Anh ta nhớ lại những kinh nghiệm chiến đấu của mình, tại Grozny của Cộng hòa Chechnya, đòi hỏi súng phóng tên lửa phong tỏa được lối vào và lối ra của cả cây cầu, tiếp đó bắn gϊếŧ tự do, cuối cùng, bố trí thuốc nổ làm nổ sập cả cây cầu hoặc ít nhất cũng phải là đoạn đông đúc nhất của cây cầu Edogawa, nghĩ tới đây, anh ta liền mỉm cười hài lòng.
Lúc quay lại nơi ẩn nấp, anh ta phát hiện ra phim trường điện ảnh của khu Chiyoda sắp sửa cho chiếu phim điện ảnh Batman bản mới, tấm áp phích tuyên truyền cực lớn kia cho anh ta biết thời gian chiếu phim sẽ là 5 giờ chiều ngày thứ bảy.
Anh ta không ngừng cảm tạ sự từ bi của đức Allah, kế hoạch tập kích từng bước thành hình trong suy nghĩ của “Giáo Sĩ”.
“Giáo Sĩ” chia 27 chiến sĩ thành 4 tổ nhỏ, anh ta đích thân dẫn đầu một tổ trong số đó tập kích cầu Edogawa, một tổ khác tiến về phía rạp chiếu phim để tấn công vào buổi công chiếu đầu tiên của rạp, hai tổ còn lại làm nhiệm vụ cơ động phá hoại khắp thành phố, để trì hoãn hành động phản kích có thể có của cảnh sát và quân đội.
Mỗi một chiến sĩ mang theo bên người một khẩu M16, bốn trăm viên đạn và năm quả lựu đạn, những thứ này được đặt trong chiếc ba lô leo núi cỡ lớn của các chiến sĩ, ngoại trừ vũ khí, trong bộ quần áo thể thao của mỗi người còn được bỏ thêm một vài cuốn sổ tay và những dải vải bố bằng tiếng Trung tự chế, trên đó viết những khẩu hiệu phản Nhật.
Trong mỗi tổ nhỏ, Người Chỉ Huy chỉ định một người có phát âm tiếng Trung chuẩn nhất đảm nhiệm “Người thổi tù và”, trước và trong khi tập kích, người đó sẽ dùng một chiếc loa phóng thanh mang theo bên người hô to khẩu hiệu báo thù quốc đảo.
Bọn họ không chọn xe ô tô mà chọn motor được trộm tạm thời làm phương tiện giao thông, hai người chung một chiếc, trước lúc xuất phát, “Giáo Sĩ” dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với những “Dũng Sĩ” vẫn còn là trẻ con này.
“Bây giờ là lúc chúng ta được lên Thiên đường, là thời khắc chúng ta thành liệt sĩ.”
Trong mắt 28 chiến sĩ dâng trào dòng nước mắt nóng hổi, bọn họ tin rằng chuyện mình làm thật sự chính là hành vi chính nghĩa.
Bốn giờ mười phút chiều, 14 chiếc xe motor kiểu dáng khác biệt được lái ra khỏi nhà kho nằm dọc bờ sông, men theo thủ đô nhanh chóng lao thẳng về phía mục tiêu, tại một ngã tư đường, các chiến sĩ chia làm 4 tổ, xuất phát về phía bản đồ hành trình được định sẵn.
Bốn giờ năm mươi lăm phút chiều, Giáo Sĩ đã tới cầu Edogawa, anh ta ra lệnh cho hai chiến sĩ đem theo súng phóng tên lửa đến một nơi gần đó tìm kiếm địa điểm mai phục thích hợp, chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng của anh ta.
Lúc này chính là thời gian nhộn nhịp nhất của cây cầu Edogawa, những gia đình đi du ngoạn tại công viên Edogawa gần đó đã kết thúc bữa cơm dã ngoại vui vẻ, trở về nhà mình bằng phương tiện giao thông công cộng hoặc chiếc xe do chính họ lái, lúc này đây đang tấp nập đi trên con đường cầu vượt không được rộng lắm, cảnh tượng này khiến Người Chỉ Huy một lần nữa nhớ về Grozny.
Anh ta cầm điện thoại đi động, nhấn xuống phím kết nối, ra lệnh bằng một giọng điệu kỳ quái.
“Bắt đầu!”
Hai luồng lửa được phóng từ bãi cỏ hướng thẳng về phía đường ô tô trên cầu, hai chiếc xe hơi, một chiếc xe khách du lịch, một chiếc xe tải vận chuyển một thiết bị cỡ lớn nào đó nằm cách khoảng 800m đột nhiên lật tung ở trên cầu, sau đó biến thành ngọn lửa sáng chói.
Giao thông đông đúc lập tức tê liệt.
Người Chỉ Huy đạp ga chiếc motor, liều mạng vỗ vào người đồng đội lái xe phía trước, anh ta dẫn đầu lao lên cây cầu Edogawa.
Chiếc xe motor nhanh chóng phi lên dọc theo đường đi còn trống của xe lửa, theo sự chuyển động của bánh xe, chiến sĩ ngồi phía sau sử dụng súng trường tự động loại 56-3 và 100 phát đạn hình trống được trang bị, liều mạng bắn xả về phía dân thường đang sững sờ.
Mấy giây sau, chiếc motor vọt đến gần chỗ chiếc xe khách bị đốt cháy, Người Chỉ Huy thay sang băng đạn thứ hai, bóp cò nhắm vào những hành khách đang giúp đỡ nhau thoát khỏi biển lửa, những hành khách vừa mới chạy thoát khỏi biển lửa co quắp ngã xuống cây cầu toàn hỗn hợp dầu tràn và máu tươi.
Hai mắt Giáo Sĩ đỏ ngầu, anh ta đã gϊếŧ đến đỏ cả mắt, lúc này anh ta lôi lựu đạn F-1 ra, ném về phía đám người đang chạy điên cuồng bên dưới cây cầu, đó là những học sinh tiểu học tham gia dã ngoại cuối tuần, quả lựu đạn nặng 1kg bộc phát uy lực khủng khϊếp, những thứ vũ khí vốn được dùng để phá hủy không ngừng tạo ra những cơn mưa máu và mảnh vụn xác người.
Những người phản ứng tương đối nhanh đã kịp phản ứng lại qua cơn sốc lúc đầu, người cha che chắn cho con, người mẹ thì ôm những đứa trẻ sơ sinh, chồng nắm lấy tay vợ, nhóm người đáng thương kéo mở cửa xe, nhảy xuống khỏi cửa xe bus, lao nhanh về phía dưới cây cầu.
Khoảng cách 800m là khoảng cách rất lớn giữa sự sống và cái chết.
Giáo Sĩ sẽ không cho những người này cơ hội chạy trốn, một chiến sĩ trên chiếc xe motor khác phi lên từ bên dưới cây cầu, anh ta không cố định một đám người nào mà chỉ liều mạng bóp cò về phía đám người, cho đến lúc không còn bắn ra được phát đạn nào nữa, chiếc motor dừng lại trong giây lát ngắn ngủi, kẻ điều khiển xe nhận lấy khẩu súng của người ngồi phía sau, đến khi người đó mở băng đạn, thì chiến hữu của hắn đã thay một băng đạn gồm 100 viên mới.
Bọn chúng lại bắt đầu lượt tiến công thứ hai.
Phong cách chỉnh thể của rạp chiếu phim “Nỗi Nhớ Mùa Hè” ngập tràn sự kết hợp giữa phong cách tương lai và steampunk, được dựng bằng những tấm kính lớn, không chỉ dùng với vách tường truyền thống, mà phần lớn còn dùng để làm trần nhà, lối đi nhỏ, hành lang, phối hợp với dải đèn led đa dạng nhiều màu, từ xa nhìn lại, nơi này trông hệt như một tòa thành của người ngoài hành tinh trong phim khoa học viễn tưởng.
Năm giờ chiều nay, bộ phim điện ảnh Batman bản mới được công chiếu lần đầu tiên trên toàn cầu tại nơi đây, cổng rạp chiếu phim được trải tấm thảm màu đỏ rực, cổng vòm trang trí theo phong cách Paris. Ước chừng khoảng 4 giờ chiều đã có rất nhiều fan hâm mộ nhiệt tình đứng xếp hàng sẵn chờ được vào bên trong.
Bốn giờ năm mươi phút chiều, kết thúc nghi lễ gia nhập, khoảng tầm 5000 khán giả đã vào hết bên trong rạp chiếu phim, trong đó phần lớn là học sinh cấp ba và những người trẻ tuổi vừa mới đi làm, họ đều là người ủng hộ Batman chân thành suốt nhiều năm, một số người ngày thường bận bịu công việc cũng dẫn theo cả con cái và vợ, cả gia đình đều bước vào rạp chiếu phim để xem trước cho thỏa chí, cảm nhận niềm vui gia đình.
Năm giờ mười phút chiều, qua lời mời của MC, ngôi sao Hollywood và nhà sản xuất phim của Mỹ đã tới, trong tiếng reo hò của fan hâm mộ khắp rạp, bọn họ nở nụ cười đặc trưng của những ngôi sao lớn, bước lên trên sân khấu pha lê cao cao.
Toàn bộ rạp chiếu phim đều được phủ kín bởi những âm thanh hoan hô.
Người của tổ hành động thứ hai ngồi trên xe motor đi ngược chiều quốc lộ, trong ánh mắt kinh ngạc của người đi đường và tài xế taxi, nhanh chóng lao vào bãi đỗ xe ngoài trời phía tây rạp chiếu phim “Nỗi Nhớ Mùa Hè” như một tia chớp.
Một bảo vệ hơn 60 tuổi lao nhanh tới, vừa chạy vừa lớn tiếng khuyên bảo những người trẻ tuổi này rằng nơi đây cấm đỗ xe gắn máy.
Ông chỉ kịp thực hiện được chức trách của mình đúng một lần, 30 viên đạn 7.62*39 đã phá nát thân thể của ông thành một đống thịt nhão.
Bảy chiến sĩ chia thành 2 nhóm, một nhóm trực tiếp xông vào cổng lớn, nhóm còn lại lao vào hậu trường theo lối thoát hiểm phía tây.
Nhân viên ở cổng chính gần như đều ngây dại cả ra, cứ đứng sững sờ tại chỗ, bọn họ không biết liệu đây có phải hoạt động tạo khí thế cho buổi công chiếu phim đầu tiên hay không, cho đến tận lúc viên đạn bắn bọn họ ngã xuống đất, máu tươi hòa vào tấm thảm, thân thể bắt đầu run rẩy vì đau đớn, tiếng rên thống khổ mới phát ra từ trong cổ họng của họ.
“A!”
Bảo vệ trong rạp chiếu phim cầm côn và súng kích điện chạy ra, bọn họ tưởng rằng xã hội đen đang gây rối, trong chớp mắt đó viên đạn đã lấy đi mạng sống của những người này mất rồi.