- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Kiếm Hiệp
- Diệt Kiếp
- Chương 11: Nghiêm Tuấn
Diệt Kiếp
Chương 11: Nghiêm Tuấn
Trong lúc đám người Phương Diệp đang ở Thiên Kiếm Môn thì ở một nơi khác, trong một căn nhà nhỏ bên cạnh bìa rừng, một hắc y nhân có gương mặt anh tuấn đang đứng ngay ngắn giữa phòng, miệng của hắn khẽ lẩm bẩm:
- Lần này kế hoạch xây dựng thế lực ở Tường Châu đã thất bại, thỉnh sư phụ trách phạt!
Ở một góc tối của căn phòng, một cái bóng mờ ảo dán chặt trên tường, âm thanh lạnh lẽo âm u như phát ra từ địa ngục vang lên:
- Thật không ngờ Khấu Bình lại có thể lần ra dấu vết chúng ta, ngươi thấy võ công của hắn thế nào?
- Sâu không lường được!
Bóng đen mờ ảo hơi dừng lại, sau đó nói một cách hứng thú:
- Vậy sao? hắn hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, thật sự đáng hận, chỉ tiếc là chúng ta không thu phục được hắn, đối với những kẻ không thể thu phục được thì chúng ta chỉ còn cách tiêu diệt…. Được rồi, ngươi hãy về bổn giáo tĩnh dưỡng đi, chuyện lần này ta sẽ giao có Ám Tổ!
Hắc y nhân nghe thấy bóng đen nhắc đến cái tên “Ám Tổ” thì thân hình khẽ run rẩy, có thể thấy được hắn chấn động đến mức nào, Hắc y nhân vội vàng nói:
- Sư phụ, mặc dù Khấu Bình lợi hại, nhưng có đáng để “Ám Tổ” phải ra tay không?
Bóng đen cười khằng khặc một cách quái dị, sau đó nói:
- Ngươi tưởng mọi chuyện đơn giản vậy sao? Một mình Khấu Bình thì chắc chắn không thể tra ra được hành tung của chúng ta, nhất định là Thiên Kiếm Môn đứng sau chỉ đạo, ta ngờ rằng trong giáo có nội gián. Khấu Bình không gϊếŧ được ngươi chắc chắn sẽ về bẩm báo với sư môn, nếu ta đoán không sai thì lần này cao thủ của Thiên Kiếm Môn sẽ ra tay…. Khặc khặc, đến càng hay, lần này ta sẽ một lưới hốt sạch bọn chúng, bắt bọn chúng phải bỏ mạng tại đây!
Lúc nói đến những lời cuối cùng, âm thanh của bóng đen kia đã trở nên lạnh lẽo đến cực điểm, nhiệt độ trong căn phòng dường như cũng thấp hơn vài phần. Hắc y nhân kia nghe thấy bóng đen nói vậy thì ánh mắt hơi lóe lên, tuy nhiên vẫn tức giận nói:
- Hừ, Thiên Kiếm Môn thật đáng hận, nhất định phải gϊếŧ sạch bọn chúng, sư phụ, bây giờ ta sẽ trở về bổn giáo trước, nếu có nhiệm vụ xin hãy giao cho ta!
Nói dứt lời thì Hắc y nhân liền quay lưng bước ra ngoài, ánh đèn lay lắt ở ngoài hiên chiếu rọi gương mặt anh tuấn có vài phần tái nhợt của hắn, nếu Phương Diệp có ở đây nhất định sẽ ngạc nhiên đến há hốc mồm, Hắc y nhân kia không phải ai khác mà chính là Khúc Ứng Thiên, không ngờ kể từ sau khi bị Khấu Bình đánh trọng thương cho đến nay hắn vẫn chưa hồi phục, có thể thấy vết thương mà Khấu Bình gây ra cho hắn nghiêm trọng đến mức nào….
o0o
Thiên Kiếm Môn quả thật rất rộng lớn, lúc này đám người Phương Diệp đã đến một biệt viện yên tĩnh, nơi này dường như rất ít người lui tới.
Sau khi dừng chân trước một đại sảnh, Khấu Bình vội vàng chắp tay, hô lớn:
- Đệ tử Huyền Vũ Đường Khấu Bình có việc quan trọng, xin bái kiến các vị sư trưởng!
Bây giờ Phương Diệp mới có cơ hội nhìn rõ nơi này, trước mặt hắn là một đại sảnh khổng lồ, trước cửa treo một tấm bảng sơn son thϊếp vàng, bên trên chỉ khắc một chữ “Kiếm”, khắc pháp cực kỳ siêu phàm, chỉ một từ đơn giản mà lại toát ra bá khí và uy nghiêm vô cùng, ngay cả Phương Diệp không am tường lắm về thư pháp cũng cảm thấy ấn tượng, cả tòa đại sảnh được chống đỡ bởi mấy chục trụ đá cực lớn, đến phải vài người mới ôm xuể, trên nóc đại sảnh lợp bằng ngói lưu ly, dưới sàn thì lát hắc thạch, trước cửa có hai trung niên lưng đeo trường kiếm đứng thủ, thân hình họ thẳng tắp, ánh mắt không hề dao động, toàn thân phát ra khí tức như có như không, nếu không nhìn thì Phương Diệp cũng không phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Đúng lúc này, từ bên trong đại sảnh truyền đến một âm thanh hùng hậu:
- Vào đi!
Khấu Bình nghe thấy được triệu vào thì quay lưng nhìn Phương Diệp nói:
- Chờ ta bẩm báo mọi chuyện xong sẽ tìm đệ, đứng đây đợi ta!
Phương Diệp khẽ gật đầu, ánh mắt lại bắt đầu liếc ngang ngó dọc, bộ dạng có vẻ rất hứng thú với mọi thứ ở đây, thậm chí Phương Diệp còn đến gần hai trung niên hộ vệ nhìn từ trên xuống dưới một lượt, ấy vậy mà hai người bọn họ vẫn không thèm để ý đến hắn, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không, điều này không khỏi khiến Phương Diệp âm thầm tán thưởng.
o0o
Trong đại điện lúc này có năm người đang ngồi, hai bên trái phải là ba trung niên nam tử và một thiếu phụ. Ngồi ở vị trí thủ tọa là một trung niên nhân tuổi khoảng tứ tuần, mặt đầy chính khí, ánh mắt sáng quắc, hàng râu dài không gió tự lay, phảng phất toát ra khí thế không giận mà uy, âm thành hùng hậu vừa rồi là phát ra từ hắn, nhìn thấy Khấu Bình tiến vào, hắn chậm rãi lên tiếng:
- Lần này sư đệ gấp gáp trở về hẳn là có việc quan trọng liên quan đến Ma giáo, Thanh Long Đường chúng ta từ trước đến nay chỉ quản một số việc nội phái, còn việc diệt trừ Ma giáo là của Huyền Vũ Đường, đệ có thể giải thích chăng?
Khấu Bình trầm giọng đáp:
- Chưởng môn sư huynh, lần trước sư phụ lệnh cho Khấu Bình đến Tường Châu tiêu diệt phản đồ Khúc Ứng Thiên, không ngờ hai mươi năm không gặp mà võ công của hắn lại đại tiến, Khấu Bình suýt chút nữa đã mất mạng, ta e đằng sau hắn còn có cao thủ của Xích Huyết giáo cho nên mới đến đây, đại diện Huyền Vũ Đường thương nghị với Thanh Long Đường!
Nghe Khấu Bình nhắc đến cái tên “Xích Huyết giáo”, ngoại trừ chưởng môn ra thì mọi người ngồi trong đại sảnh đều biến sắc, Thanh Long Đường từ trước đến nay chỉ quản việc nội phái và truyền thụ võ công cho các đệ tử, ngoài ra những chuyện khác không quản đến, mặc dù lần này biết Huyền Vũ Đường nhận nhiệm vụ diệt trừ Ma giáo, nhưng không ai ngờ Ma giáo đó lại là Xích Huyết giáo khét tiếng.
Chưởng môn khẽ cau mày, nhìn Khấu Bình chậm rãi nói:
- Vậy ý của Tam sư thúc thế nào? Chẳng lẽ Tam sư thúc đã rời khỏi Thiên Kiếm Môn?
Khấu Bình gật đầu đáp:
- Sau khi ra lệnh cho ta, sư phụ đã đến Thiên Cơ cốc gặp Thiên Cơ Tử, hiện nay hành tung vẫn không rõ, bây giờ mọi chuyện rất gấp, e rằng không thể đợi sư phụ trở về.
Một trung niên nam tử mặc lam y ngồi bên trái lên tiếng:
- Sư đệ, việc này đệ có nắm chắc không? Chuyện này quan hệ rất lớn, không những là Thiên Kiếm Môn mà còn là toàn thể võ lâm chính đạo.
Khấu Bình nhìn người vừa lên tiếng gật đầu không đáp.
Trung niên nam tử đó sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Khấu Bình thì xoay về phía chưởng môn hỏi:
- Chưởng môn sư huynh, chuyện này tính sao? Chúng ta có cần mời sư phụ ra mặt hay không?
Chưởng môn từ nãy đến giờ vẫn nhíu mày khẽ đáp:
- Sư phụ đang bế quan, trước mắt không thể quấy rầy, ta sẽ lo liệu việc này, đợi đến khi sư phụ xuất quan thì sẽ bẩm báo với người sau!
Trung niên nam tử mặc bạch y lên tiếng:
- Chưởng môn sư huynh, vậy Bạch Hổ Đường thì sao?
Chưởng môn thoáng trầm tư rồi nói:
- Hiện nay hơn phân nửa các vị sư thúc đều đã bế quan, chỉ có Tam sư thúc, Lục sư thúc và Thất sư thúc vẫn còn đảm nhiệm chức vị thủ tọa các Đường khác, hẳn cũng nên thông báo với bọn họ một tiếng, ngoại trừ Tam sư thúc đã rời Thiên Kiếm Môn ra, ta sẽ cho người mời hai vị sư thúc của Bạch Hổ Đường và Chu Tước Đường đến thương nghị.
Trung niên nam tử mặc thanh y nghe vậy thì gật đầu đồng ý, sau đó đứng lên nói:
- Chưởng môn sư huynh, vậy để ta đi thông báo!
Chưởng Môn hướng về phía Thanh y nam tử gật đầu rồi quay sang nói với Khấu Bình:
- Hiện giờ mọi chuyện gấp gáp, ta sẽ chọn một vài cao thủ trong Thanh Long Đường theo đệ, mọi người hãy chuẩn bị, đợi đến khi có kết quả thương nghị sẽ truyền đạt chỉ thị cụ thể.
Khấu Bình nghe vậy thì thoáng cái đã thả lỏng, sau đó vội nói tiếp:
- Lần này trong khi quyết chiến với Khúc Ứng Thiên, lúc sư đệ trọng thương đã được một thiếu niên và một thiếu nữ giúp đỡ, nay để tránh sự truy sát của Khúc Ứng Thiên, thỉnh chưởng môn sư huynh thu nhận bọn họ làm đệ tử Thiên Kiếm Môn!
Chưởng môn đang suy nghĩ về chuyện của Xích Huyết giáo, nào có thời gian quan tâm đến những việc khác, vội vàng phất tay nói:
- Được rồi, nửa tháng sau sẽ bắt đầu tuyển chọn tân môn sinh, lúc đó hãy để bọn họ tham gia!
Khấu Bình nghe vậy thì chợt nhíu mày, hắn biết tư chất của Phương Diệp không tệ, nhưng căn cốt lại quá kém, chắc chắn không đủ tiêu chuẩn để các vị sư huynh sư đệ thu nhận, nhưng chưởng môn đã nói vậy, hắn cũng không biết nói gì thêm, vội chắp tay cáo từ.
Thiếu phụ nãy giờ không lên tiếng bỗng nhiên hỏi:
- Khấu sư huynh, chuyện lần trước ta nhờ huynh, không biết có kết quả gì không?
Khấu Bình nghe thấy thiếu phụ nói vậy thì chợt sực nhớ, vội vàng lấy ra một miếng ngọc giao cho nàng, miệng đáp:
- Cũng may không phụ sự ủy thác của sư muội, đây là Hồng tinh của Vân Nam, mặc dù rất quý hiếm, nhưng ta đã đáp ứng muội thì sẽ không quên!
Sau khi giao Hồng tinh cho thiếu phụ thì Khấu Bình kia liền xoay người đi thẳng ra ngoài.
Lúc này chưởng môn cũng lên tiếng:
- Được rồi, bây giờ mọi người hãy đến Nghị Sự Các, hôm nay chúng ta sẽ có rất nhiều điều phải thảo luận đây!
Nói xong thì chưởng môn cũng quay người bước đi.
Chưởng môn đương nhiệm của Thiên Kiếm Môn chính là Hạng Vân, còn bốn người kia, trung niên mặc lam y là Dịch Phong, mặc thanh y là Nghiêm Tuấn, mặc bạch y là Vũ Hải Xuyên, thiếu phụ còn lại là Bạch Thủy Tiên, cũng chính là chưởng môn phu nhân. Cả năm người bọn họ ngoại trừ Bạch Thủy Tiên thì tất cả đều là đệ tử của chưởng môn đời trước – Long Thiên Cừu, tính theo bối phận thì Long Thiên Cừu chính là đại sư bá của Khấu Bình.
Thanh Long Đường là nơi có nhiệm vụ truyền dạy võ nghệ cho các tân đệ tử trong Thiên Kiếm Môn, từ đó có thể thấy được tầm quan trọng của Thanh Long Đường, tất cả những Đường khác đều tuyển chọn đệ tử từ Thanh Long Đường, có thể nói Thanh Long Đường chính là trung tâm của Thiên Kiếm Môn.
Đại đệ tử của Thanh Long Đường sẽ tiếp quản chức vị chưởng môn, số lượng đệ tử của chưởng môn không bao giờ vượt quá năm, và chỉ có những đệ tử chân truyền của chưởng môn mới được xưng là nhất, nhị, tam, tứ, ngũ. Còn những đệ tử khác, cho dù cùng bối phận thì cũng đều gọi tên, ví dụ như thiếu phụ kia lúc trước gọi Khấu Bình là Khấu sư huynh vậy.
o0o
Lại nói, khi Nghiêm Tuấn đang trên đường truyền tin cho các vị sư thúc thì bỗng nhiên có một người chặn đường hắn, người này không phải khác chính là Khấu Bình.
Nghiêm Tuấn hơi ngạc nhiên, cau mày hỏi:
- Có chuyện gì vậy Khấu sư đệ?
Khấu Bình cười cười, tiến đến gần Nghiêm Tuấn hỏi thăm:
- Nhị sư huynh, đã lâu không gặp, phong độ vẫn như ngày nào, đúng là thần tượng của ta…. Hắc hắc….
Nghiêm Tuấn nghe Khấu Bình tâng bốc mình thì bật cười nói:
- Được rồi, tên tiểu tử này từ khi nào lại biết nịnh bợ ta vậy? Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ cậy vi huynh?
Mặc dù bị Nghiêm Tuấn nhìn rõ mưu đồ, thế nhưng Khấu Bình cũng không đỏ mặt, thấp giọng nói:
- Quả thật ta có chuyện muốn nhờ sư huynh, chẳng là đệ đệ kết nghĩa của ta năm nay sẽ tham gia vào cuộc tuyển chọn tân môn sinh, nhưng căn cốt của hắn quá tệ, e rằng ngay cả người bình thường cũng không bằng, nếu cứ như vậy mà tham gia thì cũng chỉ có thể ngậm đắng trở về mà thôi…. Ài….
Nghiêm Tuấn nghe Khấu Bình nói vậy thì càng cau mày chặt hơn, nghiêm giọng nói:
- Ý của Khấu sư đệ là muốn ta nhận hắn làm đồ đệ? Không phải đệ không biết tính ta vốn không thích dạy dỗ ai cả mà? Ngươi làm vậy…. không phải là muốn làm khó vi huynh sao? Ta thấy chuyện này không cần….
Khấu Bình thấy Nghiêm Tuấn có ý cự tuyệt thì vội nói:
- Ách, Nhị sư huynh chờ đã, ta biết võ công của huynh trong Thanh Long Đường chính là tuyệt đỉnh, ngay cả Khấu Bình ta vốn kiêu ngạo cũng tự thẹn không bằng, nếu được một người như Nhị sư huynh chỉ dạy thì chính là phúc phận ba đời của nghĩa đệ. Hơn nữa, ta biết huynh vẫn chưa có đệ tử, tại sao không thử một chút?
- Ta đã nói không là…. Được rồi, ta đồng ý!
Nghiêm Tuấn đang định cự tuyệt thì bỗng nhiên thấy trên tay Khấu Bình xuất hiện một cái bình, chiếc bình thoạt nhìn rất bình thường, thế nhưng từ trong chiếc bình lại tản ra mùi thơm ngào ngạt, hơi men bốc lên khiến lý trí của Nghiêm Tuấn suýt chút nữa sụp đổ.
Nghiêm Tuấn liếʍ liếʍ môi, giọng khàn đặc hỏi:
- Khấu sư đệ, đây chẳng lẽ Hỏa Long tửu? Nếu ta đã nhận tên kia làm đệ tử thì…. Ngươi xem….
Khấu Bình cười hắc hắc nói:
- Huynh đoán không sai, đây chính là Hỏa Long tửu trứ danh của vùng Phúc Thủy, chưng cất mất ba năm, phối hợp với các loại dược liệu quý hiếm, ngâm dưới thác nước hai mươi năm, sau đó lại lấy lên chôn dưới đất thêm mười năm, mùi thơm của nó…. Chẹp…. ngay cả ta cũng chưa được nếm thử một lần…. Nhưng Nhị sư huynh nếu như đã đồng ý thì ta đương nhiên phải nhường lại cho huynh rồi… hà hà….
Nghiêm Tuấn là người xem rượu như mạng, tuy nhiên hắn rất khinh thường những tên tửu quỷ say lất khất kia, uống như vậy có khác gì trâu gặm lúa non? Hắn bình sinh chỉ thích phẩm các loại rượu quý hiếm, thanh danh của hắn trong Tửu giới không ai không biết, mọi người còn đặt cho hắn một cái danh cực kêu đó là Tửu thần.
Vốn Nghiêm Tuấn chỉ mong rằng Khấu Bình sẽ cho hắn uống một hớp, nhưng không ngờ hắn lại muốn tặng mình cả bình, vội vàng gật đầu cười lớn:
- Nhất định, nhất định, tên hắn là gì?
- Phương Diệp!
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Kiếm Hiệp
- Diệt Kiếp
- Chương 11: Nghiêm Tuấn