Chương 37: Ngắm ch*m thì sướиɠ nỗi gì…
Nghỉ ngơi một thời gian, tôi lại bắt đầu đi làm, vẫn làm công việc như trước đây, bác sĩ nhi. Nhưng tôi cảm thấy mình thực sự rất là đen đủi, người ta thì đều từ tầng dưới cùng mà hướng lên phía trước, tôi thì mấy năm đi làm, từ bác sĩ bệnh viện công lập chuyển sang bệnh viện tư, lại từ viện tư dạt qua trạm xá. Người ta thì càng ngày càng thăng tiến, tôi thì càng ngày càng xuống dốc.
Nhưng vậy thì sao chứ, trong đời chuyện không như ý luôn tám chín phần mười, khó khăn nữa cũng vẫn phải cố gắng phấn đấu. So với ngày nào cũng nhàm chán giam mình ở lì trong nhà, không bằng đi làm còn hơn, lúc đi làm còn tiếp xúc với nhiều người, tâm tính cũng sẽ không thất thường.
Tiết Đồng cũng biết tôi là người tự tôn nên đến giờ cũng chưa từng bảo tôi ở nhà nấu cơm, để anh nuôi hay gì gì đó. May mà anh chưa nói, nếu anh mà nói mấy lời như thế thật, tôi nhất định sẽ đánh… Đúng, thì tôi đánh không lại, nhưng mà tôi có thể cho anh gục trên giường đó.
… Cái này cũng là chuyện tôi duy nhất có thể chinh phục được anh, vậy nên, tôi vừa thấy kiêu ngạo, lại vừa thấy mình thật đáng buồn.
Bởi khi suy nghĩ cẩn thận một chút, tôi phát hiện mình trừ khoản tờ rym to ra thì thật sự chẳng còn ưu điểm gì.
Chỗ làm mới là ở tiểu khu rất lớn, những hơn ngàn hộ, tiểu khu xung quanh cũng nhiều. Trong khu có hai trường tiểu học, ba nhà trẻ.
Người đông, thành ra trẻ con cũng nhiều, thế nên trạm xá ở đây cũng lớn hơn rất nhiều so với các nơi khác. Trạm xá tiểu khu khác chỉ có cái mặt tiền mấy gian phòng khám với ba bốn bác sĩ. Chỗ này thì cứ như cái bệnh viện nhỏ, ở góc tiểu khu có một tòa nhà ba tầng độc lập, ở dưới còn có một vườn hoa nhỏ, phong cảnh tuyệt đẹp, hoa thơm chim hót, thật sự là nơi vừa đi làm vừa dưỡng lão rất tuyệt.
Dù lương không cao nhưng môi trường thế này khiến tôi vô cùng hài lòng, đúng là nơi làm việc lâu dài rất tốt.
Ở đây cũng chia làm đa khoa, nhi khoa, nha khoa, phụ khoa, khoa chăm sóc sức khỏe, mỗi khoa có vài phòng, thậm chí bên bảo vệ sức khỏe còn có cả phòng chuyên môn châm cứu trung y, ở trong có ba giường bệnh, chuyên để châm cứu với trị liệu bằng điện. Bác sĩ trị liệu bằng điện là một bác già ngoài sáu mươi, đừng thấy ông ấy lớn tuổi thế chứ thật ra bệnh nhân rất là nhiều, có khi ngày thường cũng phải xếp hàng. Tôi tới xem, đến châm cứu không chỉ có người già, còn có không ít thanh niên, đều là chút bệnh văn phòng. Như là mỏi gáy, tay chuột rút linh tinh là nhiều.
Giờ khoa nhi của tôi mới mở, nguyên có ba phòng khám đa khoa, giờ đem một cái đổi thành khoa nhi, tuyển thêm hai bác sĩ nhi. Tôi vẫn còn may mắn, bởi lần này vẫn là nam nữ phối hợp làm việc không phiền phức, bác sĩ này là một cô gái mặt tròn ngoài đôi mươi, ngoại hình bình thường nhưng lúc cười trông rất gần gũi dễ mến. Cô đối với đồng nghiệp hay bệnh nhân nhỏ đều rất tốt, hơn nữa hình như còn chưa có bạn trai, khiến cho mới đi làm chưa được bao lâu đã có người giới thiệu bạn trai cho rồi.
Bởi chỉ phục vụ người dân trong tiểu khu nên trừ thứ bảy chủ nhật bận một chút chứ thời gian còn lại tôi đều rất nhàn nhã. Ở đây thứ bảy chủ nhật thì nhất định phải đi làm còn thời gian khác đều rất nhàn nên một tuần ước chừng có thể nghỉ hai ba ngày, coi như khá là thoải mái, tốt cái là thời gian làm việc ở trạm xá là tám giờ sáng đến chín giờ tối, nói cách khác là không cần phải trực đêm.
Tầng một là các phòng khoa với tiêm truyền, tầng hai chủ yếu là phòng xét nghiệm với tiêm vác xin, tầng ba là kí túc của nhân viên, nhưng ở đây đã đủ người, tôi muốn vào ở thì chỉ có thể ở cùng với người khác.
Quên đi, tôi có nhà cửa đàng hoàng, tranh với người ta làm gì, người ta cũng chẳng dễ dàng gì.
Trạm xá ở khá xa nhà tôi, ngày nào cũng phải dậy trước bốn mươi phút để đi làm, rất phiền, hoàn toàn đảo lộn thời gian biểu của tôi. Nhưng cũng có cái tốt, đó là chỗ làm mới ở gần nhà Uyển Uyển hơn nên buổi chiều tan tầm có thể mua đồ ăn đến chỗ Uyển Uyển nấu.
Về việc này, Uyển Uyển giơ cả hai tay hai chân hoan nghênh, nhưng Tiết Đồng thì có chút mất hứng, mà rồi cũng chẳng làm sao được.
Cách phản đối của Tiết Đồng chính là chiều nào tan sở cũng lập tức vọt tới trường đón Tô Nam, sau đó cùng Tô Nam về bên này ăn tối, cuối cùng, nhà Uyển Uyển lại thành điểm dừng tạm thời của chúng tôi.
Dù như thế cũng không tệ nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên, ở địa bàn không phải của mình thấy có chút không thoải mái.
Nhưng chẳng có cách nào, chỗ làm này tuy thoải mái nhưng lương không cao, hơn nữa, tiền gửi ngân hàng của tôi không nhiều, muốn mua nhà ở gần đây thực sự có chút khó khăn. Nhưng mà dạo này ngày nào cũng lái xe, tiền xăng cũng không ít.
Vốn giá xăng trong nước đã khá cao, ủy ban phát triển không có việc gì lại cứ thích đi trực thăng, nếu vậy nữa chỉ có thể bắt xe bus đi làm.
Hoặc là… thuê nhà ở gần đây chăng? Tôi còn đang suy nghĩ về chuyên này.
Chính bởi những bất tiện đó, khi Lão Khải bảo tôi tới phòng khám của anh ta làm, tôi lại do dự. Anh ta thấy tôi hơi lung lay rồi, lại giáng thêm một đòn nữa – lương tính theo ngày, mỗi ngày X trăm, mà mỗi tuần thanh toán một lần.
Từ xưa đã có câu đồng tiền làm khó anh hùng, tôi cũng chẳng phải ngoại lệ.
Nói đến xã hội nguyên thủy, có thể ăn no mặc ấm người ta đã cảm thấy là chuyện thật hạnh phúc rồi, nhưng ở xã hội hiện đại này, người ta đã chẳng lo đến chuyện như vậy, nghĩ đến các loại tài nguyên mới càng ngày càng khủng hoảng.
Người ta cứ khổ sở cả đời là vì cái gì chứ? Đơn giản chính là ăn, mặc, ở, đi lại.
Ăn, mặc, ở, đi lại dựa vào cái gì? Đương nhiên là tiền rồi. Cái gọi là người chết vì tiền, chim chết vì mồi chính là đạo lý này đây.
Muốn sống thật tốt, thứ quan trọng nhất chính là tiền.
Giống như có câu “Tôi cũng không phải nhân dân tệ, làm sao có thể khiến ai cũng thích mình”, câu này cho thấy ai cũng có ưu khuyết điểm, cũng cho thấy chỉ có đồ ngu mới không yêu tiền.
Cho nên… vì thế giới hòa bình, vì xã hội ổn định, vì hạnh phúc gia đình, vì nghiên cứu đời sống nam đồng chí, vì kiếm thêm nhiều tiền, tôi đồng ý đi làm ở phòng khám của Lão Khải.
Lúc về nói với Tiết Đồng chuyện tới đó làm, anh rất khó chịu, không muốn tôi đi, nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, bởi vì… tôi bịt miệng anh lại – dùng miệng của mình.
“Anh muốn làm?”
“Ừa.”
“Anh không đau hay sao?”
“Còn đau chút nên muốn anh cũng phải đau.”
Vừa hay đám bao lần trước Tiết Đồng mua nhầm vẫn còn, tôi liền ôm anh bảo muốn thử cái kia, Tiết Đồng lúc đầu có chút không vui khi tôi dùng cách này đối phó, nhưng rồi bị tôi cọ cọ mãi cũng phải đồng ý.
Dù mới nửa tháng không làm, tôi lại thấy sao mà lâu quá, chúng tôi cùng tới nhà tắm ngâm bồn, sau đó giúp nhau tắm, tắm tắm rồi quên cả phải thử bao, làm luôn trong bồn tắm.
Làm xong một hiệp tôi mới nhận ra nước trong bồn thiếu mất hơn phân nửa, đều tại chúng tôi lúc làm làm tràn ra, khắp sàn nhà tắm toàn nước là nước. Nếu là lúc bình thường, tôi chắc chắn lập tức lấy cây lau nhà ra lau sạch sẽ, nhưng giờ đầu óc toàn là tình sắc, ai rảnh để ý nước trên sàn nhà tắm chứ, từ từ nó sẽ tự trôi vào ống thoát nước thôi mà. Nhưng nếu nước cả nửa ngày cũng không trôi hết, có thể ống thoát nước có vấn đề, sau đó phải kiểm tra chút mới được.
Chúng tôi lau qua loa rồi lại vào phòng ngủ lăn lộn tiếp, lúc này tôi mới nhớ lấy bao ra đeo.
Cái bao đen đen, ở trên còn có ít gai nho nhỏ, nhưng nó ở bên ngoài nên lúc dùng tôi cũng không cảm thấy khác gì so với bao trơn. Tiết Đồng thì dường như lại cảm thấy kí©h thí©ɧ không giống lúc bình thường, thích đến kêu mãi kêu mãi.
Tiếng kêu của anh kí©h thí©ɧ tôi, hại quên hết kĩ xảo gì gì, chỉ nghĩ đến chọc chọc chọc, thiếu chút khiến Tiết Đồng hết hơi.
Xong việc, Tiết Đồng thở dài tức giận bảo anh thế mà bị tôi sắc dụ.
Toát cả mồ hôi, thế này cũng gọi là sắc dụ? Tôi chỗ nào có sắc, còn có dụ gì chứ.
Cặp mắt đen láy của Tiết Đồng nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Tới giờ tôi vẫn không muốn đẩy anh vào giới đồng chí, tôi sợ anh vào rồi, tiếp xúc với đàn ông khác sẽ thích người khác. Nhưng sau đó anh đánh bậy đánh bạ lại tự vào giới, giờ còn nghĩ tới đi làm ở cái ổ sói kia.”
“Tôi thiếu tiền, phải có tiền mới cho Tô Nam đi học, mới có phòng ở. Hơn nữa, lúc trước không phải chính anh giới thiệu tôi vào đó làm sao?”
“Tôi hối hận, tôi sợ anh bị người khác cướp đi.” Anh vùi đầu vào cổ tôi, trầm mặc một chút rồi nói: “Dù sau này yêu người đàn ông nào, anh cũng phải nhớ rõ, tôi là người yêu anh nhất.”
Dù lời này rất buồn nôn, nhưng tôi cũng bị ý tứ trong đó giật điện chút, gì mà bảo dù tương lai tôi yêu người đàn ông gì? Tôi chỉ mới đè có một người đàn ông, cũng chỉ yêu có một người đàn ông, chính là Tiết Đồng, ngoài Tiết Đồng ra, tôi dường như không có loại cảm giác này với người đàn ông nào khác.
Huống chi đồng chí cũng là chuyện khá cấm kị ở Trung Quốc, tôi không có việc gì đi yêu đàn ông khác làm gì, vạn nhất người ta không phải người kín miệng như Tiết Đồng, miệng rộng ba gang vậy không phải tôi xong đời sao.
“Tôi làm sao yêu người khác được, mà người thất bại như tôi, ngoài anh ra thì chắc chẳng ai thích đâu.” Tôi cảm thấy Tiết Đồng bắt đầu có chút lo được lo mất với mình nên đành tự hạ thấp mình an ủi anh.
“Sao mà thế được, tôi thấy anh rất tốt ấy chứ.” Tiết Đồng nghe xong lời tôi, bắt đầu cười rộ lên.
“Anh thấy tôi trừ việc chm to ra thì có ưu điểm gì đâu, anh làm sao mà thích tôi.” Tôi thật thà, bởi tôi cảm thấy Tiết Đồng từ đầu đã thích tôi thích đến thật cũng khó hiểu.
“Thực ra không có ưu điểm cũng chẳng sao, trong giới đồng chí, chỉ cần chm to là có thể lăn lộn tốt lắm rồi.” Những lời này của Tiết Đồng rõ là an ủi tôi, nhưng vào tai tôi cứ cảm thấy không được tự nhiên.
“Chỉ cần chm to là được?”
“Đúng thế, nếu giờ anh muốn tới bar kia tìm người, muốn ai cũng được hết, bởi lần trước anh dắt chm đi dạo đã thành người nổi tiếng trong giới rồi.”
Gì… Tôi cũng không biết thì ra mình đã là người nổi tiếng rồi? Nổi danh trong giới đồng chí, cái này tính là chuyện gì chứ.
Trước khi đi làm ở phòng khám nam khoa, tôi thỏa thuận với Lão Khải bình thường không đến khám sẽ không xuất đầu lộ diện ở quanh phòng khám này. Dù sao bác sĩ kiêm chức thì không ít nhưng bác sĩ nhi kiêm chức nam khoa cũng có chút kì quái, kì quái hơn là lại làm trong một phòng khám nam khoa chuyên phục vụ nam đồng chí.
Dù dưới dụ dỗ của Tiết Đồng tôi đã biến thành nam đồng chí nhưng vẫn cảm thấy mình còn chưa tới loại trình độ nhìn thấy đàn ông đã muốn làm, nhiều nhất là xem như ngụy đồng chí đi, dù sao ngoài Tiết Đồng ra tôi còn chưa từng chạm qua người đàn ông nào khác mà.
Lúc mới đi làm tôi còn muốn ở bên cạnh bác sĩ Đan kia học tập chút làm sao để khám chm với cúc cho người bệnh, Lão Khải cũng an bài cho tôi một trợ lý cùng học luôn.
Nhìn thấy trợ lý kia, tôi toát cả mồ hôi, mẹ, chính là thằng cờ hó âm hồn bất tán kia.
Nhìn thấy nó tôi cơ hồ theo phản xạ lui về phía sau, sợ nó lại đánh thuốc rồi tấn công chm mình. Nhìn tôi như vậy, nó ngược lại bắt đầu khinh bỉ: “Anh trốn cái gì chứ, em chẳng phải thú dữ lũ lụt gì, cũng không ăn thịt anh được đâu. Qua chuyện lần trước, em đã hết hi vọng với hai người các anh rồi. Cậu em nói rất đúng, đàn ông chm to trong thiên hạ còn nhiều, nhưng người chung thủy lại không nhiều lắm, em sao nỡ đi phá tình cảm của các anh chứ.”
Đúng thế, tôi sao phải sợ nó, tôi đánh Tiết Đồng có khi không lại chứ khẳng định là có thể đánh thắng thằng này. Dù không tin lắm mấy lời nó nói nhưng dù sao về sau cũng là đồng nghiệp, hòa thuận cũng tốt.
“Không phải vì để ý đến tôi thì cậu đến đây làm gì?”
“Ha ha.” Thằng ranh thấy tôi không quá cảnh giác với nó nữa, cũng rất hào phòng thưa: “Em đến ngắm chm.”
“Cái gì? Ngắm chm?” Đây là phòng khám nam khoa, cũng không phải vườn thú, ngắm chm gì mà… nó bảo ngắm chm, chẳng nhẽ là chm ở phía dưới của đàn ông kia á?
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, cảm thấy tôi hẳn đã đoán được rồi, nó cũng nói thẳng toẹt luôn: “Đúng thế, đây là phòng khám nam khoa, cho nên ở đây em nhất định có thể tìm thấy người chm to vừa ý mình.”
Dù không muốn đả kích nó nhưng tôi vẫn muốn nói, đây là phòng khám nam khoa, cho nên người tới đây chắc chắn đều là đàn ông, là đàn ông nhất định sẽ có chm, nhưng đã tới đây khám chm chắc hẳn đều là chm có vấn đề, nếu chm mà đã có vấn đề thì chm to cũng để mà làm éo gì.
Tôi nói lại lời này với nó, nó lại không cho là đúng, nói: “Có một số người rất khỏe, họ có thể làm người khác đến bị thương, em chỉ cần ở đây tiếp xúc nhiều với người hoa cúc bị thương là nhất định có thể tìm ra người đàn ông chm to khổng lồ từ chỗ hắn ta rồi.
Phụt… Tôi đúng là không còn gì để nói với cái logic thần thánh của thằng này.
Quên đi, nó muốn ngắm chm thì kệ nó ngắm, dù sao không liên quan đến tôi, tôi cũng không phiền.