Chương 27: Chung quy ch*m ngốc vẫn luôn là người bạn không thể vứt bỏ (thượng)…
Ngày X tháng 3 năm 200X,
Lão Khải huýt sáo, tâm trạng thật tốt đi qua sàn nhảy náo nhiệt lên văn phòng của hắn ở trên lầu.
Lúc mở cửa, tâm trạng vốn đang vô cùng tốt bỗng biến thành vô cùng tệ, bởi hắn nhìn thấy Tiết Đồng đang ngồi trên sô pha trong văn phòng, vừa xem bản tin trên TV vừa nhàn nhã đút nho cho một cậu trai trẻ tuổi đang gối đầu trên đùi anh ta. Cậu kia là một cậu em thanh tú mới tới bar hắn, hắn rất thích cậu ta, còn muốn theo đuổi, thế mà giờ… lại đang trong văn phòng của hắn, nửa người trên ăn mặc chỉnh tề, nửa người dưới lại lõα ɭồ, đang dùng cái miệng nhỏ phía dưới “ăn” nho.
“Mẹ, khốn Tiết Đồng, ông không biết tôi có tính thú với nó sao? Thế mà lại bị ông nẫng tay trên!” Lão Khải chỉ vào Tiết Đồng mắng to.
“À, Lão Khải, ông về lúc nào đấy?” Tiết Đồng thấy hắn, cười cười chào hỏi, tựa hồ coi cậu trai trên đùi như không tồn tại vậy.
Nghe Tiết Đồng gọi hắn Lão Khải, Lão Khải lại cảm thấy tức ná thở, hắn tên Vương Khải, bình thường vẫn thích người khác gọi mình là “Vương” hoặc là “King”, sau đó đắc chí tự cho mình ngưu X như sơn đại vương, đáng tiếc Tiết Đồng chưa bao giờ nể mặt, luôn gọi Lão Khải Lão Khải, gọi hắn như thể hắn là lão già thật ấy. Nhưng hắn cũng chẳng có cách nào, Tiết Đồng người này ăn mềm không ăn cứng, đánh thì đánh không lại, hắn cũng chỉ có thể để Tiết Đồng cứ xưng hô như vậy mà thôi.
Cậu trai kia lúc trước mới đến vẫn là con cừu non thấy hai người đàn ông ôm nhau cũng thấy xấu hổ, thế mà giờ đây lại có thể để truồng nửa người dưới cũng không thấy xấu hổ nhìn Lão Khải. Có thể thấy được nửa tháng này Lão Khải ra ngoài, Tiết Đồng đã điều giáo con cừu non này thành một tiểu hắc động *** đãng.
“Thằng cha này, ông có biết tôi đã nhắm nó rồi không, vậy mà anh thừa dịp tôi không ở đây xuống tay trước?”
“Tôi không xuống tay chẳng lẽ đợi người khác xuống tay? Bảo thích thì giờ cầm lấy đi.”
Nghe Tiết Đồng nói đơn giản như đưa đồ vật gì đó, Lão Khải nhìn cái tên miệng nhỏ phía sau không biết đã nhét vào bao nhiêu quả nho, trong lòng khó chịu một hồi, nắm áo người kia ném ra sau cửa. Khóa xong cửa, Lão Khải ngồi xuống cạnh Tiết Đồng nói: “Thằng cha này, tặng nó cho tôi ép rượu nho à! Đồ người khác chơi rồi tôi không thèm!”
Tiết Đồng liếc qua hắn một cái, nhếch miệng cười, cầm chỗ nho còn lại bảo: “Lão Khải, ăn nho không?”
Lão Khải sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại: “Trời, ông vậy mà đùa giỡn tôi?”
“Ha ha ha.” Tiết Đồng ngắt một quả nho, bóc vỏ rồi nhét vào miệng, Lão Khải nhìn mà ghê tởm một hồi. Hắn dựng thẳng ngón giữa nói với Tiết Đồng: “Tôi mong ông có lúc bị đàn ông làm đến kêu cha gọi mẹ!”
Tiết Đồng cũng trả lại hắn một ngón giữa, không thèm để ý đáp: “Muốn đè tôi? Loại đàn ông này còn chưa sinh ra đâu.”
Lão Khải nói: “Nói trước bước không qua, cẩn thận lúc nào đó ông gặp được một người, lại yêu hắn ta, sau đó liền tự động mở chân.”
“Xì, ông đây đã đè bao nhiêu đàn ông rồi, phía sau vẫn còn nguyên, muốn đè tôi á? Chm hắn ta ít nhất cũng phải lớn hơn của tôi.”
“Hèm…” Lão Khải lặng yên, ai chẳng biết Tiết Đồng mấy năm nay dựa vào cây thương vàng kia của hắn mà đè biết bao nhiêu người. Muốn so thương với hắn, xem ra phải tìm mấy thằng Tây mới được. Nhưng tên Tiết Đồng này lại bảo hắn từ lúc mới đẻ đã rất coi trọng truyền thống, hồi nào tới giờ không có hảo cảm với người nước ngoài.
Đúng lúc này, có người bên ngoài gõ cửa, Lão Khải cho là tên ăn nho lúc nãy liền lớn tiếng quát: “Cút!”
Tiết Đồng bảo tiếng đập cửa là ám hiệu của họ, đi ra mở cửa.
Người đàn ông bước vào là một người bạn, Chung Tình, cũng coi như một nhân vật phong lưu, nhưng thời gian trước đã rửa tay gác kiếm, không định du hí nhân gian nữa rồi.
Chung Tình diện mạo anh tuấn, tóc dài bay bay nhưng không có chút hơi hướng đàn bà, thế nhưng trước đây vẫn có cái biệt danh nổi tiếng “nữ vương”. Tên này cái gì cũng tốt, chỉ phải cái thích soi, ai hắn cũng có tìm ra một đống khuyết điểm. Theo cách nói của hắn thì, hắm muốn đi tìm một tình nhân hoàn mỹ. Nhưng Tiết Đồng với Lão Khải đều chỉ cười nhạt, hoàn mỹ? Chung Tình đã quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến có chút tự kỉ rồi, trên thế giới này còn có thể tìm ra người đàn ông còn hoàn mỹ hơn hắn ta?
Đối với việc này, Chung Tình nói: Tình nhân hoàn mỹ chính là loại mà chỉ cần nghe thấy tiếng đối phương đã muốn tìm về bên người đó, chỉ cần nhìn thấy đối phương đã muốn cùng người ta làm làm làm, làm đến khi thiên hoang địa lão, ấy mới chính là tình nhân hoàn mỹ. Nghe xong lời này, Tiết Đồng với Lão Khải chỉ muốn hộc máu, cho bọn này xin, tình nhân như vậy với búp bê bơm hơi có gì khác nhau?
Nhiều năm trước, Tiết Đồng, Vương Khải, Chung Tình đều mới quá đôi mươi, quen nhau trong gay bar rồi đều có tính thú với đối phương. Nhưng bọn hắn đều là mấy tên không chịu nằm dưới cho nên cuối cùng không thành bạn tình lại nên bạn bè.
Vương Khải là thế hệ thứ ba một gia đình chính trị, trên người là loại khí chất chó má được bồi dưỡng từ nhỏ trong gia tộc, có loại khí thế không giận mà uy.
Chung Tình là con nhà đại gia, cha cậu ta năm đó buôn bất động sản thành công, cho cậu ta đi du học, ở nước ngoài chơi bời đủ kiểu, lúc về nước cũng vẫn chơi tới bến. Thế mà tự dưng có một ngày cậu ta bỏ chơi, bảo gì mà muốn ẩn cư. Lão Khải khinh thường, nói cậu ta lại giở chứng, giả bộ làm cái gì rồi, chẳng được mấy tháng thấy buồn rồi lại quay lại chơi bời thôi.
Tiết Đồng là người thân thế bình thường nhất trong ba người, diện mạo không quá xuất chúng nhưng lại sở hữu đôi mắt đẹp ngập tràn quyến rũ, hơn nữa dương cương mười phần, là một người đàn ông thuần thục.
Ba người họ đều có ưu điểm, nhưng khuyết điểm còn lớn hơn, mấu chốt nhất chính là, bọn họ trải qua bao cuộc tình mà vẫn chưa từng yêu ai.
Ngày 1 tháng 4 năm 200X
Tiết Đồng nhận được tin báo có người thấy trong khu vực của anh có ẩu đả, nhận được tin, anh cùng hai đồng sự cùng đuổi tới, dọc đường lại kẹt xe, anh đành xuống xe chạy tới. Vừa tới nơi đã thấy có người bị người phía sau dùng gạch đập vào gáy, ngã xuống đất, máu từ sau đầu người kia chảy ra, mấy người kia còn muốn cùng nhau quần ẩu. Anh chỉ có thể lấy bạo chế bạo đối với mấy người nọ, đồng thời lấy còng tay còng một tên lại, giơ thẻ cảnh sát ra. Lúc này, hai đồng sự kia cũng tới, người xem xung quanh thấy cảnh sát đến đều thở phào nhẹ nhõm.
Anh lại xem người bị thương kia, đối phương đã hôn mê. Nhìn khuôn mặt hôn mê của người đàn ông kia, anh vậy mà lại thấy có chút động lòng, cảm giác này, thật sự rất là kì quái. Hay là đây chính là “tình yêu sét đánh” mà người ta vẫn nói? Cái đệch, ông trời ghét anh lúc trước chơi đùa quá nhiều đàn ông, đưa người đàn ông này tới quả báo? Thế mà còn vào ngay ngày cá tháng tư nữa chứ! Ông trời, ông đang giỡn tôi đấy hả?
Bởi đường xung quanh giao thông tắc nghẹt, xe cứu thương chắc chắn không tới được, nhưng cách đây mấy trăm mét cũng có một bệnh viện. Để người này không mất máu quá nhiều mà chết, anh cõng anh ta chạy tới bệnh viện kia.
Vốn anh lúc đầu là nóng lòng cứu người, nhưng lúc chạy lại cảm giác được chm người kia cọ sau lưng, còn có thể cảm nhận được độ lớn của thứ sau lưng. Một loại cảm giác ngứa ngáy kì quái đột nhiên xuất hiện trong đầu, anh đột nhiên nghĩ tới câu nói trước đó không lâu đã nói với Lão Khải. Tiết Đồng trong lòng mắng: “Mẹ, chm ông này ghê gớm thật.”
Đưa người kia đến bệnh viện mới biết thì ra anh ta chính là bác sĩ trong viện. Rõ là anh đến bệnh viện này rất nhiều mà chưa từng thấy bác sĩ nào như vậy. Bởi anh thân phận cảnh sát với chuyện người kia đánh nhau đương nhiên phải làm ghi chép, hỏi hộ sĩ một hồi liền rõ ràng hồ sơ của người nọ.
Tô Đình Chi, nam, 28 tuổi, bác sĩ nhi, đã kết hôn. Khó trách lúc trước anh chưa từng thấy bác sĩ này, thì ra là chuyên khám cho trẻ con, anh trước kia không thấy cũng là chuyện bình thường.
Tô Đình Chi? Tiết Đồng tới phòng bệnh xem người đàn ông còn đang hôn mê kia, mày nhíu lại thành một đường.
Đã kết hôn, người này là thẳng, yêu trai thẳng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Tối ngày 1 tháng 4 năm 200X, Vườn địa đàng thưở ban sơ.
Lão Khải đang trong văn phòng chơi điện tử, Tiết Đồng mở cửa đi vào. Lão Khải quay người xem thường, rõ ràng hắn luôn khóa trái cửa, Tiết Đồng vậy mà luôn có cách tự mở cửa vào được. Vừa nháy chuột cho mỹ thiếu niên cởϊ qυầи áo, vừa không biểu cảm bảo Tiết Đồng: “Tiết đại gia, sao vui thế, lại vợt được em nào rồi?”
Tiết Đồng ngồi sô pha hỏi lại hắn: “Nếu chm một người đàn ông để ở sau lưng một người đàn ông khác, đối phương hưng phấn, chuyện này nói lên điều gì?”
Lão Khải không nói gì, Tiết Đồng này giả khổ quá đi, giả ngây thơ cũng không cần phải như thế, hắn vừa nháy chuột đùa bỡn mỹ thiếu niên kia, vừa hờ hững nói: “Tên kia thiếu thao.”
Tiết Đồng vuốt cằm nói: “A? Thì ra tôi nghĩ muốn bị đàn ông thao?”
Lão Khải lúc đầu còn chưa phản ứng kịp, đột nhiên lòng lại phát lạnh, tay run lên đóng mất trò chơi: “Cái gì?” Đến lúc phản ứng lại mới quay sang máy tính kêu to: “Mẹ, mới chơi còn chưa có lưu!”
Lúc này đến lượt Tiết Đồng trợn trắng mắt, Lão Khải này già đầu rồi sao còn thích chơi loại trò chơi nuôi mỹ thiếu niên như đàn bà này? Dù hắn ta có đè cả ngàn mỹ thiếu niên trong trò chơi cũng đều là giả, thế thì được cái chó gì.
Tiết Đồng để lại Lão Khải đang phát điên, tự mình rời đi. Trong lòng nghĩ, hay là Tô Đình Chi kia thực sự là chân mệnh thiên tử của anh? Anh cũng chẳng tin vào số mệnh, chm to mà để làm chó gì, anh sẽ vợt được tên kia, khiến Tô Đình Chi kia thần phục dưới thân mình. Nhưng mà… nhỡ người ta là trai thẳng đã có vợ, không phải anh sẽ phải làm kẻ thứ ba? Vẫn cứ tìm hiểu rõ ràng rồi mới ra tay thì tốt hơn.
Tô Đình Chi đang hôn mê trong bệnh viên, đột nhiên hoa cúc căng thẳng, tỉnh lại.
Lão Khải tỉnh lại từ trò chơi, Tiết Đồng đã đi mất rồi, Lão Khải nghĩ tới lời tên kia lúc nãy, chỉ thẳng vào chỗ Tiết Đồng ngồi khi nãy mắng: “Khốn Tiết Đồng, ranh con làm như ông đây không biết hôm nay là cá tháng tư ấy? Dùng chiêu này gạt ông? Cầu cho mày thật sự gặp phải thằng chm to hơn mày, bị hắn ta thao đến vĩnh viễn không lật được lại!”