm chí còn muốn ngậm ngón tay nhỏ đó vào trong miếng, liếʍ liếʍ, lại cắn cắn……
Hắn giật mình, nhớ tới chính mình nói sẽ không chơi lưu manh, đột nhiên cảm thấy mặt có hơi đau.
Thật sự chỉ hơi đau.
Hắn vội vàng đứng lên, ho một tiếng, lấy hai tờ khăn giấy lau đi… Dường như không có việc gì hỏi đến, “Hương vị thế nào? Ăn ngon không?”
Diệu Diệu đang đắm chìm trong thế giới đồ ăn, không phát hiện động tác nhỏ của hắn, nghe hắn hỏi, liền bốc một con cá mặn khô tới, chớp chớp mắt, “Ăn khá ngon, anh nếm thử ~”
Xác thật hương vị khá ngon… Tuy rằng kém hơn so với sạn phân quan trước kia làm cho cô.
Tần Trường An nhẹ nhàng thở ra, liếc nhìn cô một cái, tới gần chỗ cô, cầm lấy tay cô, cắn một ngụm, “… Ăn rất ngon.”
Siêu cấp ăn ngon ~
Thật ngọt! Không hổ là cá mặn kho của Triệu gia được nhiều người thích ~
Ư Ư: Đm cá mặn khô mà ngọt:))Tần Trường An vị giác tức khắc không nhạy.
“Đúng không ~” Diệu Diệu thấy hắn ăn xong cũng không buông tay ra, nắm tay cô, rất có một loại dứt khoát muốn ăn hết cá khô nhỏ trong tay cô.
Cô dứt khoát dùng một cái tay khác để ăn.
Tần Trường An một chút một chút luyến tiếc ăn, ăn đến cuối cùng, nhìn ngón tay Diệu Diệu…
“A,” Diệu Diệu đột nhiên rút tay khỏi tay người bên cạnh, nhìn mấy dấu vết màu đỏ trên mu bàn tay, “Còn cắn người, anh nghĩ anh là con chó nhỏ a!”
Tần Trường An lấy lại tinh thần liền phi thường khẩn trương. Hắn nhìn biểu tình của Diệu Diệu … Tim đập đột nhiên thình thịch thình thịch nổ tung, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, đột nhiên đè cô xuống sô pha, thấu qua đó, “Đúng vậy. Gâu! Gâu gâu!”
Hắn nhìn người dưới thân, nuốt nuốt nước miếng, “Anh rất ngoan, em có muốn nhận nuôi con chó nhỏ là anh không?”
Thời khắc mấu chốt, không cần mặt mũi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Trường An: Thẹn thùng.jgp