Sau khi nhìn qua xác Tác Luân bị lột da, Lan Lăng chợt rùng mình một cái, nói:
- Da ban đầu của cái xác đâu?
- Bị cắt đi rồi, như vậy mi sẽ trở thành hắn, hoàn toàn chết không có đối chứng, ta đổi mặt nhất định không để sót một kẽ hở nào. - Mụ phù thủy nói.
Lan Lăng thở dài một hơi, chỉ cần gương mặt này không phải là dùng da mặt của Tác Luân làm là tốt rồi.
Khi Lan Lăng tới nằm xuống, phù thủy xem xét mặt nạ tinh thể rồi khẽ đặt lên mặt hắn.
Ngay sau đó, hắn cảm giác hơi tê, bởi vì ... mặt nạ này đang chuyển động thẩm thấu.
Không sai, nó hoàn toàn thẩm thấu bên trong gương mặt của Lan Lăng. Bởi vì nó có thể lưu động nên cải biến diện mạo của Lan Lăng đến từng chi tiết nhỏ. Mảnh mặt nạ thần bí này quả nhiên là sinh vật sống.
Mũi cao hơn một chút, khuôn miệng thêm thanh tú, đuôi mắt dài xếch hơn một ít, lông mày thêm rõ nét, mí mắt tràn đầy ý khıêυ khí©h.
Mặt nạ ảo chuyển động tầm một khắc đồng hồ.
Khi tất cả quá trình chấm dứt, trên mặt Lan Lăng không có cảm giác gì. Hắn không khỏi đưa tay sờ sờ mặt mình, ngoại trừ da hơi bị kí©h thí©ɧ nhẹ bên ngoài căn bản cảm giác không có gì khác, xúc cảm vẫn như trước, thậm chí mỗi một lỗ chân lông cũng còn, hoàn toàn chẳng giống mang mặt nạ, cảm giác như mặt thật của mình.
Hắn thậm chí có chút nghi ngờ phải chăng thất bại? Thế nào lại chẳng cảm giác có mặt nạ trên mặt.
Thế nhưng mở mắt thấy chị em Dạ Kinh Vũ biểu lộ vẻ khϊếp sợ, hắn biết thay đổi diện mạo thành công.
Phù thủy tay cầm một cái gương soi đặt trước mặt Lan Lăng.
Cái gương này được làm từ thủy tinh, hoàn toàn theo kịp trình độ chế tạo của trái đất phản chiếu hình ảnh rõ nét.
Nhìn thấy bản thân trong gương, Lan Lăng liền sợ ngây người.
. . .
Lan Lăng phát hiện, dáng dấp bản thân thay đổi hoàn toàn, tuy rằng so với mình còn có bảy phần tương tự. Khuôn mặt hiện nay có ba phần anh tuấn hoàn toàn giống y chang Tác Luân, không hề có kẽ hở, thậm chí cả khí chất ngạo mạn cũng không kém chút nào.
Đơn thuần trên mặt, bất kỳ ai cũng không phát hiện được sơ hở.
Thật kỳ diệu, có thể thực sự giống nhau y chang. Phù thủy ra giá tuy rất cao, nhưng khả năng của mụ thật siêu phàm.
Lan Lăng nói:
- Vậy, nếu như vài năm sau ta muốn trở về gương mặt thật thì phải làm gì?
Mụ phù thủy nói:
- Cứ tới tìm ta như trước với một ngàn đồng vàng. Có điều mặt nạ này một khi lột xuống sẽ hỏng hoàn toàn, không có cách nào khác phục hồi như cũ.
Phù thủy tiếp tục chỉ ngón tay về Dạ Kinh Phong nói:
- Con bé này ở lại, hai người bọn mi đi thôi.
Vành mắt Dạ Kinh Phong đỏ lên:
- Ta... ta có thể tiễn tỷ tỷ và hắn được không?
Phù thủy gật đầu.
. . .
Dạ Kinh Phong ôm chị gái thật lâu, dù không khóc thành tiếng, nhưng vẫn nức nở. Dạ Kinh Vũ không khóc nhưng ánh mắt lại đỏ lên.
Hai người cũng không nói gì, vì là sinh đôi, tâm linh tương thông, cho nên những lời nhắc nhở chia tay căn bản cũng không cần thốt ra trên môi.
Sau khi buông Dạ Kinh Vũ ra, Dạ Kinh Phong lại ôm lấy Lan Lăng, nói:
- Lan Lăng, sau này ngươi chính là chủ nhân của chúng ta nên phải chấn hưng nhà họ Tác cho thật tốt được không? Phải bảo vệ tiểu thư thật tốt, được không?
Vành mắt Lan Lăng đỏ lên, nếu không nhờ cô gái hồn nhiên hiền lành này thì bản thân đã sớm bị Dạ Kinh Vũ xử một đao, nàng mới đúng là ân nhân cứu mạng mình. Hơn nữa, để chấn hưng nhà họ Tác, cô đồng ý ở lại cái thái ấp đáng sợ ba năm, trong khi từ trước tới giờ cô không bao giờ rời xa chị mình.
Lúc ấy, Lan Lăng cảm giác được một trách nhiệm nặng nề.
- Ba năm sau, ta tới đón cô. - Lan Lăng thì thào.
- Nhớ giữ lời hứa. - Dạ Kinh Phong vừa nói vừa đưa cánh tay nhỏ bé ra.
- Chắc chắn luôn. - Lan Lăng nghéo ngón tay út với cô nàng một cái.
- Được rồi, hai người đi đi, tiểu thư chắc sốt ruột lắm. - Dạ Kinh Phong nhắc nhở. Sau đó cô xoay người đi vào lâu đài hơn nữa còn là trốn chạy.
Cứ như vậy, con người vừa võ công cao cường vừa ngây thơ nhát gan Dạ Kinh Phong ở lại bên trong tòa lâu đài bầu bạn với mụ phù thủy quái đản.
. . .
Mang theo tâm trạng nặng nề, Dạ Kinh Vũ cùng Lan Lăng rời khỏi lâu đài mụ phù thủy.
Xác của Tác Luân không thể mang về bởi vì hoàn toàn bị phá hoại, da toàn thân đều bị lột bỏ. Nếu mang theo dọc đường nhất định sẽ thối rữa cho nên đành tiêu hủy mang tro về.
Dạ Kinh Vũ đem xác của Tác Luân đặt ở một mặt đá phẳng, sau đó ra một lọ hóa chất lỏng màu đỏ đổ lên xác, sau đó đem cây đuốc đưa cho Lan Lăng nói: - Hiện tại ngài là cậu chủ, ngài là người đàn ông duy nhất trong dòng họ hiện giờ. -
Lan Lăng kinh ngạc, nhận lấy cây đuốc, liền cảm giác được áp lực, không phải là lửa này gây áp lực mà là lời nói Dạ Kinh Vũ khiến hắn nặng nề.
Nhìn xác của Tác Luân trên mặt đá, Lan Lăng thấp giọng nói:
- Ta không biết có thể làm được hay không, thế nhưng ta sẽ làm hết sức.
Sau đó, hắn đốt xác của Tác Luân.
- Phừng phực. . . - Trong nháy mắt, ngọn lửa màu xanh chợt vọt lên hòa vào chất lỏng kỳ lạ cháy xuống dưới, xác Tác Luân bị ngọn lửa nuốt chửng, hừng hực thiêu đốt.
Chưa tới một khắc đồng hồ, ngọn lửa tắt, thân thể Tác Luân hoàn toàn hóa thành hư không, chỉ còn sót lại một ít tro cốt.
Dạ Kinh Vũ cẩn thận từng li từng tí đem toàn bộ tro cốt toàn bỏ vào bên trong một cái hộp.
- Đi thôi, trở về phủ bá tước ở Vương Thành.
- Dạ Kinh Vũ đưa mắt nhìn lần cuối lâu đài phù thủy, sau đó nhảy lên lưng ngựa.
Lan Lăng lên xe, Dạ Kinh Vũ vừa cưỡi vừa điều khiển xe ngựa đi về hướng tây bắc, hướng đến thủ đô Vương Thành, vương quốc Nộ Lãng.
. . .
Năm ngày sau khi rời khỏi lâu đài phù thủy, xe ngựa tiến vào thành phố vương quốc Nộ Lãng.
Ngó những thành phố qua cửa sổ xe ngựa, Lan Lăng cảm giác đây rõ là dạng Tây Tàu kết hợp. Vừa có cột chạm trổ kiểu phương Đông, đình đài lầu son, lại có thêm tòa thành phương Tây, đấu trường, tượng tròn điêu khắc. Những thành phố này đặc biệt đông đúc, càng gần Vương Thành thì càng sầm uất.
Ngày thứ mười, một thành phố to lớn hoa lệ sừng sững trước mặt Lan Lăng, đã đến Vương Thành nước Nộ Lãng.
Vương quốc Nộ Lãng, bá chủ phía nam lục địa Trung thổ, ngang dọc mấy ngàn dặm lãnh thổ quốc gia, hơn ba ngàn vạn dân cư.
Thủ đô Vương Thành, lại được xưng là Chi Đô, dân cư trăm vạn, không chỉ là thành phố lớn nhất vương quốc Nộ Lãng mà còn là một trong năm thành thị lớn nhất thế giới.
Thủ đô dài sáu mươi bảy mươi dặm, đứng trước mặt của nó hoàn toàn bị vẻ tráng lệ hùng hồn làm cho kinh ngạc.
Bất kể là trên hay dưới tường thành, khắp nơi đều là quân sĩ trang bị áo giáp sáng ngời.
Thậm chí, Lan Lăng còn thấy 10 bóng đen to lớn trên trời.
Từ dưới ngó lên là những võ sĩ cưỡi Điểu Sư tuần tra trên trời. Thế giới này thậm chí còn có cả không quân dị thú nữa.
Ba cửa thành rộng mở phía trước đã đủ lớn nhưng vẫn có vô số người sắp hàng chờ đợi vào thành. Hơn nữa Lan Lăng phát hiện, các sắc tộc đều có, phần lớn là người da vàng, còn có một ít người da trắng, da màu.
Dạ Kinh Vũ sau đó lấy ra một ngọc bài rồi trực tiếp phóng ngựa từ cửa đó vào thành, thậm chí không cùng quan quân trao đổi bất kỳ điều gì, đây là đặc quyền quý tộc.
Sau khi vào, một thành phố to lớn đông người đập vào mắt hắn.
- Vương Thành, ta đến rồi!- Lan Lăng không thể ngừng lẩm bẩm.