Chương 5: Hạo kiếp giáng lâm

Vân vê khối nguyên thần, ông lão khinh thường. “Tộc trưởng Linh tộc còn chẳng làm gì được ta, vỏn vẹn một tên Ác linh sơ hình ngươi há có thể!”

Nói đoạn, ông thẳng tay ném khối thuỷ tinh về trước.

Nơi khối nguyên thần rơi xuống vừa khéo khớp vào cái lỗ thủng khoét sẵn trên tảng nham thạch. Chung quang, đối ưng có bảy khối nguyên thần tương tự, sắp xếp ngay ngắn, ứng với tám hướng.

Khác biệt, những khối nguyên thần kia ảm đạm thanh sắc, không có hào quang lập loè, nửa điểm gợn sóng linh lực cũng không, cùng thuỷ tinh bình thường hệt nhau. Đây chính làn nguyên nhân Thiên Âm Tử không hề phát giác.

Bảy tảng nham thạch khác tình huống tương tự, chỉ là, số lượng nguyên thần sớm khảm nạm đầy đủ.

Thời điểm khối nguyên thần Thiên Âm Tử rơi xuống, có chín khối nguyên thần khác đột nhiên loé sáng hào quang, sát khí ẩn hiện, từ chỗ sâu xa truyền đến tiếng lệ quỷ kêu gào, chất chứa nồng đậm oán niệm.

Ông lão trầm giọng. “Thù của các ngươi ta đã báo, có thể yên tâm làm tế phẩm rồi.” Nói đoạn, ống tay áo ông phất lên, tiếng quỷ kêu yếu dần rồi tiêu tán.

Tâm trí ông lão đặt hết lên mấy khôi nguyên thần, không hề chú ý ánh sáng xung quanh chầm chậm thu hồi, đến khi kịp phát giác thì hắc ám đã bủa vây, cao cao chiếu xuống một tia sáng mỏng manh như dây vàng.

Ông hướng theo sợi kim quang, ánh mắt thâm sâu như đầm nước nhấc lên gợn sóng, khoé môi nhẹ cong lên.



U Phượng sâm lâm.

Sài lang hổ báo, uyên tước câu loan, bách trùng thiên độc, vạn chủng dị thú đồng thời phát điên, hai mắt đỏ ngầu, nổ bắn sát cơ, hướng về thiên không lớn tiếng rít gào, loạn âm hoá thành từng đạo gợn sóng, người ở xa ngoài ba dặm vẫn cảm thấy đau nhứt hai tai, trái tim trong l*иg ngực gấp gáp nhảy lên.

Phong ba ầm ầm cuốn tới, thế như vạn mã đạp đồng bằng, càn quét cho bát phương đại thụ bật gốc, gãy ngang, sót lại mấy lão thụ yêu vạn năm vẫn kiên cường bất khuất, có điều cành lá bị quăng quật, xơ xác đến đáng thương.

Mộc hoa diệp thảo bản sinh yếu nhược, không có nửa điểm sức chống cự, bị gió cuốn bay thành từng đoàn.

Thăm uyên, ma cốc, tà khí tích luỹ mấy trăm năm nghi ngút dâng cao. Đậm mà không tan, tụ mà không tản, từng đoàn quấn lấy nhau, bện thành những sợi lớn bằng miệng giếng, xa xa nhìn đến mơ hồ giống như những đầu hắc xà thân dài chục trượng đang thị uy thiên hạ.

Lúc này, tại khắp nơi trên Thương Lam tinh, không đất rung đá lỡ thì hồng thuỷ vỡ đê, đâu đâu cũng thấy thiên tai dị tượng, doạ cho thế nhân kinh tâm động phách.

Sớm một khắc, thương khung xanh biếc tinh thuần, dương quang phổ chiếu, chính khí lăng nhiên, vậy mà sau một khắc mây giăng gió cuốn, hắc vụ che trời, Thái dương bị vây khốn, dưới đất đầy tiếng oán than. Nguyên nhân cho tất thảy ai nấy đều thấy, nhưng chẳng một ai đủ năng lực xoay chuyển.

Giữa trời, chẳng biết từ khi nào xuất hiện thêm một quả cầu. Một quả đại hắc cầu kinh chấn vạn cổ, kéo theo vô tận hắc ám, giáng xuống tai hoạ ngập đầu!

“Thiên thực hàn lâm, Thiên thực hàn lâm!”

Chúng nhân khϊếp hãi gào thét.

Đại hắc cầu cấu thành từ hắc ám thuần khiết, ẩn chứa lực thôn phệ không thể tưởng tượng, cuồng phong dữ dội, mây đen cuộn trào, bất luận thứ gì chỉ cần tiến vào phạm vi ảnh hưởng đều bị hắc cầu kéo đến, nuốt sạch toàn bộ, ngay cả ánh sáng cũng không thể thoát.

Nơi hắc cầu đi qua, hắc ám buông xuống, đen kịt một màu, cùng Thái dương đối trọng. Nhất thời, tràng cảnh thiên địa hoá thành bên sáng bên tối, nửa đêm nửa ngày, cảm tưởng thật giống chỗ thiên ngoại có hai vị Thần, Ma đang giao phong, phân chia thiên hạ.





Lượng Thiên Đạo cung.

Tám quả ngân sắc tinh cầu nổ thành bột mịn, từng chiếc hỗn thiên nghi theo đó vỡ tan, liên tục tám vị Thiên sư hộc máu.

“Thiên đạo biến hoá, hạo kiếp giáng lâm! Sư huynh, dị tượng lần này so ra còn khủng khϊếp hơn Nam Cung Thánh Hoàng năm xưa. Huynh nói, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Liệu chúng ta có trấn áp nổi không?” Một lão đạo toàn thân râu tóc bạc phơ run run nói.

Trung tâm nhóm người, một lão đạo mặc áo bào tím, phía sau chìm nổi phù văn tinh đồ. Lão nhắm mắt dưỡng thần, điềm nhiên tĩnh toạ, tựa hồ không nghe thấy người xung quanh thúc giục.

“Rắn! Có rắn a!” Một tên Thiên sư trẻ tuổi đột nhiên kêu lên, tung chưởng đánh chết một con rắn, rồi thật nhanh vận công ép độc.

Bên ngoài cung, hằng hà sa số rắn độc lớn bằng cánh tay, ngổn ngang trườn bò, tựa như làn sóng thuỷ triều hướng phía này tràn tới.

Ầm!

Chiếc hỗn thiên nghi trước mặt lão đạo áo tím cuối cùng cũng nổ tung.

“Đại nạn đến từ phương nam. Lại một tên ma đầu nữa hoành không xuất thế!” Lão đạo áo tím thở dài, nói. “Kiếp số lần này quá khủng khϊếp, Lượng Thiên Đạo cung ta không quản nổi, cũng không thể quản. Nhanh, kết trận Nhị Thập Bát Tú hộ cung.”

“Tuân lệnh!”

Tám vị Thiên sư cùng nhau hét lớn, tay bấm pháp quyết. Tức thì, vô số tinh điểm xuất hiện, liên kết lẫn nhau đan thành một tấm lưới lớn phủ khắp Lượng Thiên Đạo cung, bất luận con rắn nào chạm vào tấm lưới đều kêu lên xì xì, cháy thành khói bụi.

Cường giả như đám người Thiên sư, nhẹ nhàng mấy cái pháp quyết, giăng xuống đại trận liền nhẹ nhõm giữa tai ương. Thế nhưng, ức vạn sinh mệnh phàm nhân thì sao? Bọn hắn không có thực lực thông thiên quán địa, không có đạo pháp thâm cao, đứng trước thiên kinh địa chuyển liền như con sâu cái kiến, chút lực tự vệ không có.

“Cầu Thần chủ cứu vớt chúng ta.”

“Cầu Thần chủ cứu vớt chúng ta.”

“Cầu Thần chủ cứu vớt chúng ta.”

Tại một toà cung điện nguy nga tráng lệ dùng vang ròng đúc nên, ngàn vạn con người đông như đàn kiến, chen chút nhau quỳ dưới điện, đầu cúi sát đất, kẻ thì tụng kinh văng, người thì luôn mồm cầu cứu.

Với vô số phàm nhân lúc này, tín ngưỡng là khúc gỗ nổi giữa biển, thứ duy nhất bọn hắn có thể bám vào, từng người không bái lạy gia tiên thì nương nhờ đình miếu, chùa chiến, chỉ mong vị thần linh trên cao kia sẽ hiện thân cứu vớt mình thoát qua đại kiếp.

Sâu trong đại điện hoàng kim, người được vạn người triều bái, vị Thần linh sống duy nhất trên thiên hạ đang dùng sắc diện cực độ âm trầm nhìn về khối hắc cầu lửng lờ trôi trên đầu, nhíu mày, nói. “Hạo kiếp giáng lâm, nhân gian tịch diệt. Thời gian của ta sắp cạn rồi!”

Hắn nhấc người rời khỏi ngai vàng, nhẹ nhàng bước một bước, thân thể chớp động, thoắt cái liền đứng trên đỉnh cung điện, áo bào phất phới tung bay.

“Thiên Biện Phù Dung.”

Thần chủ quát lên, ống tay áo vũ động, múa lên một điệu múa tuyệt đẹp mê người.

Sau lưng hắn, ánh sáng màu hồng phấn bùng nổ, một đoá phù dung nở rộ từ hư không, trôi nổi giữa đất trời, trăm ngàn cánh hoa tinh xảo như ngọc lại mỏng manh như sương, truyền tới khí tức mềm yếu cực điểm, dường như bất cứ ngọn gió vô tình nào lướt ngang cũng đủ khiến cho cành hoa tan biến. Nhưng, người đời lại càng đó mà càng thêm trân trọng, mê mẫn một đoá phù dung sớm nở tối tàn.

“Đi!”

Thần chủ cong ngón điểm ra, từng cánh hoa sen tách rời, bay múa khắp trời, 3000 cánh hoa rơi rụng, quay quanh hoàng kim điện, ngăn cách thế gian, 3000 cánh hoa khác bay ngược lên trên, ngăn trở thiên hoả ngập đầu đang trút xuống.



“Truyền lệnh ta, Nghiệp Hoả tôn giả phối hợp Trừng Tịnh, Thanh Lãnh hai vị Công đức chủ khởi động kế hoạch Trùng Sinh, đưa một vạn giáo đồ tiến về U Phượng sâm lâm.”

Bắc Lĩnh Hoang địa, Huyết nguyên.

Một người đàn ông trung niên mặc áo giáp nhẹ, khoanh tay nhìn đầy trời hoa lửa nở rộ, khoé miệng cong lên nụ cười tà. “Hắc hắc, man thiên quá hải, đại kế lần này còn hoàn hảo hơn trước mấy lần, Thương Lam tinh sẽ vĩnh viễn nằm trong túi chúng ta, hắc hắc…”

“Triệu Bạch Hổ, ngươi còn không đến, người tiếp theo ta gϊếŧ sẽ là ngươi.” Một tiếng gầm thét vang trời từ xa truyền đến.

Người trung niên tên Triệu Bạch Hổ khẽ cười, vung tay bắt lấy một ngọn thương từ hư không, xua tay, nói. “Năm trăm năm không gặp, ngươi vẫn nghiêm túc như ngày nào. Không vui, không vui!” Dứt lời, cả người hắn hoá thành ngân quang, bay về phía hoả hoa.

Hoàng lăng tổ địa Nam Cung thị.

Một thiếu niên anh tuấn phi thường, long căn hổ cốt trân trân nhìn khối đại hắc cầu, nắm tay siết chặt, nói. “Trời cao chưa quên Nam Cung thị. Thời khắc tộc ta trở mình sắp đến rồi, haha.” Lại quay sang nhìn cô gái váy đỏ yêu kiều bên cạnh. “Gia gia ra ngoài tiến hành kế hoạch, huynh muội chúng ta cũng nên lo liệu tốt phần mình.”

Cô gái váy đỏ nhẹ gật đầu, đôi mắt đẹp ánh lên tia cương nghị phi thường.

Thiên Hạ minh, Thuận Thiên phủ.

Một người đàn ông trung niên khoác long bào, ngồi trên long ỷ, một tay đỡ đầu, một tay vân vê ngọc ấn xanh biếc trong tay, hứng thú thưởng thức tràng đại hắc cầu cắn nuốt bảy phần đại nhật, khoé miệng cong cong.

Cửa phủ, ngân quang chớp động, một trung niên khuôn mặt giống con tắc kè gấp gáp chạy vào, chấp quyền, cất tiếng. “Mười tám lộ chư hầu đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đại ca hiệu lệnh.”

“Tốt!”

Trung niên khoác long bào đập ghế quát lên, từ hư không nắm lấy, kéo ra một thanh trường kiếm chạm khắc thần long uốn lượn, chỉ thẳng lên trời, hô quát.

“Thời cơ đã đến, chúng tướng sĩ, cùng ta tiến về hoàng đô.”

Bên ngoài, trăm vạn đại quân giáp sắt bóng loáng, ánh thương, ánh kiếm rợp trời, gầm thét ứng thanh.

“Nguyện theo Viên đại nhân.”

Vương cung Bình An quốc.

Bình An vương đưa mắt nhìn mảnh Thái dương tàn khuyết chỉ còn le lói chút ánh sáng cuối cùng, không ngừng lắc đầu tặc lưỡi, bàn tay siết chặc gần như sắp bóp nát quyển cổ trục trong tay, sau cùng, đắng chát thở một hơi bất lực. “Nạn cũ chưa tan, kiếp mới lại đến, Chung nhi, thông tri các bá bá, thúc thúc chuẩn bị cho màn lật trời sắp diễn ra.”

Bên trong Ám giới.

Ám chủ đeo mặt nạ bạch ngân, ngón tay nghịch bàn tính cũ kĩ. “Thiên hạ sắp thay đổi rồi, số người phải biến mất càng nhiều hơn trước, các ngươi hành động mau lẹ chút.”

Hắn ném trong ống tay áo ra một quyển trục.

Một người toàn thân đen kịch tiếp nhận quyển trục, khẽ gật đầu rồi hoá thành làn khói đen bay đi.

Tại một khắc Thái dương hoàn toàn bị che khuất, rất nhiều đại gia, thế lực sớm trong tình huống kéo căng cung tiễn lập tức buông tay, để cho trùng trùng điệp điệp âm mưu kế hoạch tiến hành, tất thảy liên kết nhau dệt thành một tấm lưới giăng khắp Thương Lam tinh.