- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Điệp Viên Kỳ Quái
- Quyển 2 - Chương 314: Tàn nhẫn không nỡ nhìn
Điệp Viên Kỳ Quái
Quyển 2 - Chương 314: Tàn nhẫn không nỡ nhìn
Tariman ngồi trên sofa, cầm khăn tay bịt mũi, như thể che đi mùi khó ngửi.
“Tín ngưỡng của tôi không cho phép đối xử thô lỗ như vậy với nữ giới, trừ khi họ không thành thực, cô chỉ cần nói cho tôi biết tại sao lại tiếp cận tôi, cô đã làm những gì, đồng bọn của cô ở đâu, cô sẽ được tha lỗi, cô Talia.”
Lưu Tiến Giang nhìn thấy cô gái không ngừng lắc đầu, dùng giọng nói rất thấp nói:
“Tôi là người Ukraine, tới Dubai du lịch, tôi là diễn viên, tôi, tôi…”
“A, cô gái ngu ngốc, hai tiếng rồi, có phải cô không muốn được tha thứ không?”
Tariman giơ tay vuốt tới vuốt lui lông của chim ưng, đột nhiên tay phải ông duỗi về phía trước, chim ưng bay đi giống như một tia sét.
“A!” Tiếng kêu thét khiến Lưu Tiến Giang giật mình.
Anh nhìn thấy con chim này dùng móng vuốt sắc nhọn móc hai mắt trên gương mặt sưng húp của Talia ra, nuốt xuống bụng giống như thịt khô.
Xích sắt trên người Talia không ngừng va đập vào nhau, cơ thịt đau đớn co rút.
Từ đầu tới cuối cô vẫn luôn tỉnh táo, Lưu Tiến Giang nghĩ những người này đã tiêm adrenalin cho cô gái này.
Một nhân viên phục vụ áo trắng đưa điện thoại vệ tinh cho Tariman, người thương nhân giàu có này cầm lấy, dùng tiếng Nhật không tiêu chuẩn nhưng khá lưu loát nói vào ống nghe.
Lưu Tiến Giang nghe hiểu một chút, là Tariman đang đảm bảo sự thành công của hành động nào đó, anh nghe thấy tên một địa danh quan trọng - Tokyo.
Anh biết, những người này chắc chắn có hành động gì đó đáng sợ, nhưng anh không thể truyền tin đi, hiện đang ở trên biển bao la, không có khả năng bỏ trốn.
Ông ta kết thúc cuộc gọi, dùng tiếng Tunisia lớn tiếng dặn dò mấy câu.
Một tên vệ sĩ giơ khẩu súng tiểu liên MP7 lên nã đạn về phía tấm kính lớn nhất ở chính diện, bắn hết một băng đạn lại tiếp tục nhận lấy vũ khí của đồng bọn để bắn tiếp, mấy chục giây sau, vệ sĩ ngừng bắn.
Một tên vệ sĩ khác cầm gậy đánh golf trong tay đi đến bên dưới tấm kính đã bị bắn nứt, khua cây gậy, dùng hết sức nện vào đó, cuối cùng tấm kính chống đạn lớn đổ sập xuống hệt như vỏ hoa quả, gió biển nóng hừng hực lập tức thổi ào vào bên trong.
“Con đàn bà ngu ngốc, mày còn một cơ hội nữa, mày nên biết rằng cá mập trên biển này thích nhất là mùi máu tươi trên người mày đó.”
Cô gái mở miệng, giọng nói không to nhưng rất rõ ràng.
“Fuck you, Son of Bitch.”
Có vẻ như Tariman không nghe thấy rõ, ông ta đi lên phía trước, tiến gần hơn đến trước mặt Talia.
Cô dùng hết sức lực của mình, lớn tiếng lặp lại một lần nữa.
“Fuck you.”
“Pặc” Tariman nhận lấy một khẩu súng lục được dát vàng mà vệ sĩ đưa tới, bắn một phát vào phía sau lưng cô gái rồi giơ chân lên, đá cô ta vào trong biển thông qua lỗ hổng cửa kính đã nát vụn.
Ông ta mất kiên nhẫn phất phất tay, hai người đàn ông vạm vỡ túm Lưu Tiến Giang lên, kéo theo anh đi qua đó.
Một người đàn ông kéo Lưu Tiến Giang cứ như đang kéo một món đồ chơi vô cùng nhẹ bị gió biển đột ngột thổi bay vào trong một khoang khác, một dòng chất lỏng màu đỏ phun từ trên đầu anh ta ra ngoài.
Người đàn ông còn lại vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần thì một đóa hoa máu màu đỏ đã nở rộ ngay giữa cổ của anh ta.
Tariman mê man không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên một vệ sĩ khác bước lên đè ngược ông ta xuống thảm, miệng phát ra lời cảnh báo.
“Là kẻ bắn tỉa, trên trời có kẻ bắn tỉa.”
Một điểm sáng gần như được nâng lên từ bầu trời rộng nghìn mét nhô lên trên mặt biển, mắt Đại Vương nhìn vào ống ngắm chuẩn của PSG-1SD, bắn ra phát đạn thứ ba từ trên chiếc máy bay biệt kích Bell.
Vệ sĩ thứ ba may mắn hơn đồng bọn của gã ta một chút, viên đạn không bắn trúng đầu, cũng không bắn trúng cổ mà bắn thành một lỗ nhỏ ở gần phần bụng dưới của gã, người đàn ông Bắc Phi này rên lên một tiếng điên cuồng, cơ bắp cả người co rút hết lại vì đau đớn, trong giây lát khi anh ta ngã xuống, ngón trỏ vẫn giữ chặt vào cò súng tự động của khẩu MP7, đạn vẫn được bắn ra ngoài như máy quạt, đủ các vật dụng trang trí bày biện trong phòng đều thi nhau tung bay, mấy tên đồng bọn không kịp nằm xuống cũng bị đạn bắn trúng, đóng đinh trong khoang thuyền.
Không một ai dám di chuyển khỏi vị trí, bọn họ không biết rốt cuộc mục tiêu của tay bắn tỉa là ai, điều duy nhất mà bọn họ xác định được chính là tất cả mọi vật thể có thể hoạt động đều có khả năng trở thành bia ngắm.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Điệp Viên Kỳ Quái
- Quyển 2 - Chương 314: Tàn nhẫn không nỡ nhìn