Càng gần với U Phượng sâm lâm, đại thụ che trời ngày càng dày đặc, ánh sáng dưới tầng tầng lớp lớp tán cây ngăn trở, khó lòng soi chiếu, không gian theo đó âm u thấy rõ. So sánh phàm lâm sau lưng, quả là hai thế giới khác biệt, giữa trưa nắng gắt cùng bóng chiều cô liêu.
Đi thêm chút nữa, một đạo vết nứt đen ngòm, sâu hun hút hiển lộ trước mắt Cơ Chiêu.
Tại năm mươi ngàn năm trước, vì tranh đoạt bảo địa U Phượng sâm lâm, Nam Man ngũ đại quốc không tiếc khai chiến cùng Hung thú nhất tộc, hai bên đánh đến tử thương vô số, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, rốt cuộc nhân tộc vẫn không địch lại. Thời điểm thoái lui, mấy vị quốc chủ hợp lực xuất một kiếm đoạn hậu. Trước nhằm ngăn cản thú vương truy sát, sau để phân chia lộ tuyến, kết xuống hiệp ước bất khả xâm phạm.
Tuế nguyệt vô tình, trường hà không chảy ngược, mặc cho nắng chiếu mưa trôi, vết kiếm kia thuỷ chung bất biến, không thêm một ngọn cỏ, không bớt một viên đá. Nhắc nhớ cho ngũ quốc thất bại ô nhục năm xưa, cảnh cáo hậu nhân, bước ra ranh giới, chết!
Lúc này, đột nhiên sau lưng Cơ Chiêu truyền đến tiếng gọi vọng.
“Tiền bối xin dừng bước.”
Rừng cây rì rì xao động, mơ hồ có trận gió lớn mạnh mẽ thổi qua, có điều, nửa giây sau sóng yên biển lặng, tựa hồ chẳng có gì bất ổn, không rơi một phiến lá, không gãy một cành cây.
Vù vù, ba đạo bóng người từ trong rừng cây phóng tới, cả người nhẹ bẫng như lông vũ, hạ xuống phiêu nhiên, vô thanh vô tức, sắp xếp theo hình tam giác, đứng sau lưng Cơ Chiêu.
Đỉnh tam giác, kẻ cầm đầu tướng mạo đường đường, thần sắc nghiêm nghị, rắn rỏi như tượng đồng, hàng lông mày rậm rạp toát lên ba phần chính khí, bảy phần hiên ngang, chỉ là, thật sâu trong đôi mắt lại mơ hồ ẩn chứa tâm tư phiền muộn, u ám trầm buồn. Cả người y giấu trong bộ trường bào rộng thùng thình màu xanh sẫm, không biết là vì lạnh lẽo từ chỗ sương khí vây quanh mình hay đang giấu giếm chuẩn bị thứ sát khí lợi hại gì.
Mạn trái tam giác, một thiếu nữ dung mạo như tranh vẽ, biểu tình thuần lương trong sáng, đôi môi anh đào ẩm ướt e thẹn khẽ cười. Nàng giống như bụi hàm tu thảo ven đường, e lệ tới mức một ánh mắt nhìn tới đủ thẹn đỏ bừng đôi gò má.
Sóng vai bên thiếu nữ là một nam tử đôi mươi, thân mặc bộ võ phục màu tím sẫm, tóc tai dựng ngược. Mắt bừng bừng ngạo khí, cằm nhọn hất cao, trên mặt thường trực nụ cười trịch thượng khinh đời, bại lộ cặp ranh nanh sắc bén, tố cáo bản chất hoang dã, điên cuồng. Phối hợp với thanh trảm đầu đại đao to như cánh cửa được vác trên vai càng khiến nam tử toát lên sát khí nồng đậm của kẻ gϊếŧ qua không biết bao nhiêu sinh mạng.
Cơ Chiêu không vội, từ từ đặt Lý Tam Sinh dựa vào phiến đá gần đó, xong mới quay đầu đối diện tổ hợp ba người kia. Hờ hững nói. “Vừa rồi cảm giác được có bốn luồng sát khí ẩn nắp. Hiện chỉ còn ba. Các ngươi xem thường ta đến vậy sao?”
Nam tử cầm đầu muốn mở miệng đáp thì bị người áo tím giành lời. “Hừ, Tam Sát tổ hiếm được dịp phối hợp hành động, nhưng một khi đủ mặt thì chưa từng để con mồi lọt lưới. Gϊếŧ lão già thích lo chuyện đồng ngươi dễ như trở bàn tay. Không phiền lão đại đích thân đến.”
“Sát Báo, không được vô lễ!” Nam tử cầm đầu quát, tuy nhiên sắc mặt không chút nào giận dữ. Hắn sớm quen thuộc sự ngông cuồng quen thói của tên đệ đệ này.
Chấp quyền hướng Cơ Chiêu nói. “Tiểu đệ tính tình lỗ mãng, mong tiền bối thứ tội! Trước tiên giới thiệu, ta gọi Sát Long, nhị muội Sát La, tam đệ Sát Báo, thuộc tổ chức sát thủ Ám đường dưới trướng Trần gia.”
Sát La xấu hổ, mặt đỏ như trái dâu chín.
Sát Báo hất tóc đầy ngông nghênh.
Trần gia Thất đường Ám đường xếp cuối!
Không phải vì bọn hắn yếu nhược, kém cõi, mà bởi tính chất đặc thù, chuyên phụ trách tình báo, ám sát, đặt ẩn mật lên hàng đầu, đệ tử hành sự thần thần bí bí, tựa như bóng ma, huyễn ảnh, không quá nổi bật trong mắt thế nhân, dần dần rơi vào quên lãng.
Chỉ có kẻ từng tiếp xúc bọn hắn mới thấu hiểu được sự đáng sợ của nhóm sát thủ này. So với số người chết dưới ngọn minh thương Chấp Pháp đội, oan hồn mất mạng dưới lưỡi ám đao thậm chí nhiều hơn gấp đôi.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Lại nói, phương thức Ám đường tuyển lựa đệ tử hết sức cực đoan, bất luận thân phận chỉ cần lọt vào mắt đường chủ liền bị cưỡng ép tiến nhập. Sau đó, người nhập đường toàn bộ bị xoá sạch tên họ, sống trong bóng tối, hoà vào bóng tối, hoá thành bóng tối.
Chỉ khi sát thủ lập được công trạng nhất định hay leo lên đến vị trí phó đường chủ mới có khả năng lựa chọn giữa việc giành lại tên họ hay được gia chủ ban tên.
Mà trong những kẻ được ban tên, người mang chữ Sát là đặc biệt nhất. Tên này được đích thân Ám đường đường chủ ban xuống, đại biểu thân phận một trong những sát thủ tinh nhuệ bậc nhất thế hệ này. Thực lực từng người xét ra kém những đường chủ kia đoạn dài, nhưng nếu chiến đấu sinh tử thì chưa biết ai sẽ rơi đầu.
Phóng mắt khắp Ám đường đương thế, ngoại trừ lão đường chủ thì chỉ còn bốn người trong tên mang chữ Sát, mà ba kẻ trong số đó đang đứng trước mặt Cơ Chiêu.
Tam Sát tổ!
“Sát thủ tìm đến cửa, há có chuyện tốt lành.” Cơ Chiêu lãnh đạm.
Sát Long xua tay. “Đêm khuya gϊếŧ người vẫn thích hợp hơn cả! Ba huynh đệ ta lộ diện lần này chỉ vì tiểu tử kia đối với gia tộc quá mức quan trọng. Chỉ mong tiền bối để hắn lại, bất cứ giá nào Trần gia đều nguyện trả ra.”
“Nói khô nước miếng vẫn là muốn đòi người.” Sắc mặt Cơ Chiêu vẫn lạnh nhạt, có điều trong lời nói tăng thêm ba phần sắc bén.
Sát Long phân giải. “Cố sống bám lấy bè gỗ mục, chi bằng ngồi thuyền lớn ngắm hoàng hôn! Lý gia thất thế, Trần gia lại đang lúc cần người, tiền bối hà cớ gì khăng khăng cố chấp đứng về phía bọn họ. Kết cục sẽ khiến bản thân chôn chung phần mộ. Không đáng, không đáng! Ngược lại, đến Trần gia, cái ghế khách khanh trưởng lão phong quan không thiếu, sẽ khiến tiền bối hài lòng.”
Cây mận Lý gia này tồn tại cả ngàn năm, bộ rễ bén sâu đến không tưởng, ngoại trừ trong tộc cường giả nhiều như mây, bên ngoài chi phụ càng không kém phần. Rất nhiều khách khanh trưởng lão, bằng hữu trên giang hồ của bọn hắn đều có tiếng tăm lẫy lừng.
Lần này Trần gia sử xuất thủ đoạn lôi đình, lấy thế sét đánh không kịp bịt tay tập kích Lý gia, phía sang càng có thêm cao nhân ủng hộ mới thành công quật ngã tộc phủ Lý gia.
Tuy nhiên, thời điểm những chi phụ kia hay tin mới thật là lúc chiến tranh bùng nổ.
Sát Long cho rằng Cơ Chiêu là nhân thủ Lý gia phái đến cứu người nên mới mở lời chiêu dụ.
“Xưa nay những kẻ gan lớn dám thu ta đều sống không quá bảy ngày. Các ngươi muốn thử?” Cơ Chiêu hỏi.
Sát Báo quát ầm ĩ. “Lão già, đại ca khách khí mới nói cho ngươi làm khách khanh trưởng lão, ngươi còn không biết tốt xấu. Đừng tưởng bọn ta dễ chơi như tiểu tử Trần Phong kia, bị ngươi dễ dàng đuổi đi. Nếu không ngoan ngoãn giao người, đừng trách đại đao trong tay ta.”
Thanh đao to như cánh cửa bị Sát Báo nện xuống đất nhấc lên bụi cát ngập trời.
Sát La nhíu mày, tung chưởng thổi đống cát bụi ập về phía Sát Báo, mỉa mai nói. “Hừ, con báo thối, lâu ngày không gặp ngươi vẫn thích bày trò oai phong như vậy, ấu trĩ!”
Miệng nói lời đắng nhưng mặt mũi nàng vẫn không chút nào biến hoá, môi cười ngọt ngào.
Sát Báo bị đống bụi mù xuyên vào phổi, không ngừng ho sặc sụa, lúc sau mới đáp trả. “Con rắn khốn khϊếp, đã sắp thành lão bà còn giả vờ e thẹn cái gì, đồ không biết xấu hổ, mặt dày!
“Lão bà”, “Già”, đây đều là những từ đại kỵ với nữ nhân, vạn lần không nên nói!
Sát La tức thì lột bỏ lớp nguỵ trang thẹn thùng e lệ, trừng trừng nhìn Sát Báo, con ngươi bỗng chuyển sang màu ngọc bích, chiếu xạ hào quang lập loè, trông như ác quỷ hiện thế, rít từng chữ qua kẽ răng. “Ngươi lặp lại cho lão nương!”
“Ta nói ngươi là lão…” Sát Báo chưa nói dứt câu đã bị Sát La nhào đến bóp cổ.
Sát Long đứng nhìn hai người nháo thành một đoàn, che mặt xấu hổ. Tặc lưỡi lắc đầu. “Chả trách lão đại viện cớ chuồn đi trước.”
Sau, lại hướng Cơ Chiêu. “Tiền bối, đề nghị của ta vẫn không đổi.”
Sát Long thở dài. “Vậy thì đành đắc tội.”
Lời nói vừa dứt, lập tức một đạo bóng đen xách theo cự đao nhanh như xé gió phá không lao đến vị trí Cơ Chiêu.
Lão hổ dũng mãnh, sói điên cuồng, khát máu, sư tử oai nghiêm nhưng báo săn là nhanh nhất.
Sát Báo chủ tu tốc độ, thân pháp nhanh nhất trong ba người, thuật thuấn sát luyện đến xuất quỷ nhập thần, khoảng cách mười trượng thu hẹp trong cái chớp mắt.
“Để mạng lại đây!” Sát Báo gầm vang, giương đao lên đầu, cùng thân người tạo thành một đường thẳng tắp, toàn lực chém xuống. Sóng đao to lớn tựa như mặt gương, tán xạ ánh sáng đi bốn phương, thân đao xé gió, bùng nổ thanh thế hùng hồn, bá đạo bổ mạnh. Nhìn hình thức cũng đủ biết chỉ cần một đao này trúng đích khẳng định địch nhân nát thành tương.
Đáng tiếc, đao này hụt rồi!
Ầm!
Cự đao chém vào khoảng không, rơi xuống mặt đất, phá ra một khe rãnh đen ngòm, dài gần cả trượng, sâu thẳm chục phân.
Sát Báo trợn mắt thất kinh.
Hắn thành thạo kỹ thuật thuấn sát đến cực hạn, xưa nay xuất đao nhất định phải thấy máu. Vậy mà, vừa rồi rõ ràng khi đại đao sắp chém xuống đầu Cơ Chiêu vẫn đứng đó, giương mắt trân trân, tại sao giây sao liền biến mất?
“Không đúng! Hắn nhìn ta, hắn nhìn thấy ta!”
Sát Báo hốt hoảng kêu lên, hắn đã phát hiện điểm mấu chốt.
“Đằng sau ngươi.” Sát La bên ngoài kêu vọng đến.
Không hề chần chừ, đại đao xoay tròn, quét một vòng. Kết quả vẫn vậy, chỉ thu được tiếng gió lạnh thấu tim.
Lúc này, Cơ Chiêu giống như quỷ mị, chẳng biết từ đâu bước đến trước mặt Sát Báo, trưng ra bộ mặt thờ ơ vô cảm, nói. “Chỉ có vậy thôi sao?”