- Này, Tuyết Nhi cô nương, cô đừng có run nữa được không, ở đây rất chật, cô cứ run như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của ta.
Phương Diệp lúc này cảm thấy rất phiền toái, vừa rồi hắn nghe đoạn đối thoại của Khấu Bình và Khúc Ứng Thiên liền biết hai người này nhất định có thù oán với nhau, mà Khúc Ứng Thiên dường như không phải loại người tốt lành gì, nếu như hắn chiến thắng thì bản thân rất có thể sẽ bị gϊếŧ người diệt khẩu, chỉ mong sao Khấu Bình phúc lớn mạng lớn chiến thắng được tên đại ác nhân này.
Đang điên đầu suy nghĩ, chợt hắn cảm thấy có một cơ thể mềm mại dựa vào người mình, cảm giác mát lạnh khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, dưới gầm giường này khá chật cho nên cả Phương Diệp dẫn Tuyết Nhi đều dán chặt vào nhau, có thể nói hai bên chỉ cách nhau một lớp vải mà thôi.
Từ mũi truyền đến hương thơm son phấn, Phương Diệp cảm thấy tâm hồn lâng lâng, mặc dù hắn đã từng tiếp xúc với Tiểu Thanh rất nhiều lần, nhưng hắn lại không hiểu nhiều chuyện nam nữ, bởi thế cho nên lúc này mới cảm thấy lóng ngóng như vậy.
Trong người Phương Diệp bất giác cảm thấy nóng rực, lúc trước tú bà Phượng Di làm những động tác câu dẫn không khiến hắn cảm thấy kí©h thí©ɧ mấy, nhưng hiện này nằm sát bên cạnh một thân thể tươi mát, xanh mơn mởn căng tràn sức sống như vậy, phản ứng sinh lý bộc phát là không thể tránh khỏi, cánh tay hắn khoác lên vai Tuyết Nhi, mặt không đổi sắc nói:
- Tuyết Nhi cô nương lạnh sao? Đến nằm sát bên cạnh ta, ài, �hông hiểu nữ tử các người tại sao lại ăn mặc �ỏng như vậy, không sợ lạnh sao? Được rồi, được rồi, xem như ta làm ngư���i tốt một lần!
Tuyết Nhi hơi sửng sốt, nàng v���n không cảm thấy lạnh, chẳng qua bởi vì sợ hãi cho nên mới không kìm được mà run rẩy, nhưng thấy!Phương Diệp tốt bụng nh�� vậy cho nên nàng cũng không có cự tuyệt.
Từ cá�h tay truyền őến cảm giác mềm mại n�u nhược, Phương Diệp đánh bạo trượt tay xuống lְng Tuyết Nhi, cảm giác mềm mại lại càng rõ ràng �ơn, cuối cùng cánh tay hắn cứ vuốt dọc lên xuống sống lưng nàng, Phương D�ệp khẽ nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác mỹ d{ệu này, đến bây giờ hắn mới biết thì ra nữ nhˢn lại mềm mại như vậy.
Tuyết Nhi hơi sửng sốt- nàng không phải là cô g��i ngây thơ, trái lại kinh nghiệm không ít, tên tiểu tử trước mặt vừa rồi còn nói ôm m��nh để mình bớt lạnh, không ngờ mới chớp mắt ıã bắt đầu vuốt ve, đúng là nam nhân thời nay nói9một đằng làm một nẻo, tuy nhiên Tuyết Nhi cũng không khó chịu gì, nàng ti��p khách ở Hồng Nhạc Lâu này cũng đã hơn một năm"cho nên cũng không có e ngại giống như những cô nưסng mới vào nghề.
Phương Diệp thấy nàng không lên tiếng, cũng không phản kháng, cánh tay�hơi dừng lại, ngay lúc Tuyết Nhi cho rằng hắn sẽ eừng lại thì suýt nữa ch�áng váng ngất xỉu, cánh tay Phương Diệp đang ở trϪn lưng nàng đột nhiên vòng ra trước ngực, chuẩn ~ác đặt lên đồi ngực nàng, thỉnh thoảng lại bóq nhẹ.
Phương Diệp cảm �hấy bàn tay mình chạm phải một khối nhục cầu m���m mại, sờ rất thoải mái, cảm giác không muốn bu��ng tay, đây là lần đầu tiên hắn chỡm vào ngực nữ nhân, khó tránh khỏi có chút kích Ŀộng, lại nắn bóp thêm mấy cái.
Tuyết Nhi cảm thấy bàn tay Phương Diệp nh�� có lửa, rất nóng hổi, dù còn cách một lớp vảk nhưng cũng khiến nàng ánh mắt nàng mê man động t��nh, miệng hơi hé mở thở ra hơi thở thơm ngát, thổi vào tai Phương Diệp khi���n hắn cảm thấy rất kí©h thí©ɧ, bàn tay không kìm ͑ược lại gia tăng lực đạo.
Tuyết �hi bị hắn nắn bóp, không kìm được phát ra mấy t�ếng rêи ɾỉ, cảm thấy bản thân không thể nhịn ěược sự trêu chọc này nữa, thân hình như rắn nước bắt đầu uốn éo, c��m giác vô cùng dụ hoặc.
Phương Diệp vốn đang mê"man say đắm, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Tuyết Nhi> liền nghĩ đến cô nương thanh lâu này đã qua đêm!với không biết bao nhiêu �gười, gần đây nhất chính là tên tiểu tử Lâm Tiếu Hàn mà hữn không có chút hảo cảm�nào, nghĩ đến đây, một cỗ cảm giác chán ghét dâng lên, cảm giác kí©h thí©ɧ đã bớt đi vài phần, P�ương Diệp từ từ bình ổn hô hấp của mình lại,!sau đó rút tay ra.
Tuyết �hi vốn đã động tình, thấy Phương Diệp bỗng nhi��n dừng lại, ban đầu còn cảm thấy nghi hoặc, đến khi thấy hắn rút tay ra lập tức sửng sốt, thầm oghĩ:
- Tên tiểu tử này �hông phải lû sinh lý có vấn đề chứ?
Không quản đến nữ nhân bên cạnh đang nghĩ gì, �hương Diệp sau khi bình tĩnh hô hấp liền nghiêng đ���u nghe ngóng, chỉ tiếc rằng bản thân hắn còn chưa có bản lĩnh đến mức nghe được tiếng nói chuyện của hai người Khấu B��nh và Khúc Ứng Thiên ở trên nóc nhà, nếu không phᾣi ở bên ngoài phòng vẫn có bóng người tới lui th� hắn đã xông ra ngoài xem xét tình hình rồi.
o0o
Cùng lúc này, trên nóc nhà, Khúc Ứng Th}ên đã động thủ, tay phải hắn chầm chậm rút kiỿm ra khỏi vỏ, không gian �ung quanh vốn đã lạnh lẽo, khi kiếm của Khúc Ứng�Thiên rời vỏ thì lại càng lạnh lẽo hơn. Khúc Ứg Thiên không nói gì, lúc này hắn đang cực kỳ tậq trung, đối diện với cao�thủ, bất cứ giây phút nào sơ ý đều có thể rơiovào cảnh vạn kiếp bất phục, huống chi Khấu Bình:lại càng không phải cao thủ bình thường, đừng nhìn bề ngoài hắn có vẻ thô cuồng ngông nghênh mà lầm, dưới tay hắn đã có không biết bao nhiêu giang hồ khét tiếng phải ôm hận nơi suối vàng rồi, người khác có thể không biết, nhưng Khúc Ứng Thiên thì không thể không rõ, bằng không hắn đã chết từ lâu rồi.
Khấu Bình cũng hết sức tập trung, khí tức trên người bùng lên như ngọn lửa hừng hực, thuần dương chính khí bộc phát, không ngừng chống lại hàn khí toát ra từ người Khúc Ứng Thiên. Kiếm Thủ tâm pháp vận chuyển đến cảnh giới tối cao, hai tay từ từ dang ra, hóa thủ thành đao, cả người hắn bừng lên ánh sáng màu đồng, đặc biệt ở hai cánh tay lại càng rực rỡ chói mắt.
Nếu như Phương Diệp ở đây chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến há hốc miệng, hai cánh tay Khấu Bình lúc này đã biến thành màu vàng kim, nơi đó bùng lên một ngọn lửa cháy hừng hực, thoạt nhìn không khác gì hai ngọn đuốc.
Tất nhiên đây cũng không phải là lửa thực sự, sở dĩ nảy sinh dị tượng như vậy là bởi vì Khấu Bình tập trung thuần dương chính khí vào hai lòng bàn tay, biến nhục thể vốn yếu ớt trở nên tràn đầy lực lượng, không thể coi thường sức nóng của hai ngọn lửa này, nó không những lợi hại hơn lửa bình thường mà còn có tác dụng khắc chế yêu ma.
Gương mặt vốn bình thản của Khấu Bình bây giờ đã đỏ bừng, hiển nhiên việc ngưng tụ chân khí này không thể kéo dài, hắn hét lớn một tiếng liền phóng về phía Khúc Ứng Thiên, trong lòng hắn chỉ mong sao có thể nhanh chóng giải quyết việc này, nếu kéo dài thì kẻ thiệt thòi sẽ là hắn, bởi vậy vừa xuất thủ hắn đã tiên phát chế nhân.
Hai tay Khấu Bình vung lên, từng tia sáng vàng kim bắn thẳng về phía người Khúc Ứng Thiên, đồng thời thân hình nhanh chóng lách sang góc trái của đối phương, chỉ cần Khúc Ứng Thiên lách sang trái thì sẽ rơi vào thế công liên miên bất tuyệt của Khấu Bình, Khấu Bình tính toán rất xảo diệu, góc phải Khúc Ứng Thiên là khoảng không, nếu như hắn tránh sang phải thì sẽ không có chỗ mượn lực, một bên ở trong không trung, một bên trên đất bằng, không phải nói cũng biết kết quả.
Khúc Ứng Thiên là ai? Hắn không những là đồng môn mà còn là bằng hữu lâu năm của Khấu Bình, tính toán của Khấu Bình làm sao có thể qua được mắt hắn, mặc dù hắn không nắm rõ lộ số của Kiếm Thủ tâm pháp, nhưng hắn cũng biết đạo lý chân rời đất thì cũng như cái mục tiêu di động cho đối phương tấn công, bởi đơn giản không mượn lực được thì làm sao né tránh? Hơn nữa ở khoảng không thì càng không có gì che chắn, chuyện thiệt thòi như vậy, Khúc Ứng Thiên há lại chui đầu vào?
Bởi vậy, mặc dù đối diện với thế công lăng lệ bức đến trước mặt của Khấu Bình, Khúc Ứng Thiên vẫn lựa chọn ngạnh kháng, hắn vừa vung kiếm lập tức tạo nên một màn kiếm hoa, tia sáng kim quang va chạm với kiếm hoa lập tức nổ tung, phát ra từng tiếc “bóc bóc” như rang đậu.
Khấu Bình biết một chiêu vừa rồi bản thân chưa thể ép Khúc Ứng Thiên phải né tránh được, nhưng hắn cũng không lo lắng, nếu đối phương đón đỡ thì thời gian đó cũng đủ để hắn tạo thành thế công rồi, một tay Khấu Bình quét ngang, nhằm về phía thắt lưng đối phương, tay còn lại từ trên đỉnh đầu đối phương bổ xuống.
Chiêu này gọi là “Thập Kiếm Thủ” vô cùng tâm đắc của Khấu Bình, rất khó đón đỡ, dưới tình huống bình thường né tránh mới là sự lựa chọn sáng suốt.
Khúc Ứng Thiên lâm nguy không loạn, thanh kiếm của hắn biến ảo như rắn, cũng không đón đỡ thủ đao của Khấu Bình, ngược lại nhằm về phía cổ Khấu Bình đâm tới, chiêu lấy ngắn cứu dài này của Khúc Ứng Thiên khiến Khấu Bình không nhịn được thầm khen hay, hai thủ đao vốn đang chém ngang bổ dọc cấp tốc thu lại chặn trước cổ, hắn tin chắc chỉ cần chặn được một kiếm này thì có thể bẻ gãy được kiếm của Khúc Ứng Thiên.
Tuy nhiên, Khúc Ứng Thiên cũng không để cho Khấu Bình được như ý muốn, cánh tay còn lại của hắn bỗng nhiên bổ ra một trảo, một trảo này như móc câu nhằm về phía hai mắt Khấu Bình, chỉ e Khấu Bình có đoạn được kiếm của Khúc Ứng Thiên thì cũng sẽ biến thành đại hiệp mắt mù mà thôi.
Khấu Bình không thể làm gì khác hơn là đưa một tay lên chắn trước mắt, tay còn lại đánh bật thanh kiếm đang đâm về phía cổ mình, chân đạp bộ pháp nhanh chóng thối lui, nếu tiên cơ đã mất thì tốt nhất nên giữ vững khoảng cách chờ cơ hội tấn công khác.
Trận giao phong vừa rồi nói thì chậm nhưng thực tế lại như điện quang hỏa thạch, mặc dù không bên nào chiếm được thượng phong nhưng tình thế vô cùng hung hiểm, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, song phương vừa xuất thủ đã thi triển sát chiêu tuyệt kỹ, tất cả đều chỉ nhằm mục đích là dồn đối phương vào tử địa, vốn Khấu Bình vẫn muốn nương tay, nhưng khi chính thức giao thủ hắn mới biết là suy nghĩ của mình ấu trĩ đến mức nào, vừa rồi chỉ cần hắn chậm nửa nhịp thì cái mạng nhỏ đã tiêu rồi.
Nhìn vẻ mặt hắn hiện nay vẫn bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đang vô cùng căng thẳng, hắn có niềm tin là nếu bản thân xuất ra tuyệt kỹ thì có thể chiến thắng đối phương, nhưng nếu áp đảo đối phương thì ai biết được Khúc Ứng Thiên không bỏ chạy hay không? Phải biết rằng nếu Khúc Ứng Thiên muốn chạy thì Khấu Bình cũng chưa chắc đuổi kịp. Suy đi tính lại, bỗng nhiên ánh mắt Khấu Bình lóe lên, rốt cuộc hắn cũng đã nghĩ ra một cách để có thể đánh bại Khúc Ứng Thiên, tuy nhiên xem ra đây sẽ là một hồi thảm chiến đây….