Chương 2: Lửa cháy giang sơn

“Thương Lam tinh niên kỷ chạm ngưỡng chục vạn, tuế nguyệt vằn vặt từng nhìn qua mấy lần biến hoá, tựa như, thời đại viễn cổ, Thần, Ma chưởng thiên khống địa, đột nhiên tuyệt tích. Thời đại hoang cổ, quần tộc như nấm, san sát mọc lên, nhưng hậu thế chỉ còn lác đác như lá cuối thu. Thời đại loạn cổ, Cửu quốc chí tôn, đương thời cực thịnh cuối cùng ra khói vào mây.

Thiên quốc vạn tộc, muôn vạn thế lực to to nhỏ nhỏ vô duyên vô cớ tuyệt tích. Rất nhiều nan đề vẫn chưa có lời giải. Thế giới này rốt cuộc từng xảy ra chuyện gì, không ai có thể trả lời các ngươi. Ta chỉ miễn cưỡng từ trong vạn quyển cổ tịch lần mò tìm ra chút manh mối.

Từ viễn cổ thẳng đến đương thời, cứ mỗi khi càn khôn xuất hiện biến số, thiên vận bất thường, thế gian kinh chuyển, phía trên đầu đều sẽ xuất hiện một khoả đại hắc cầu. Một khoả đại hắc cầu che khuất Thái dương, kéo ra thế giới hắc ám.”

Cổ lão dị tộc, Cửu quốc chí tôn gì gì đó căn bản vượt xa ngoài tầm hiểu biết của những sơn dân thôn dã này, có điều, bọn hắn nhận biết Thần, Ma, tỏ tường hai khái niệm này vĩnh viễn bất đồng, muôn đời đối nghịch, chỉ duy nhất một điểm chung chính là cả hai đều đại biểu cho lực lượng tuyệt đối, không thể xâm phạm.

Vỏn vẹn một tôn Thần, miêu tả liền là thân cao vạn trượng, tay hái sao trời, tưởng tượng thứ có thể khiến cả một tộc quần như thế biến mất đủ khiến cho cả một đám đại hán ngây ngẩng cả người.

Liếc mắt một dọc, nhìn từng khuôn mặt sửng sốt, thư sinh không giấu được nét cười đắc ý, cao ngạo nói. “Kỳ thật đây đều là việc thuộc về giới cường giả, các ngươi tiêu hoá không nổi cũng không sao. Chúng ta dừng ở đây đi.”

Không đợi thư sinh kịp xoay người rời khỏi, thiếu niên áo đỏ trong góc phòng ngạo nghễ cười. “Không tiêu hoá nổi gì chứ, hắc, Thần, Ma, cổ tộc, tính là gì! Thứ đã tuyệt tích vạn năm, khó phân thật giả, có gì đáng sợ. Ta thấy câu chuyện của ngươi thật không đáng tiền a!”



An tĩnh một hồi, đại hán khoác da heo rừng giơ ngón cái về phía thiếu niên, lớn tiếng phá cục. “Tiểu tử thúi, có can đảm, có chí khí, ta thích ngươi!”

“Đúng, đúng, Thần, Ma có gì đáng sợ, Nhân tộc ta lúc này trên có tam triều, tứ quốc, dưới có, bát tông, cửu môn, càng thêm, thập đại Thượng Tiên đâu phải nói chơi a.” Một người trung niên thân đeo kiếm, giữa hai hàng lông mày phảng phất phong vận giang hồ, lớn tiếng hô.

Thiếu niên nhìn một đám đại hán râu mọc đầy mặt được mình khơi lên chút nhiệt huyết liền hò hét như đám trẻ lên năm, lên ba thì chán nãn tự thổi nguội chung trà.

Sắc diện thư sinh trắng thêm nửa điểm, khoé miệng khẽ giật, cổ họng nuốt khan. Nửa năm này xuôi nam, đi đến đâu thư sinh cũng dùng cái miệng này đổi lấy bạc đầy cả thau, mà cái này vỏn vẹn chỉ một, hai canh giờ, ấy vậy mà, hôm nay đã kể ròng rã nửa ngày mới được hơn năm trăm đồng, cổ họng hắn thật muốn rớt ra ngoài.

“Không cho ta xuống đài. Được lắm, ông đây lấy thủ đoạn áp đáy hòm ra chơi với ngươi.” Thư sinh nghĩ thầm, ném một ánh mắt bén như dao về phía thiếu niên. Cao giọng hô. “Chuyện xưa không nói, bây giờ chúng ta bàn đương thế.”

Đương thế? Thiên hạ lại vừa có kịch biến gì sao?

Một đám người ngơ ngác nhìn nhau.

Thư sinh mĩm cười. “Chính là Vạn Hoa Hoàng triều, Ma hoàng vẫn lạc.” Nói đoạn, hắn ném ra một quyển trục, cao giọng kể.



“Vạn Hoa quốc lịch, năm 1133, vị hoàng đế kinh tài tuyệt diễm, Chiến hoàng uy chấn bát phương, Thần hạ đệ nhất nhân Nam Cung Bình Thiên vậy mà bại lộ bí mật nhiều năm thôn phệ máu thịt, linh hồn người sống luyện ma công.

Dưới áp lực muôn dân nổi dậy, quần thần áp bách, Nam Cung Bình Thiên giữa triều bạo phát tâm ma, vung kiếm gϊếŧ sạch một đường từ hoàng cung ra đến Táng Thần phong xa ngoài ngàn dặm.

Chiến cuộc kinh động đến nổi, vị quốc sư tuyệt thế luôn thanh tu trong Lượng Thiên Đạo cung phải đích thân xuất mã, dẫn động mười mấy vị cường giả mới miễn cưỡng áp chế Nam Cung Bình Thiên. Vào thời khắc mấu chốt nhất, Thập nhị Hộ Quốc tướng quân đồng loạt hiện thân, phối hợp mấy người quốc sư, rốt cuộc mới chém gϊếŧ được tên Ma hoàng kia, ép xuống một hồi đại kiếp cho nhân gian. Có điều, ta nghe nói cái giá trả ra thật không nhỏ.”

“Ba bộ Tiên cốt, cùng một cánh tay, có gì đáng giá!” Ông lão áo đen đi trong trời tuyết từ đầu vẫn luôn điềm tĩnh lắng nghe, lúc này đột nhiên kích động, chen vào lời khinh thị.

Thư sinh nhìn ông lão, trước cung kính gật nhẹ đầu, sau mới hỏi. “Lão tiền bối, ngươi biết?”

“Biết.” Ông lão gật đầu, nói đầy lạnh lẽo. “Kẻ chết trận đều là người do quốc sư dẫn đến, thi thể còn lưu tại Hoàng lăng.” Đến đây, ông bất chợt cứng rắn nói. “Ngươi hỏi một câu, vậy giờ lão phu hỏi ngược lại một câu. Ngươi nói mình đọc qua vạn quyển thư, tinh thông chuyện trong thiên hạ, vậy xin hỏi, có cảm thấy vụ việc này có gì mờ ám không?”

Thư sinh trầm ngâm một lúc rồi mới đáp. “Thư tịch chép thế nào, ta kể thế ấy, kiếm chút bạc ăn cơm đã đủ rồi. Về phần, ẩn tình, thật giả, ta không quản, không muốn quản.”

“Cũng không phải thứ tốt lành gì!” Kiếm khách khinh miệt nhìn thư sinh.

Ông lão nhận được câu trả lời, đắng chát cười nhạt, quát. “Không đúng ở chỗ tiên hoàng luyện Cửu Long Hoành Không quyết chí cương chí dương, sao có thể dung nhập một chỗ công phu tà ma ngoại đạo? Không đúng ở chỗ nhân chứng chết sạch, ai thật sự nhìn thấy tiên hoàng nhập ma? Không đúng ở chỗ trận chiến kia rốt cuộc diễn biến thế nào, mấy ai rõ? Không đúng ở chỗ Thập nhị tướng quân vì sao trùng hợp tụ họp cùng một chỗ, càng là ngay lúc tiên hoàng nhập ma? Mọi sự thật quá trùng hợp, trùng hợp đến mức tựa như một vở kịch chỉ đáng ba đồng.”

Ông lão quát tháo một tràng, tại thời điểm lời cuối cùng thốt ra, ánh mắt nổ bắn sát cơ, bóp nát chén trà trong tay.

Toàn trường im bặt, ai nấy hai mắt tròn xoe, phần vì rung động mấy câu chất vấn của ông lão, nhưng, càng nhiều hơn là kinh hãi, không ai nghĩ một ông lão đôi ba phần gầy yếu, sắc diện ôn hoà lại có lực đạo vượt xa tráng niên.

Đại hán khoác da heo rừng thật sâu nhíu mày, hắn không nhập giang hồ, thế nhưng, từ nhỏ lăn lộn kiếm ăn, từng học qua vài năm võ công, quyền, cước, từ hành động nhỏ kia ước đoán thực lực ông lão khẳng định không kém mình, ít nhất phải sánh với nhị lưu cao thủ trở lên. Theo bản năng đem một phần cảnh giác lưu trên người ông.

Thư sinh như ngẫm nghĩ thật lâu rồi lấy ra một quyển trục bằng vải, đen bóng, thần sắc thâm trầm. “Kỳ thật, danh tiếng Nam Cung Bình Thiên trước kia cực kỳ chói sáng, vô số người không nguyện ý tin hắn nhập ma, bọn họ nói ý hệt ngươi, cho rằng tất cả là một trường thiên đại âm mưu, mà Thập nhị Hộ Quốc tướng quân chính là hắc thủ sau màn, ngấm ngầm tạo phản.”

Nói đến đây, con ngươi vô số người như sắp lọt ra ngoài.

“Sau khi Nam Cung Bình Thiên chiến tử, phản ứng trước tiên của Thập nhị Hộ Quốc tướng quân không phải vào triều phụng mệnh, ngược lại, tức tốc thu binh về lãnh địa, phong bế đất đai, tự lập một phương kiêu hùng, phong vương xưng hầu, chẳng thèm ngó ngàng Hoàng triều biến hoá, đây là bằng chứng rõ ràng nhất.”

Ánh mắt ông lão đanh lại, không đồng ý mà cũng không gạt đi.

“Lại nói, quốc vận Vạn Hoa hoàng triều vốn suy kiệt từ hơn ba trăm năm trước, may mắn nhờ có Nam Cung Bình Thiên lấy sức một người chống đỡ, thế nhưng, ngay thời khắc hắn ngã xuống, sợi dây treo vạn cân sắt liền đứt lìa, khí số Hoàng triều lao dốc không phanh, quốc vận tiêu tán, Hoàng tộc mấy trăm năm không có nổi một kẻ đủ sức đảm đương giang sơn, duy trì xã tắc, chỉ có từng tên phế vật thay nhau tập làm hoàng đế năm, ba ngày.



Bách gia chư tử, thiên tông vạn giáo từ sớm bất mãn với Hoàng triều, nhân cơ hội này thừa nước đυ.c thả câu, xông lên sâu xé từng miếng thịt thương long, thi nhau chiếm đất phong vương, hướng thế lực triều đình công kích, nội loạn bùng nổ khắp nơi, khiến cho lãnh thổ Hoàng triều thu hẹp theo từng ngày.

Trụ cột triều đình, mấy lão văn quan, võ tướng nhiệt huyết lụi tàn, tâm tư lặng ngắt, đại bộ phận cáo lão hồi hương, quy ẩn sơn lâm, sống đời dân dã, còn lại, không từ mà biệt, vân du tứ hải, độc bộ tán tu. Chỉ có, lượng lớn quan tướng trẻ tuổi không chịu ngồi yên, tự đầu nhập hoặc bị chiêu hàng vào thế lực phản quân, đạt được địa vị không thấp.

Ba chân kiềng đã hỏng hết hai, sau cùng, ngay đến quốc sư cũng đem Lượng Thiên Đạo cung tách khỏi triều đình, tự lập môn hộ, xong liền bế quan không ra, đến nay đã năm trăm năm. Có điều, mọi người đều biết ông ta vẫn luôn ngầm phái đệ tử chiếu cố Hoàng thất.

Tứ cố vô thân, Hoàng thất Nam Cung thị liên tục thảm bại nhiều trận, ngay đến hoàng thành cũng bị công hạ, toàn bộ tộc nhân phải chạy đến tổ lăng, khởi động nội tình tiền nhân lưu lại mới miễn cưỡng trốn qua một kiếp, lay lất kéo chút hơi tàn.

Những tưởng mọi chuyện sắp kết thúc, nào ngờ, dã tâm một khi bùng cháy liền không thiêu sạch mọi thứ không thôi, vô số tông phái hướng lẫn nhau xâu xé, ai nấy đều muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia, chiến hoả thật nhanh vượt khỏi phạm vi Vạn Hoa quốc, kéo mấy quốc gia lân cận tham chiến, ngay cả hai Hoàng triều khác dường như cũng đã nhúng tay.

Đây chính là biến hoá khủng khϊếp nhất năm trăm năm nay, cũng là cục diện Trung Châu hiện tại, một hồi loạn thế.”

Thư sinh kéo đến chữ cuối trên quyển thư, không kìm được thở dài.

“Ăn nói bậy bạ, nếu thật có loạn thế vậy sao chúng ta vẫn vô sự? Ta thấy ngươi từ đầu đến giờ đều là lừa đảo.” Một tên hán tử gay gắt.

Thư sinh lườm hắn. “Man dân ngu độn còn không chịu đọc sách, hiểu biết bao nhiêu, huống hồ, không phải nói đây là chuyện của cường giả, của Tiên gia sao. Ngươi xứng được biết sao?

Man dân!

Đây là hai chữ cấm kỵ, bị những người ở đây ghét nhất, vừa mới thốt ra thư sinh liền cảm thấy có trăm ánh mắt sắc lạnh đổ dồn lên thân, nhất thời khó chịu, ho khan mấy tiếng, hoà hoãn nói. “Ây da, không ngại kể hết. Hoài Phong quốc các ngươi đang sống thuộc vào Nam Man Lục Nguyên, năm xưa bị Nam Cung Bình Thiên dùng lực lượng tuyệt đối thu về dưới trướng, có điều, ngay khi hắn vẫn lạc, sáu vị quốc vương dốc hết thực lực, tập hợp sức lực đầy trời cường giả bày bố đại trận phong ấn liên kết với Trung Châu, miễn cưỡng tránh thoát chiến hoả lây nhiễm, giữa loạn thế đặt xuống thần bia “Thái Bình Tịnh Thổ.”

“Một khắc thiên hôn ám địa, một khắc đại đạo suy vi, một khắc vạn ma quật khởi, ngắn ngủi một khắc lại có thể xoay chuyển cục diện một thế. Thiên thực!” Ông lão ngâm nga đọc, uống hết chén trà, để lại một nén bạc, đội lên nón trúc, chậm chầm đi trong trời đại tuyết.

Thiếu niên áo đỏ nhìn theo bóng lưng ông lão, lại thấy không biết kiếm khách kia xuất phát từ lúc nào mà thân sớm tít tắp xa, khi hắn nhìn lại giữa phòng, thư sinh cũng đã biến mất cùng đống bạc, chỉ có lão chủ quán luôn miệng mắng chửi.

“Thú vị!” Thiếu niên khẽ cười, cao giọng hô. “Các vị, theo ta được biết, ngày mai vậy mà trùng hợp là ngày Thiên thực, không nên ra ngoài a…”

“Cái…gì?”

Đám người không kịp kinh hoảng đã thấy thân thể thiếu niên dần mờ ảo rồi tan vào không khí, chỉ còn tiếng cười văng vẳng đưa bên tai.