Chương 4: Đổi Mặt

Đúng vậy, làm cách nào đền ơn cứu mạng?

Lan Lăng cứng họng không trả lời được, cũng không thể xin thiếu trước rồi hứa hẹn trả gấp trăm lần sau đó, như vậy quá dối trá.

Cô nàng áo đen tiếp tục nói:

- Hơn nữa ta không cần tiền, không cần bất kỳ vật gì, ta muốn cơ nghiệp nhà họ Tác tiếp tục có người thừa kế.

Lan Lăng hỏi:

- Nếu ta không đồng ý với cô thì cơ nghiệp nhà họ Tác sẽ tiêu tùng sao?

- Đúng. - Cô gái áo đen nói:

- Chủ nhân Tác Luân đúng là người thừa kế duy nhất, triều đình đã nhìn trúng lãnh địa thành Thiên Thủy lâu lắm rồi, lúc nào cũng muốn thu hồi để đổi thành quận huyện do triều đình trực tiếp cai trị. Chủ nhân Tác Luân đã chết, thành Thiên Thủy không có người thừa kế, triều đình liền có đầy đủ lý do thu hồi đất thành Thiên Thủy.

Tức thì, Lan Lăng trầm xuống.

Cô nàng áo đen nói:

- Nếu như ngươi đồng ý không những chỉ là trả ơn cứu mạng mà còn cứu một dòng họ 200 năm tuổi.

Lan Lăng nói:

- Ta rất muốn trả ơn cứu mạng của cô, thế nhưng ta thực sự muốn làm chính mình.

Cô nàng áo đen thương lượng:

- Ba năm được không? Chỉ cần ngươi đóng giả chủ nhân Tác Luân ba năm, giúp nhà họ Tác vượt qua nguy cơ này. Ba năm sau, chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể trở về chính mình.

. . .

Sau nửa khắc đồng hồ (tầm 7 phút rưỡi), Lan Lăng miễn cưỡng gật đầu một cái:

- Được, ta đồng ý với cô giả thành Tác Luân ba năm, chỉ ba năm!

- Một lời đã định. - Cô nàng áo đen thở nhẹ nhõm như trút được gánh năng.

Đứa em gái sinh đôi hình như muốn nói điều gì lại bị cô chị dùng ánh mắt lạnh lùng như tảng băng cản lại.

- Ta là Dạ Kinh Vũ, em gái ta là Dạ Kinh Phong, chờ ngươi dưỡng thương cho tốt thì bọn ta sẽ lập tức dẫn ngươi đi đến chỗ đổi mặt. - Cô nàng áo đen Dạ Kinh Vũ nói.

- Đổi mặt?- Nghe thấy cụm từ nọ, Lan Lăng kinh ngạc giật mình.

- Yên tâm, không có nguy hiểm, sau này còn có thể đổi lại. - Dạ Kinh Vũ nói tiếp:

- Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta tiếp tục tìm đến nơi ấy.

Dứt lời, Dạ Kinh Vũ kéo em gái ra xe, tiếp tục thúc ngựa, tiếp tục tiến tới.

- Tỷ, chuyện này tiểu thư chưa đồng ý, tại sao tỷ một mình quyết định? - Em gái Dạ Kinh Phong hạ giọng thì thào.

Dạ Kinh Vũ nói:

- Tiểu thư sẽ đồng ý, tỷ làm như vậy cũng là vì cô, vì nhà họTác.

. . .

Mấy ngày kế tiếp, Lan Lăng toàn nằm bên trong xe ngựa dưỡng thương, Dạ Kinh Vũ mang theo hắn đi đến chỗ một phù thủy để đổi mặt.

Hôm nay thân thể hắn cũng rất bất bình thường, mới xém chết lại được cứu về, chỉ vài ngày sau lại lành hẳn. Không rõ dòng năng lượng kỳ lạ trong cơ thể hắn là cái quái gì.

Ba người cứ tiến tới, năm ngày đã đi hơn ngàn dặm. Dọc theo đường đi nhà cửa thưa thớt dần, càng ngày càng hẻo lánh.

Tới hôm nay, mục tiêu ba người rốt cục cũng tới, một tòa lâu đài phù thủy.

Tòa lâu đài này ở ngay nơi thâm sơn cùng cốc, không biết xây dựng như thế nào.

Tuy lâu đài không lớn nhưng lại sang trọng.

Cả tòa nhà đều màu đen nhưng sân vườn lại vô cùng rực rỡ, thoạt nhìn cũng thấy sự tương phản khác thường.

Xem ra phù thủy này đặc biệt giàu có, nơi này là vùng núi quê mùa, xung quanh trăm dặm đều không có bóng người, ấy thế mà phù thủy đem xây cả lâu đài.

Hai người Dạ Kinh Vũ, Dạ Kinh Phong xuống ngựa, Lan Lăng ra ngoài xe ngựa, ba người đi vào bên trong lâu đài.



Toàn bộ lâu đài không có một bóng người giống như nhà ma. Thế nhưng cây trong vườn đều được cắt tỉa ngay hàng thẳng lối.

Hơn nữa sau khi vào lâu đài Lan Lăng rõ ràng cảm giác nhiệt độ giảm xuống.

Bên trong lâu đài cũng trang trí cầu kỳ thế như mất ngọn đèn lại lu mờ. Điều này khiến cho khung cảnh xa hoa lại ngột ngạt, khiến cho La Lăng cảm giác nó giống lâu đài của game ma cà rồng.

Lâu đài vắng tanh nhưng những món đồ dùng, mỗi một tấc thảm đều không có lấy một hạt bụi.

Tuy võ công Dạ Kinh Phong rất cao cường, thế nhưng lá gan lại tương đối nhỏ, không khí nơi này có chút không quen, len lén muốn nắm tay chị gái, cô chưa từng tới đây.

Dạ Kinh Vũ mang hai người đi lên cầu thang, không biết lên bao nhiêu tầng, cuối cùng đã tới tầng cao nhất lâu đài.

Phía trước có một cánh cửa chính màu đèn viền đầy chỉ vàng, Dạ Kinh Vũ đi tới gõ cửa, bên trong không có tiếng động nào đáp lại. Dường như một trận gió thổi qua, cửa chính mở ra.

Khung cảnh phía sau cửa chính rõ ràng dọa Lan Lăng giật mình.

Toàn bộ lâu đài xa hoa cầu kỳ, duy chỉ có phòng trên tầng cao nhất này hoàn toàn giống địa ngục. Lần đầu tiên Lan Lăng thấy vô số người, vô số nhãn cầu, vô số tay chân đứt lìa nhúng trong những dung dịch đầy màu sắc, khói lượn lờ trong không khí, tràn ngập vẻ quỷ dị.

Hơn nữa, ngoài đầu người còn có đầu của các sinh vật khác, mắt của một số tiêu bản vẫn còn cử động.

Đây là một phòng thí nghiệm, phía sau một cái bàn lớn là một người ốm nhách khoác một cái áo chùng dài màu đèn, đầu đội mũ trùm, nhìn thoáng qua như cái áo choàng không có người mặt nằm vắt trên cái giá treo. Người này thực sự quá gầy, ló ra khỏi thân áo là một đôi tay dài ốm tong teo giống như cành củi khô.

Đây chính là chủ của lâu đài này, một mụ phù thủy.

- Chuyện gì?- Phù thủy mở miệng hỏi, giọng cũng khô héo như cành củi, không rõ nam nữ.

- Đổi mặt. - Dạ Kinh Vũ nói.

. . .

- Cần hai người ngoại hình tương tự, cơ mặt gần giống mới có thể đổi. - Phù thủy nói.

- Đặc biệt giống. - Dạ Kinh Vũ trả lời, sau đó mở ra quan tài.

Hình như một trận gió thổi qua, mụ phù thủy gầy còm như quỷ trong nháy mắt đến trước mặt Lan Lăng, lúc này Lan Lăng mới nhìn thấy khuôn mặt dưới tấm vải trùm của mụ.

Đây là một phụ nữ già nua không rõ tuổi tác, gương mặt gầy đến nỗi chỉ có da bọc xương. Sở dĩ còn nhìn ra được giới tính vì đôi môi có thoa son màu rực rỡ. Hơn nữa, mụ là người mù, hốc mắt trống rỗng giống như hai cái lỗ giếng cạn queo.

Mụ đưa bàn tay như móng gà sờ mặt Lan Lăng. Tức thì hắn dựng tóc gáy cả người như bị quỷ đυ.ng vào.

Mụ sờ mó kỹ lưỡng từng chi tiết, mỗi một li cũng không buông tha. Sau đó, mụ đi sờ mặt mày của cái xác Tác Luân trong quan tài.

Một khắc (tầm 15 phút) sau, mụ mở miệng nói:

- Có thể đổi, một ngàn tiền vàng.

Lan Lăng không hiểu tiền tệ thế giới này, chả rõ một ngàn đồng vàng nhiều hay ít, nhưng mà cô em Dạ Kinh Phong hô một tiếng.

Dạ Kinh Vũ nói:

- Chúng ta không mang nhiều vàng như vậy, có thể đổi mặt trước không, một tháng sau sẽ trả hết?

- Không thể. - Phù thủy từ chối.

Lan Lăng nói:

- Vậy thì về nhà lấy tiền rồi trở lại đổi mặt.

Dạ Kinh Vũ lắc đầu nói:

- Không kịp.

Phù thủy nói:

- Chỉ đổi lúc này, sau khi trở lại tuyệt đối không đổi.

Dạ Kinh Vũ nói:

- Thế nhưng, chúng ta không có nhiều tiền vàng như vậy.

Phù thủy hỏi:

- Bọn mi có bao nhiêu.



Dạ Kinh Vũ đáp:

- Chỉ mang theo chín mươi tám đồng. -

Chín mươi tám cùng một ngàn thực quá chênh lệch. Hơn nữa thoạt nhìn phù thủy này không có cách nào thương lượng. Trong lúc nhất thời, Lan Lăng cũng nghĩ đây là may mắn trên sự thất vọng của hai tỷ muội.

Dạ Kinh Vũ thương lượng:

- Lẽ nào không có biện pháp gì à? Đối với chúng ta, vụ đổi mặt này thực sự quan trọng.

- Không quan hệ gì với ta, ta chỉ cần tiền. - Phù thủy gạt phăng.

Lan Lăng rốt cuộc biết tại sao lâu đài của mụ xa hoa lộng lẫy như vậy, mụ quả thật có tiền.

- Còn có một biện pháp. - Mụ phù thủy bỗng nhiên nói.

Dạ Kinh Vũ vui vẻ nhận lời:

- Bà nói đi.

Phù thủy thần bí đưa một ngón tay đυ.ng cô em Dạ Kinh Phong:

- Ta rất thích cô gái này, cô ở lại làm bạn ta ba năm, ta liền miễn 902 đồng bọn ngươi thiếu.

Lời này vừa thốt ra, Lan Lăng cùng Dạ Kinh Vũ gần như trăm miệng một lời nói:

- Không được.

Sau mấy ngày tiếp xúc, Lan Lăng thích Dạ Kinh Phong này vô cùng, võ công của cô cao hơn tỷ mình, nhưng là vô cùng ngây thơ hồn nhiên, lá gan cũng rất bé, luôn luôn dựa vào tỷ tỷ.

Đối với Dạ Kinh Vũ mà nói, từ nhỏ đến lớn muội muội cùng với mình như hình với bóng, làm chuyện gì cũng có đôi có cặp. Tuy rằng võ công của muội ấy còn cao hơn cô nàng nhưng trước sau cũng là cô bảo vệ cho em gái.

Muốn cho cô và em gái xa nhau ba năm, chẳng khác gì lấy đao chém hai người còn sống tách đôi. Chưa kể đem em gái đến bên trong tòa thành đáng sợ này, cô hoàn toàn không thể tiếp thu vì Dạ Kinh Phong quá sức thơ ngây nhát gan.

- Không chịu thì đi ngay. - Phù thủy thần bí lạnh lùng gạt phăng.

Trong lúc nhất thời, Dạ Kinh Vũ đứng tại chỗ, không biết đi đâu, còn Lan Lăng vạn phần không muốn.

- Được, ta đồng ý với bà. - Dạ Kinh Phong bỗng nhiên đứng dậy, kiên quyết nói.

- Muội. - Dạ Kinh Vũ kêu một tiếng.

Dạ Kinh Phong nói: - Tỷ ơi, chính chủ nhân nuôi bọn mình lớn lên, tiểu thư lại xem bọn mình như tỷ muội trong nhà. Muội không thể nhìn thấy một dòng họ như thế không còn, để kéo dài cơ nghiệp, muội chỉ hi sinh một chút có đáng là bao.

Đôi mắt Dạ Kinh Vũ đỏ bừng:

- Thật sự muội có thể sao? Cho tới giờ em có lần nào rời khỏi chị đâu.

- Không thử một chút sao biết. - Dạ Kinh Phong đáp:

- Tỷ chăm sóc quá tốt đến mức có thể so với một đứa bé.

Dạ Kinh Vũ khổ sở nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra nói:

- Được, tỷ đồng ý, để em tại đây bầu bạn với bà ba năm, bà không được làm chuyện gì đáng sợ với nó đấy?-

- Đương nhiên. . . - Mụ phù thủy cười sằng sặc, sau đó phán:

- Được rồi, ta sắp chế tạo mặt nạ, bọn mi tránh ra.

Phù thủy mở một cái rương, bên trong lấy ra một loại vật chất còn sống, loại vật chất này là hoàn toàn trong suốt, giống như một khối nước, sau khi bị lấy ra nó phát lên tiếng kêu sợ hãi điếc tai, tất nhiên là dùng vật chất còn sống này để làm thành khuôn mặt sao?

Chỉ có thể nhìn như vậy, kế tiếp ba người Dạ Kinh Vũ lui ra khỏi phòng thí nghiệm.

. . .

Chỉ hai canh giờ (4 tiếng đồng hồ), cửa phòng thí nghiệm từ từ mở ra.

Mắt Lan Lăng nhìn thấy xác Tác Luân đã hoàn toàn khó coi. Không chỉ cả khuôn mặt cũng bị lấy, da cả người đều biến mất.

Mà ở trên bàn, lại xuất hiện một chiếc mặt nạ.

So với tưởng tượng của Lan Lăng thì khác hoàn toàn, không phải là mặt nạ da người, mà hình như là dạng gel lỏng tạo thành một lớp mỏng tầm hai ba li nhưng hoàn toàn trong suốt, bên trong không ngừng chuyển động giống như có sự sống.

- Nằm xuống đây, đổi mặt. - Phù thủy ra lệnh.