Dịch: Kidlove - Crescent Moon team _ PHL
Căn cứ thăm dò hành tinh số 3 của thành phố có diện tích hơn năm trăm kilomet vuông được tạo bởi nhân số chỉ có hơn bảy vạn, chủ yếu đều là nghiên cứu khoa học ở Hành tinh Stratos, kỹ thuật viên, quản lý, hậu cần, bác sĩ, chiến sĩ.
Trưởng khu căn cứ số 3 thành phố là một trong những thành viên quản lý cao cấp của Hành tinh Stratos – Valenauer, phụ trách võ trang phòng ngự là thiếu tướng Milos.
Lần khảo sát thăm dò này là lần thứ năm Milos đưa đội tham gia, hắn có mục đích thăm dò số liệu của các sinh vật không biết để tìm hiểu rõ về chủng loại của chúng, tập tính và cấp bậc nguy hiểm của chúng, từ đó chế định các biện pháp ứng chiến.
Khi hắn trở lại căn cứ, đầu tiên hắn đến trung tâm hành chính tổng hợp báo cáo với Valenauer kết quả khảo sát lần này.
“ Milos, đây là lần đầu tiên từ khi người mang đội tới nay xuất hiện tương vong.” Valenauer hơi trêu chọc nói.
“Đây chỉ là bắt đầu, tương lai càng ngày sẽ càng chết nhiều người nữa.” Milos hồi phục sự lãnh ngạnh.
“Ta biết thăm dò hành tinh nguy hiểm rất lớn, nhưng dù có nguy hiểm hơn nữa cũng chỉ là một nền văn minh nguyên thủy cấp thấp, lấy trình độ khoa học kỹ thuật và vũ khí của chúng ta, chinh phục nó chỉ là vấn đề thời gian.” Valenauerluôn luôn có lòng tin như vậy.
Milos cũng không đồng ý với quan điểm này của hắn, tuy thăm dò hành tinh này là một hành tinh nguyên thủy, nhưng dù có khoa học kỹ thuật và vũ khí ở trước mặt nó cũng chưa chắc có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng. Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy bộ xương khô có thể chống lại năng lượng của súng cùng những thú linh phía sau cốt điêu kia, điều này chứng tỏ cần phải xem xét lại ý nghĩa về nền văn minh cấp thấp kia.
Nhưng Milos không nói thêm lời nào, tất cả sẽ chờ nghiên cứu.
Sau khi rời khỏi trung tâm hành chính tổng hợp, Milos đến trung tâm nghiên cứu khoa học 3t-01. Trước đây hắn từng đem trang thiết bị của một người xương đặt ở trung tâm nghiên cứu, hắn tin chắc chưa có ai động tới thứ đó. Nhân viên nghiên cứu thường xuyên bận rộn bởi thăm dò hành tinh khắp nơi đều là bí ẩn, không có đầu đề, một nhóm cốt sư hoàn toàn không gợi dậy hứng thú của bọn họ.
Milos đi vào phòng nghiên cứu, ở đây có hơn mười mấy người nghiên cứu viên đang bận rộn không ngừng, khi thấy hắn cũng chỉ gật đầu chào hỏi.
Milos không để ý, đi thẳng tới bên trong chiếc rương và mở nắp rương ra.
Ở trong rương đã hai ngày, bây giờ chợt thấy ánh sáng, trong mắt thiếu chút nữa toát ra hỏa linh, thật may là vẫn kịp thời khống chế được. Tiếp theo, cô cảm giác được đầu của mình được một bàn tay to lớn cầm lên, bàn tay đó là của Milos mang cô tới nơi này.
Milos quan sát đầu lâu trên tay, phát hiện hàm răng hoàn chỉnh không thiếu một cái cũng không có dính bất kỳ thứ gì. Hắn chế trụ cằm cốt của cô định nhổ xuống một cái răng hàm, ai ngờ hằm răng giống như sinh trưởng cùng với cằm không thể rút ra được.
Tại sao hắn muốn rút răng hàm của cô? Không biết giữ được một cái răng rất khó khăn sao? An tức giận, gắt gao bảo vệ hàm răng của mình, kiên quyết không để cho hắn nhổ.
Milos sau một hồi động tác thấy đầu lâu trên tay dường như có độ ấm. Nhưng một lát sau lại giống như không có biến hóa gì.
Hắn từ bỏ nhổ răng, ngược lại lấy một đoạn xương đùi từ trong rương ra.
Xương đùi của cô! Không có xương đùi cô sao có thể đi đứng được! An trơ mắt nhìn hắn đem xương đùi của mình cho một nghiên cứu viên, nói với hắn tìm kiếm DNA xác định thân phận của “người chết”.
Đừng lãng phí thời gian như vậy, các người không thể tra được thân phận của tôi đâu. Nếu như các người nhất định phải lấy DNA vậy thì hãy nhổ răng đi! Lưu lại cho tôi cái xương đùi, tôi cho các người răng hàm của tôi.
Đông một tiếng, một cái răng từ trên hàm răng rót xuống mặt bàn còn lăn vài vòng.
Milos trầm mặc nhìn chiếc răng ở trên bàn, trong tay vẫn đang cầm xương đùi: “…”
“Thiếu tướng, có cần lấy DNA nữa không?” nghiên cứu viên chần chờ hỏi.
“Ừ.” Milos thu hồi xương đùi, đem cái răng hàm kia cho nghiên cứu viên.
Công việc lấy DNA thật sự cần hao tốn rất nhiều tinh lực, dựa vào kỹ thuật của bọn họ, ngày hôm sau sẽ có kết quả.
Sau khi an bài thỏa đáng, Milos đem xương đùi lần nữa cất vào rương sau đó đem cả chiếc rương về trụ sở của mình.
Trụ sở của hắn có một gian phòng riêng có thể cất giấu đồ, bên trong còn có tư liệu của các loại sinh vật nguy hiểm do hắn thu nhặt và các trang bị vũ khí mới nhất.
Milos mở cái rương ra và lấy xương cốt bên trong ra ngoài, từng cái bày đặt nghiêm chỉnh trên bàn thành một bộ xương người hoàn chỉnh.
Hắn cẩn thận xem xét, muốn tìm kiếm một ít đầu mối hữu dụng. Rất nhanh hắn phát hiện ra bộ xương này có vài điểm bất đồng với người ở địa phương này, đầu tiên là màu sắc trắng noãn không tỳ vết cũng không có một cái khe.
Theo lý mà nói, một người dù cẩn thận như thế nào cũng khó tránh được việc đυ.ng dập đầu, bộ xương không thể hoàn mỹ như thế này. Mặc dù có thể chưa từng bị tổn thương qua thì bộ xương bị phơi bên ngoài cũng sẽ phải có một loại sinh trùng rạn nứt chứ, trừ phi cô ta mới chết không lâu, nhưng lần trước khám nghiệm tử thi đã phát hiện người này đã chết.
Tiếp theo, xương sườn của cô ta còn thiếu hai căn và bộ xương tinh tế hơn người thường, từ ngoại hình có thể thấy đây là bộ xương của một nữ nhân. Thân cao khoảng 170 centimet, xương cốt cứng rắn bóng loáng như bạch ngọc.
Còn có, trên xương cánh tay của cô ta còn có cốt đao, đây cũng là một điểm đáng ngờ.
Ngón tay Milos nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay trên xương đùi rồi di chuyển lên phía trên sờ tới xương hông, xương sống và xương ngực, toàn thân An đều bị sờ qua một lần.
Cái này… đây rõ ràng là lưu manh đùa bỡn? Mặc dù bây giờ cô chỉ là một bộ xương khô, cảm xúc không có bén nhạy, nhưng dù sao cũng không phải là người chết.
Mau thu hồi móng vuốt lại đi, phải giống cử chỉ của một thân sĩ chứ? Đừng có tưởng rằng một bộ xương trắng thì không phải hồng nhan nhé!
Milos nghiên cứu một hồi nhưng không thu được nhiều kết quả, vì vậy hắn quyết định ngày mai tới lấy kết quả DNA rồi tính toán tiếp. Sau đó hắn xoay người vào gian mật thất qua một cái cửa kim loại, An rốt cuộc cũng còn một mình một không gian.
Hốc mắt bùng cháy hai hỏa linh màu u lam, sau khi cô quan sát mọi nơi một chút nhưng không phát hiện ra máy quay theo dõi mới tổ hợp lại thân thể.
Ngay khi cô mới từ trên bàn ngồi dậy, cánh cửa kim loại đột nhiên mở ra từ bên ngoài. Động tác An cứng đờ, không được tự nhiên giữ tư thế ngồi ở bên cạnh bàn, hai tay còn đang bưng đầu mình chuẩn bị phóng xương trên cổ.
Milos đứng ở cửa không chớp mắt nhìn khô lâu đang lắp ráp lại thân mình ở trên bàn, mặt không thay đổi trầm mặc không nói.
Mật thất lâm vào tĩnh mịch quỷ dị.
Cô bây giờ chết có còn kịp không? An buồn bực không muốn nói.
“Thì ra là ngươi.” Milos đột nhiên lên tiếng, “Là ngươi đã núp ở rừng rình trộm địa doanh của chúng ta, cũng là ngươi đã cứu ta một mạng.”
An cảm thấy người đàn ông này có thể đối mặt với một dị vật mà không có chút phản ứng có phải là quá bình tĩnh không? Chẳng lẽ Hành tinh Stratos không có truyền thuyết khủng bố về bộ xương khô quỷ quái sao? Người bình thường cũng sẽ không động vào bộ xương khô, có thì cũng sẽ thét chói tai, hoặc là trực tiếp móc vũ khí, không thì cũng ít nhất phải có một đôi mắt biểu hiện sự kinh sợ chứ?
Nhưng Milos trừ bỏ lúc đầu còn có chút kinh ngạc thì không còn bất kỳ sự dao động nào khác.
Hắn chậm rãi đến gần An, đứng cách cô khoảng ba thước thì dừng lại và không có bất kỳ hành động địch ý nào. Điều này khiến An cũng thoáng trấn định và đầu khỏe mạnh. Sau đó cô từ trên bàn nhảy xuống dưới, thẳng tắp đứng trước mặt Milos.
“Ngươi là ai? Hoặc là nói đúng hơn, ngươi là sinh vật gì?” Ánh mắt Milos dừng ở trên xương cổ cùng đầu của cô, thầm nghĩ rốt cuộc cô ấy làm thế nào để liên kết xương cốt vào nhau.
An không hiểu hệ thống ngôn ngữ này nên không thể trả lời hắn một cách tự nhiên vấn đề này.
Milos nghĩ một hồi, sau đó thay đổi vấn đề: “Ngươi có hiểu ta nói gì không?”
An gật đầu.
“Chữ viết thì sao?”
An lắc đầu.
Milos trầm mặc một lúc, lại hỏi: “Ngươi là người bản địa ư?”
An lắc đầu.
“Ngươi vốn dĩ như vậy sao?”
Cô đi tới thế giới này liền biến thành khô lâu cho nên chắc là như vậy đi.
An gật đầu.
“Hành tinh này còn có những sinh vật giống như ngươi không?” Milos lại hỏi.
An gật đầu. Cô không biết người cô ông này muốn xử trí cô như thế nào nên tạm trước đành ngoan ngoãn trả lời các vấn đề của hắn.
Lúc này, Milos từ trong túi tiền lấy ra một khối cốt bội để ở trong lòng bàn tay: “Đây là do ngươi làm?”
Cô gật đầu, đưa tay định lấy cốt bội lại.
Kết quả ngón tay Milos nắm chặt thu lại cốt bội cất vào túi tiền, hiển nhiên là không muốn trả lại.
An nghĩ mình cần phải đánh giá lại người đàn ông này.
“Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không có địch ý thì ta cũng sẽ không làm tổn thương ngươi.” Milos tỏ rõ lập trường của mình, “Nhưng, ta hy vọng ngươi sẽ hiệp trợ ta tiến hành thăm dò hành tinh này.”
Mặc dù cô không biết lai lịch của sinh vật trước mặt này, nhưng cô hiểu rằng bọn họ có một lực lượng đặc thù không thể nghi ngờ. Có cô giúp đỡ, công việc thăm dò sẽ đơn giản rất nhiều.
Đối với lời thỉnh cầu của Milos, An không lập tức gật đầu. Milos nhìn như trưng cầu ý kiến, nhưng giọng nói lại mang theo sự cường ngạch. Hôm nay hắn có quyền chủ động trong tay, cô quả thật đang ở thế yếu.
Milos còn nói: “Ngươi không cần lo lắng bản thân sẽ bị phơi ra ngoài ánh sáng, ở căn cứ có một loại giáp chế phục, chỉ cần mặc ở trên người, ngay cả mắt cũng có thể che giấu, đồng thời ta cũng có thể tận lực bảo vệ an toàn cho ngươi.”
Khi An nghe thấy hai chữ “bảo vệ” thì cảm thấy mình không còn lý do để cự tuyệt. Chỉ cần cô có thể an toàn rời đi căn cứ, chờ ra tới bên ngoài, cô có thể cân nhắc lại về vấn đề này.
Nhưng cô cảm thấy nên nghiêng về hợp tác với người đàn ông này. Nếu như được hắn trợ giúp và bảo vệ, cô không chỉ tiết kiệm được thời gian thăm dò hành tinh này, thậm chí còn cô có thể tự do sinh hoạt với nhân loại.
Hai người bước đầu đạt được nhận thức chung nên quan hệ tương đối hữu hảo.
Milos đưa cô tới phòng nghỉ của mình, sau đó đưa cho cô một bộ giáp chế phục.
An cầm trang phục chế phục tỉ mỉ nghiên cứu mà không biết nên sử dụng như thế nào.
Milos nhìn thấy như vậy, cũng tin tưởng một phần cô không phải là cư dân bản địa nơi này. Hắn đi tới chỉ cho An biết cách mặc áo giáp này.
An từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên cô hưởng thụ cảm giác được người ta hầu hạ mình mặc quần áo, sau khi khe hở cuối cùng được khép kín, một chiến sĩ có vóc người mảnh khảnh xuất hiện ở trước mắt. Nhìn bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra bên trong là một bộ khung xương.
An vốn nghĩ loại chế phục này mặc lên người sẽ không được tự nhiên, không nghĩ rằng nó hết sức thoải mái, mát mẻ, không chút nào ảnh hưởng tới động tác, tầm mắt cũng trống trải.
“Mấy ngày nay ngươi ở lại chỗ này không được chạy loạn, ta sẽ giúp người an bài một thân phận, đến lúc đó cũng sẽ dẫn ngươi đi xung quanh xem một chút.” Milos hoàn toàn không cảm thấy yên tâm với sinh vật không biết tên này. Nhưng hắn rất kiên nhẫn nên có thể từ từ khám phát bí mật trong đó.