Chương 9

“Cậu đứng đây làm gì thế?” Lạc Thủy Hà cầm cốc cà phê, mới vừa đi qua góc rẽ thì thấy Trần Noãn đang áp người vào tường, chỉ thấy mỗi bóng lưng. Tuy chỉ thấy lưng nhưng chơi với nhau quá lâu rồi, không đời nào nhận sai.

Trần Noãn giật nảy mình, luống cuống quay đầu lại: “Suỵt!”

Lạc Thủy Hà thấy Trần Noãn tỏ vẻ thần bí, cũng tò mò nhìn, chẳng có gì hay, chỉ là Cố Thanh Thời đang ngồi trên ghế mây uống cà phê, bóng cây phủ lên người để lọt những tia sáng loang lổ.

“Gì mà cậu phải lén lút cỡ vậy? Cứ đi thẳng lại đó mà ngồi.” Lạc Thủy Hà thắc mắc.

“Không, không, không, hôm nay không bình thường, theo tình báo tớ nắm được thì hôm nay anh ấy rất lạ.” Trần Noãn đáp.

Lạc Thủy Hà lại nhòm thêm lượt nữa: “Chỉ là một người đàn ông ngồi uống cà phê thôi mà, có gì lạ? Bác sĩ nghỉ ngơi, hưởng thụ cũng bị nghi ngờ à?”

“Tớ hỏi anh ấy hôm nay làm gì, anh ấy toàn đánh trống lảng. Rõ ràng có chuyện giấu diếm.” Trần Noãn cau mày, nhăn nhó.

“Người ta thích riêng tư thôi.” Lạc Thủy Hà nói bâng quơ. Với trình độ da mặt của Trình Noãn thì mới thấy chuyện này là lạ. Cố Thanh Thời là người mà mọi người chỉ thích nhìn chứ không thích chơi, có phong độ, có khí tiết, đám con gái thường chỉ dám lén lút háo sắc sau lưng, làm gì có ai da mặt dầy như Trần Noãn, nói thẳng ruột ngựa cả ra. Con gái có ai dũng cảm bắt chuyện với anh ta thì cũng lịch sự, dịu dàng, có chừng mực, có ai như Trần Noãn đâu, càng ngày càng bám dính, ăn cơm, đi chơi đều không rời một bước.

“Không phải, không phải thế đâu, tớ có trực giác rõ ràng là hôm nay không bình thường. Anh ấy chưa bao giờ nói dối hay đánh trống lãng, cũng chưa bao giờ từ chối nổi tớ chuyện gì.”

“Chưa từng từ chối à? Cậu tỏ tình thành công rồi hả?” Lạc Thủy Hà trêu.

Cô ấy nghe Tạ Bân Sam kể, mọi người đều thấy Trần Noãn là người không câu nệ nhiều việc, rất có thể sẽ thành công. Chỉ tiếc bác sĩ Cố không phải là người sắt đá mà là người chậm lụt, dùng những cách thông thường, văn minh thì chắc cả đời anh ta cũng không hiểu được, có khi anh ta còn chẳng bao giờ tự hỏi câu “thích một người là cảm giác thế nào” cơ.

“Trừ chuyện đó ra!” Trần Noãn nói.

“Tớ cảm thấy là cậu ỷ thế hϊếp người nên anh ta mới không từ chối được ấy.” Lạc Thủy Hà vẫn trêu tiếp.

Trần Noãn mặc kệ, cô quay lại nhìn thì Cố Thanh Thời đã đưa tay lên xem giờ, gọi phục vụ thanh toán tiền rồi bỏ đi…

“Cậu thấy chưa! Có vấn đề!” Trần Noãn lập tức bám sát.

Lạc Thủy Hà nghe nói nhịp sinh hoạt của Cố Thanh Thời rất đơn điệu, chỉ có một người bạn thân là Tạ Bân Sam, ngoài tên đó thì chắc chẳng có ai hẹn gã này cả, đúng là cũng tò mò thật.

“Thủy Thủy! Anh ấy lái xe đi mất rồi! Cậu giúp tớ đuổi theo đi!” Trần Noãn thấy Cố Thanh Thời đã ra đến rìa đường, vội giật tay áo Lạc Thủy Hà.

“Không được, tớ có hẹn với người khác rồi.” Lạc Thủy Hà khó xử.

“Thủy Thủy, nay cậu cũng lạ lắm.” Trần Noãn quay người lại nhìn, mắt sáng rực.

Lạc Thủy Hà hơi mất tự nhiên, mắt né tránh: “Đâu có.”

“Cậu không dám nhìn tớ, quả nhiên là thật. Trước nay cậu luôn nói thẳng là có hẹn với ai cơ.”

“Ôi dào, cậu phiền thật, mau đi thôi, tớ giúp cậu theo đuôi.” Lạc Thủy Hà ném cốc cà phê vào thùng rác, kéo Trần Noãn đi.

Trần Noãn là người nếu bạn nghĩ cô ấy nhạy cảm thì sẽ thấy hầu như cô ấy rất bình thường, nếu bạn nói cô ấy là người qua loa đại khái thì sẽ có một ngày nhận ra cô ấy có thể nhạy cảm cỡ nào.

“Khai mau, cậu có hẹn với ai? Người này mình biết phải không?” Trần Noãn rời mắt khỏi chiếc xe bám đuôi nhìn Lạc Thủy Hà.

“Ôi dào, là bác sĩ Tạ đó.” Lạc Thủy Hà hơi phiền.

Cả Lạc Thủy Hà và Trần Noãn đều cho rằng Tạ Bân Sam có ý đồ khác nhưng người ta lại tỏ ra thẳng thắn vô tư, khiến cho phần mình không khỏi cảm thấy bản thân bụng dạ tiểu nhân. Lần trước gặp nhau không may để rơi đồ nên lần này hẹn lấy lại, anh ta nói tiện thể mời cơm cảm ơn sự giúp đỡ của Lạc Thủy Hà. Chuyện vốn bình thường nhưng sợ Trần Noãn trêu nên mới không nói. Giờ thì hay rồi, khéo quá hóa vụng.

“Là bác sĩ Tạ thì cậu cứ nói thẳng ra thôi, làm mình tưởng có gì mờ ám.” Không ngờ Trần Noãn lại lơ đễnh, “Bác sĩ Tạ thì ngại gì, cứ để anh ta chờ đi.” Trần Noãn tự quyết luôn.

“Ừ bảo hắn đợi một lát. Ồ? Lên cầu vượt ư? Vào cao tốc à? Anh ta đi đâu thế? Cưng à, chúng ta phải ra ngoại thành hả?” Lạc Thủy Hà nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước.

Trần Noãn cũng nhìn: “Không phải chứ?”

“Không phải.” Lạc Thủy Hà nhanh chóng nghĩ ra, bình tĩnh lái xe.

“Thế là gì?” Trần Noãn hỏi.

“Nhìn mốc chỉ giới đi,

là đường ra sân bay, anh ta chắc đi đón người.”

“Tớ biết rồi, Tạ Đông Sơ!” Ở trong xe vướng chứ không Trần Noãn đã nhảy dựng lên rồi.

Đâu chỉ một lần Trần Noãn nghe nhắc tới cái tên này. Người ta nói: Tạ Đông Sơ, em gái Tạ Bân Sam là bác sĩ nữ duy nhất mà Cố Thanh Thời quen. Nghe đồn cô gái này hết sức xinh đẹp, là bác sĩ gây mê số một của bệnh viện. Nhờ năng lực xuất sắc, được cử làm đại biểu đi trao đổi học tập mấy tháng, hôm nay chắc là ngày về.

Lạc Thủy Hà không biết nên hỏi: “Tạ Đông Sơ? Ai thế?”

“Em gái Tạ Bân Sam, nữ ngôi sao của bệnh viện Tây Đức.” Trần Noãn buồn bực bảo, rõ ràng không vui vẻ gì.

“Ồ vậy là thanh mai trúc mã của Cố Thanh Thời rồi nhỉ? Khó trách anh ta không nói với cậu, người ta chắc chắn là quan trọng hơn cậu rồi, cậu chỉ là một phần tử theo đuổi liều mạng thôi.” Lạc Thủy Hà lập tức tạt một gáo nước lạnh.

“Lạc Thủy Hà! Cậu có phải là chị em của tớ không thế! Tớ nhảy xuống xe liền đấy!”

Lạc Thủy Hà ngoác miệng cười: “Nhảy đi, tớ khóa cửa xe rồi.”

“Hừ, chia tay!”

“Tạ Đông Sơ có quan hệ gì với Cố Thanh Thời cậu đã biết chưa?” Lạc Thủy Hà chỉ bảo.

“Tớ không biết nhưng chắc là không, chứ sao Tạ Bân Sam lại giúp tớ theo đuổi Cố Thanh Thời được, nhưng nghe nói cô ấy cũng chưa có bạn trai.”

Lạc Thủy Hà gật đầu, nụ cười tươi như gió xuân.

Hai người phân tích một lèo, dựa vào Tạ Bân Sam thì thấy chuyện này không có vấn đề gì, nhưng theo cách nói của các đồng nghiệp khác thì lại cảm thấy có chút mờ ám, cuối cùng là không hiểu ra sao cả.

Hai người rón rén như ăn trộm đi theo Cố Thanh Thời vào sảnh sân bay, chỗ này người đến người đi, khó mà bị phát hiện.

Cố Thanh Thời chẳng mấy chốc đã đón được người.

Lúc Trần Noãn nhìn thấy người phụ nữ Cố Thanh Thời đích thân tới đón, người phụ nữ mà đi ngang qua ai cũng phải ngoái nhìn, người phụ nữ đang trong vòng tay ôm ấp của trai đẹp nhà mình, cô muốn chửi bậy.

Lạc Thủy Hà không hổ là bạn thân, chém thêm một đao: “Ôi chao, mình nằm mơ ư, đúng là người đẹp giáng trần, cậu nhìn mà xem, hai người đó còn có tướng vợ chồng nữa đó.”

Tạ Đông Sơ từ nhỏ tới lớn, đi đến đâu cũng được xưng tụng là hoa khôi, lại là người tốt tính, nở một nụ cười thì như hoa cỏ đón gió xuân, đàn ông cho đến đàn bà nhìn thấy đều phải thèm thuồng.

Trần Noãn tự thấy mình không đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng có thể coi là trong sáng, tự nhiên, nhưng so với Tạ Đông Sơ thì còn kém xa, không khỏi cảm thấy cực kỳ tự ti.

“Ngây cái gì ra đấy! Người ta đi rồi kìa!” Lạc Thủy Hà nhắc.

Trần Noãn lập tức tiêu diệt luồng cảm xúc tiêu cực, lấy lại tinh thần: “Đi, tớ có một kế, chúng ta về đi!”

Chiếc xe lại lao đi trên đường cao tốc, tiến về phía trước.

Trần Noãn lấy di động ra gọi cho Cố Thanh Thời, miệng lẩm bẩm: “Con cún Cố Thanh Thời…”

Lạc Thủy Hà bật cười: “Em chờ ngày anh cưới em về làm vợ, thế mà anh lại bỏ rơi em ư? Em thấy người phụ nữ kia hơn em quá nhiều, Cố Thanh Thời à em không ăn anh được rồi.”

“Nói bậy, họ chỉ là bạn bè thôi…” Trần Noãn cãi, rồi lập tức đổi giọng nũng nịu: “Bác sĩ Cố à, anh đang ở đâu thế?”

Cố Thanh Thời cau mày, không biết trả lời thế nào, Tạ Đông Sơ đang đi ngay cạnh nhìn sang vẻ tò mò.

“Anh…”

Cố Thanh Thời chưa kịp đáp, người bên kia liền nói luôn: “Em đang ở cổng chỗ nhà anh rồi này, hôm nay đi siêu thị mua được một ít măng cụt rất tươi, em mua nhiều lắm, mang cho anh một ít, anh có nhà không?”

Không như Cố Thanh Thời, đầu óc Trần Noãn rất nhanh nhạy, huống chi cô đã nghĩ xong lý do từ lúc ở sân bay rồi, Cố Thanh Thời rất thích măng cụt.

“Anh không ở nhà, em mang về đi, không cần đem cho anh.” Cố Thanh Thời đáp.

“Không được, em mua nhiều lắm, ăn không hết thì phí của, khi nào thì anh về. em chờ anh ở cổng.”

“Không cần thật đó, em mau về đi, còn lâu lắm anh mới về.”

“Cố Thanh Thời, chúng ta có còn là bạn bè nữa không, không phải em hối lộ anh mà là bạn bè tặng nhau, thôi anh khỏi nói nữa, em sẽ chờ ở đây đến khi anh về mới thôi.”

Trần Noãn nói xong cúp luôn.

Cố Thanh Thời vốn đang ngồi ở quán cà phê của sân bay, thấy cô đã cúp máy rồi thì lúng túng không biết nên làm gì.

“Sao vậy ạ?” Tạ Đông Sơ nâng tách cà phê phục vụ mới mang đến nhấp một ngụm.

“Có một người bạn bảo đang ở nhà anh, chờ đưa cho anh ít hoa quả.”

Thấy anh tỏ ra khó xử, Tạ Đông Sơ mỉm cười: “Bạn gì vậy ạ, thật là tốt. Hoa quả thôi mà, anh bảo người ta về đi, em còn muốn qua chỗ văn phòng nhà đất.”

“Là một bệnh nhân cũ, sau này thì thân, vì cảm kích anh cho nên luôn…”

Tạ Đông Sơ cảm thấy mí mắt đang giật báo điềm gở: “Bệnh nhân à?” Phải rồi, anh làm gì còn người bạn nào nữa.

“Ừ.”

“Là bệnh nhân thì anh càng không nhận được, cứu người là sứ mệnh của người làm nghề y, anh bảo người ta về đi.” Tuy có dự cảm không lành nhưng cô vẫn làm như không biết.

“Cô ấy bảo đợi đến khi anh về mới thôi, Đông Sơ à, em có muốn ăn cơm anh nấu không? Đến nhà anh đi, anh nấu cho em, bảo anh trai em tới nữa.”

Tạ Đông Sơ rất ngạc nhiên nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài. Anh ấy trở nên bối rối, còn nhanh chóng quyết định về, vì cái người đang chờ kia ư? Đó là người như thế nào?

“Vâng.” Là người thông minh nên Tạ Đông Sơ lập tức phớt lờ, mỉm cười dịu dàng làm theo ý anh.

Lạc Thủy Hà thấy Trần Noãn cúp điện thoại, tò mò hỏi: “Cậu làm gì thế?”

“Mình muốn tra rõ, xem cô gái kia là người như thế nào!” Trần Noãn bừng bừng khí thế.

“Nhưng nếu Cố Thanh Thời không về thì sao?”

“Không đời nào.” Không đời nào anh bỏ mặc người khác không quan tâm.

“Vậy cũng chưa chắc cậu đã gặp được cái cô Tạ Đông Sơ kia.” Lạc Thủy Hà giả thiết.

“Vậy càng tốt, điều đó chứng tỏ Cố Thanh Thời đã bỏ rơi cô ta ha ha.”