Chương 17

Lúc đứng lại nhìn rõ rồi, Trần Noãn càng ngạc nhiên hơn.

“Ồ, sếp! Thật khéo quá!”

Người nọ vốn đứng hơi còm lưng do thói quen, nghe thấy tiếng gọi lập tức thẳng lưng lên.

“Ồ, thật khéo.” Mặt anh ta hơi xấu hổ.

Trần Noãn nháy mắt mấy cái: “Sếp đi mua quần áo à?”

Thi Nhã Thừa gật đầu tự nhiên.

Rời khỏi cửa tiệm, không biết là nói đông nói tây kiểu gì mà cuối cùng Trần Noãn lại lôi Thi Nhã Thừa đi cắt tóc. Khoảnh khắc mái tóc dài trút bỏ, Thi Nhã Thừa nhắm mắt lại tiễn biệt còn Trần Noãn đứng bên cười rất vừa lòng.

Suốt ngày hôm đó, Thi Nhã Thừa được thay hình đổi dạng từ đầu đến chân, vì sếp cực lực phản đối nên Trần Noãn đành phải miễn cưỡng vẫn chọn một bộ quần áo tối màu, còn tóc thì thay đổi hẳn, trông rõ ràng là sáng sủa hẳn ra, để lộ hàng mày nam tính và đôi mắt sáng điềm đạm.

Trần Noãn khoanh tay, chống cằm đánh giá tác phẩm của mình, mắt sáng lên vì vừa lòng, khóe miệng cũng tươi roi rói: “Sếp à, anh chỉ cần cứ thế này đi ra ngoài thì con gái sẽ đổ rầm rập hết đấy.” Nói rồi rút điện thoại ra: “Để em chụp một kiểu lưu niệm nhé.”

Thi Nhã Thừa không quen tạo dáng nên rất xấu hổ, chân không biết phải đứng như thế nào, đầu cúi gằm, tay đưa lung tung lên che mất một góc mặt, Trần Noãn chụp hỏng mấy lần cuối cùng đành phải làm tư thế mẫu cho anh xem, nhìn xong, tai anh ta càng đỏ tợn hơn.

Trần Noãn cầm di động tiện tay kiểm tra tin nhắn, có một tin chưa đọc, gửi từ lúc Thi Nhã Thừa đang cắt tóc, chẳng mấy khi mới được một lần Cố Thanh Thời chủ động nhắn tin trước, hỏi cô đang làm gì. Trần Noãn cố gắng làm ngơ chuyện tối hôm qua, đáp là ở trên thư viện rồi thôi.

Da mặt Trần Noãn nói dầy không quá dầy, nói mỏng thì không phải cho nên hôm nay giúp sếp đi chỉnh trang ngoại hình khá là vui, giúp cô dời sự chú ý, nhưng nếu phải đối diện với Cố Thanh Thời thì vẫn hơi xấu hổ.

Thi Nhã Thừa thấy cô mãi không chụp nên hỏi: “Sao thế?”

Trần Noãn giật mình, bật máy ảnh lên: “Nào chụp thôi.”

Thi Nhã Thừa bỗng đổi ý, làm như không nghe thấy, xoay người bỏ đi: “Đi ăn cơm thôi.”

Trần Noãn xem giờ, mới hơn 4 giờ chiều mà, ăn cơm gì chứ!

Hiếm khi mới có một lần hai người đi chung với nhau, Thi Nhã Thừa tuy vẫn không nói nhiều nhưng cũng không khó gần như mọi ngày, cũng biết nói chuyện phiếm, cũng kể vài chuyện hồi đại học sau đó giải thích rằng sau khi tốt nghiệp, tiếp xúc với giới nghiên cứu quá nhiều, ít giao lưu bên ngoài nên ngày càng ít nói.

Tuy hôm nay Trần Noãn quyết định đi nghiên cứu tài liệu nhưng cô không phải người hiếu học gì, đến lúc mặt trời lặn đằng tây, thư viện đã vắng hoe mới vác mặt đến được thư viện.

Vừa này Trần Noãn đã đưa ra một quyết định mà lát nữa sẽ khiến cô cảm thấy quá may mắn. Bụng không đói, Trần Noãn từ chối cơ hội tuyệt vời được ăn cơm với sếp, kiên quyết đến thư viện mượn sách để an ủi tâm lý một chút. Giống như hồi nhỏ đi học thích mang sách về nhà vậy.

Thi Nhã Thừa mỉm cười: “Được, anh đi cùng cô luôn.”

“Không, không cần đâu ạ, em tự đi được.” Trần Noãn xua tay, có sếp ở đây làm sao mà học bài được.

Cô cứ từ chối mãi, Thi Nhã Thừa đành chỉ tiễn cô đến cửa thư viện.

Trần Noãn vẫy chào rồi chuẩn bị vào trong.

“Khoan đã…” Thi Nhã Thừa khẽ nói.

“Dạ?” Trần Noãn quay lại.

“Hôm nay cảm ơn cô, bữa sau mời cô ăn cơm.” Anh cười tươi, để lộ hàm răng rất sáng.

Trần Noãn xua tay: “Sếp đừng khách sáo thế.”

“Cứ thế đi nhé, tạm biệt.” Không chờ cô đáp, anh ta đã xoay người đi.

Trần Noãn nhìn theo lắc đầu, đúng là sếp, luôn làm theo ý mình.

Trời bỗng chốc đổ mưa, Trần Noãn lại nghĩ biết thế hôm nay không nên đến thư viện, đúng là không có số học tập. Có điều khi Cố Thanh Thời đứng trước mặt cô, Trần Noãn lại nghĩ khác, ông trời thật thương cô. Có điều hơi sợ anh sẽ nhắc lại chuyện tối qua.

Cô nghiêng đầu nhìn người đang che ô, lông mi dính vài giọt nước mưa, hơi lành lạnh: “Không phải anh nói hôm nay không rảnh sao?” Trần Noãn trách yêu một câu.

Cố Thanh Thời nghiêng đầu giấu đi cảm xúc của mình, giọng rất nhỏ: “Trời mưa…”

Trần Noãn bỗng nghĩ ra: “Hôm nay không phải anh phải trực sao?”

Cố Thanh Thời gật đầu, đến gần, nghiêng ô che cho cô.

Trần Noãn hơi bực mình, nói sớm đi chứ… Hại cô cho là anh không muốn nên mới từ chối.

“Vậy là lát nữa anh còn phải về lại nhỉ?”

“Ừ.”

“Chuyện… tối qua…” Trần Noãn cố gắng nghĩ cách giải thích sao cho đúng.

“Thực xin lỗi…” Cố Thanh Thời vừa ngồi vào trong xe bỗng nói ngay như thế.

Trần Noãn ngẩn cả người.

“Anh không nghĩ được nhiều như vậy, không theo kịp nổi tiết tấu suy nghĩ của em, ngốc nghếch hơn em nhiều, ngoài khám bệnh ra, anh không biết mình còn làm được gì…” Anh nói khe khẽ như là tự nói, tự vấn, không nhìn về phía Trần Noãn, thở dài một cái rồi khởi động xe.

“Anh biết nấu ăn, giỏi chăm sen đá, anh biết rất nhiều mà. Anh không có ngốc.” Anh trong sáng như vậy làm em cảm thấy mình không xứng với anh nhưng dẫu có là thiêu thân lao đầu vào biển lửa em vẫn vui vẻ làm.

Cố Thanh Thời quay đầu nhìn Trần Noãn, mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên.

“Anh xem, anh còn biết lái xe, bằng lái của em chỉ là một tờ giấy vứt xó mà thôi.”

Cố Thanh Thời chăm chú nhìn cô một lát rồi bỗng bật cười.

“Cám ơn em.” Anh nhẹ nhàng bảo.

Trần Noãn hơi căng thẳng, sợ anh sẽ đế thêm mấy câu đại loại như: nhưng anh không thích em, chúng ta không hợp,.v.v…

“Được rồi, không nói nữa, em hơi mệt, muốn ngủ, anh cũng nhanh nhanh còn về trực.” Cô nói xong liền quay người nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Cố Thanh Thời ngẩn người, chỉ còn biết lái xe.

Trần Noãn cứ nhắm mắt mãi rồi cũng ngủ thϊếp đi mất. Ánh đèn đường lướt qua cửa kính xe loang loáng, không gian trong xe rất yên tĩnh, tiếng động cơ xe kêu ro ro, Trần Noãn giật mình thức giấc.

Những ngón tay đẹp đẽ của Cố Thanh Thời đang cầm lái, anh mím môi, mắt nhìn đường phía trước, cô có thể nhìn rõ hàng mi đen dài và dầy của anh. Con người tính tình ôn hòa này dù cười hay không đều khiến người ta cảm thấy ấm áp. Anh vẫn chưa nhận ra cô đã tỉnh.

“Em tốt nghiệp đại học được gần một năm rồi.” Cô nhìn thẳng sườn mặt anh rồi nói.

Cố Thanh Thời quay sang nhìn cô, đầu gật khẽ.

“Em bỗng cảm thấy mình không còn trẻ, lần trước về nhà mẹ đã gọi em lại hỏi muốn kết hôn với ai, tiền lương bao nhiêu.” Trần Noãn nói như nói chuyện phiếm, Cố Thanh Thời cũng chăm chú lắng nghe.

“Em luôn cảm thấy mình còn nhỏ, việc kết hôn này cũng phải tùy duyên, kiếm được một khoản lương đủ tiêu là ổn. Thực ra em không máu kiếm tiền.”

Anh gật đầu: “Em đúng là vẫn còn nhỏ.”

“Mười hai tuổi rồi hai mươi tư tuổi, em thấy thời gian trôi thật nhanh, chắc mấy nữa sẽ băm sáu rồi bốn tám. Có kết hôn không, có để mắt đến ai không, yêu đương thế nào, bao lâu thì cưới, rồi còn sinh con nữa. Em vốn nghĩ những điều này thật quá xa vời rồi lại bỗng nhiên nhận ra nó không xa đến vậy. Cho dù là thuận theo duyên phận hay không, tự do hay bắt ép thì cuối cùng em vẫn chắc chắn rằng mình muốn kết hôn. Cuộc đời rất ngắn, em đã không còn nhỏ nữa.”

Cố Thanh Thời nghiêng đầu suy ngẫm: “Em nói có lý.”

“Cho nên em quyết định rồi, em muốn thôi việc, muốn học lên cao, không thể chỉ kiếm ăn rồi chờ chết được.” Trần Noãn nhoẻn cười.

Cố Thanh Thời gật đầu.

“Bác sĩ Cố, anh đã lên kế hoạch chừng nào kết hôn chưa? Anh hơn em cũng khá nhiều tuổi, em còn thấy mình đã già rồi, anh cũng nên có kế hoạch rồi chứ.”

“Vấn đề này… không vội được…” Anh nói ngại ngùng.

“Anh đã từng yêu ai chưa? Trường y bọn anh chắc đông sinh viên lắm nhỉ? Ngành bọn anh cũng ít con gái lắm phải không? chắc anh chưa yêu ai đâu ha, anh không thích đàn ông đấy chứ?” Đề tài bỗng đổi tới tận đâu.

“…” Anh đưa tay gãi lông mày, không biết phải nói thế nào.

Cố Thanh Thời nhớ lại chuyện thời đại học, làm gì có tên con trai nào lại chưa từng thích một ai ở cái tuổi thanh niên phơi phới ấy, anh cũng chỉ là một gã đàn ông bình thường về bản chất thôi.

“Mong là thế nhỉ, anh không hoạt ngôn như Tạ Bân Sam, nếu có từng thích ai em thấy thật đáng lo.”

Đó là chuyện hồi cấp ba, anh không biết tán gái, cũng chưa biết cách yêu một người. Ấy thế mà chớp mắt thật nhiều năm đã trôi qua.

“Bác sĩ Cố này, anh giỏi giang như thế, anh không thích em cũng được nhưng đừng thích đàn ông nhé?”

Vành tai Cố Thanh Thời đỏ bừng.

“Bác sĩ Cố à, em đang nghĩ dù sao hai anh em mình đều không còn nhỏ tuổi, đều đang đi tìm một nửa của mình, chi bằng hãy quý trọng người đang ngay trước mắt anh đây. Hôm nay, em muốn nghiêm túc nói với anh một chuyện, em, Trần Noãn thích anh, Cố Thanh Thời, không nói đùa, không phải cá tháng Tư, không có ai ép em nói, em thích anh, thích theo kiểu muốn cưới anh, cả đời không rời xa.”

Trần Noãn nói khá nhanh, cả một tràng dài phía trước đều là để phục vụ cho câu kết này, chỉ vì một phút cảm xúc dâng trào, cảm thấy sợ nếu bỏ lỡ một người, cho dù bề ngoài tỏ ra thế nào, trong lòng cô luôn biết mình rất sợ ngày người này bỏ đi. Cuộc đời ngắn chẳng tày gang, cả đời chỉ có một Cố Thanh Thời.

Cố Thanh Thời trượt tay, chiếc xe đánh vòng trên đường rồi dừng lại.

Trần Noãn cố gắng giữ bình tĩnh: “Có thể giờ anh không thích em, em có thể dần dần đến gần anh hơn, em sẽ ngăn cản những người con gái thích anh, để thế giới của anh chỉ có em là sinh vật giống cái duy nhất, cuối cùng anh vẫn phải gả cho em thôi, cho nên anh khỏi cần suy nghĩ gì hết.”

Cố Thanh Thời không quay đầu nhìn sang nhưng tay anh hơi run, anh đang rất căng thẳng, rất bối rối.

“Nếu giờ anh định từ chối em, vậy anh khoan nói vội, em sẽ chờ anh thay đổi đáp án.” Nói xong Trần Noãn tự mở cửa xuống xe.

Trần Noãn xuống xe rồi lại thò đầu vào trong, nháy mắt cười: “Tạnh mưa rồi, em tự bắt xe về được, anh về đi trực đi.”

Cố Thanh Thời ngẩn ngơ một lát mới gật đầu. Đến tận khi Trần Noãn đã bắt được xe rồi đi khuất hẳn, Cố Thanh Thời mới dám thở mạnh.

Anh sợ, sợ mình không thể chấp nhận rủi ro, sợ anh không phải là người cô hằng mơ tưởng.

Trần Noãn về nhà liền nằm sấp trên giường, mệt bải hoải tay chân, mệt từ trong ra ngoài, thế mà chẳng thu hoạch được gì! Nếu Cố Thanh Thời bị dọa cho sợ chạy mất dép, thì biết phải làm sao? Người như anh sao mình có thể nóng vội được.

Di động bỗng reo, là “Trác trẻ trâu” gọi.

“A lô?”

“Ăn lẩu không? Tôi đang nấu lẩu ở nhà, ăn một mình không hay, tôi bố thí cho cô vài miếng nhé?”

Trần Noãn gắt lên: “Không ăn!” Nói xong cúp máy luôn.

Bụng cô thế mà lại thấy đói thật.

Trần Noãn lết người đi kiểm tra tủ lạnh, chỉ có một quả bưởi, đến một cọng mì cũng không có. Cô đành quay về giường: “Ngủ quên đói vậy!”

Trần Noãn nằm lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được, muốn gọi điện cho Cố Thanh Thời nhưng không dám, bụng ngày càng đói, biết thế không nên mạnh miệng với Trác Nhất. Trần Noãn gọi cho Lạc Thủy Hà.

“Thủy Thủy, lúc nào cậu về? Tớ sắp chết đói rồi.”

“Ăn khuya không sợ béo à?”

“Tớ muốn ăn que xiên, nhiều cá viên, bò viên vào nhé! Thật cay nữa!”

“Chậc chậc chậc, chờ đó.”

Trần Noãn một lòng nghĩ đến đồ ăn ngon, càng nghĩ càng thèm chảy nước miếng, càng nghĩ càng không ngủ được, bật game lên chơi, trong đó lại đang có hoạt động về đề tài mì cay Tứ Xuyên, oimeoi! Game kiếm hiệp với mì Tứ Xuyên có liên quan thế nào vậy? Cả thế giới đều đang chống đối mình mà!