Chương 54: Cố nhân

Nam Cung Nhã nhìn chằm chằm tử y nữ tử trước mặt hồi lâu, lại cảm thấy người trước mặt càng nhìn càng thấy quen thuộc, nhất là cặp mắt to kia, nhất định đã gặp qua ở nơi nào đó.

Tử y nữ tử giống như mới nhìn ra Nam Cung Nhã, hơi ngửa cằm gật đầu xem như chào hỏi.

Lưu Trưng ngẩn ra, rất nhanh lại hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Nếu nói ra như vậy tử y nữ tử chắc chắn là người quen.

Trong lòng Nam Cung Nhã không hiểu sao có chút không thoải mái, lại đem tử y nữ tử trước mắt cẩn thận đánh giá qua một lần. Xiêm y, trang sức cài tóc, ngay cả thanh trường kiếm đang đeo trên người nàng cũng không buông tha... Tất cả lướt qua trong đầu một lần. Cuối cùng, Nam Cung Nhã rốt cuộc tin tưởng, những thứ trên nàng chưa từng thấy qua. Nàng ngày xưa nhớ mọi người phần lớn đều dựa trên cách ăn mặc y phục, lần này trầm tư suy nghĩ cũng không nhớ ra được, liền chỉ có mọt khả năng...

Lúc trước nhìn thấy cô gái này, nàng không phải ăn mặc như vậy.

Nam Cung Nhã suy nghĩ cẩn thận, liền cẩn thận nhìn khuôn mặt của nàng kia, nhất là cặp mắt kia làm cho nàng cảm giác rất là quen thuộc.

“Nam Nhã cô nương, ngươi còn không co nhân ra ta ư?”

Tử y nữ tử khẽ cười nói.

Nam... Nhã?

Nam Cung Nhã chỉ tại một chỗ tự xưng qua như vây.

“Nhị Nha?!”

Tử y nữ tử chính xác là Nhị Nha ở trong Linh Tà thôn, từng giả bộ làm thôn cô, kỳ thực lại là lão đại của đám đạo phỉ trên núi. Chẳng qua nàng từ trước đến giờ đều là váy thô, mặt xám mày tro, mà lúc này thế nưng bộ dáng đại biến, khô hề có khí chất thổ phỉ, khí chất cách ăn mặc càng giống một thế gia tiểu thư.

Nghe thấy Nam Cung Nhã kêu nàng “Nhị Nha”, nàng nhíu mày nói: “Không phải Nhị Nha, là Thượng Quan Hâm.”

Hai người bên này nghe xong, trong lòng đều cả kinh.

Cũng không phải ngạc nhiên nàng đổi tên, mà là hai chữ “Thượng Quan” kia.

Sắc mặt Lưu Trưng trầm xuống: “THượng Quan Hâm?”

“Không sai.” Thượng Quan Hâm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Ta hiện tại cũng không phải là Lý Nhị Nha ở Linh Tà thôn, mà là đệ tử chính thực được Thượng Quan thế gia thu làm môn hạ. Gia chủ còn ban cho ta 'Hâm” tự vì danh. Các ngươi nên biết ta tới là để làm cái gì đi?”

Lý Nhị Nha cùng các nàng hai người từng có tình nghĩa khi cùng nhau đối kháng với lão quái vật khi ở Linh Tà thôn. Sau nàng bị trúng hàn độc, không khéo bị Thượng Quan Sách Vân bắt giữ, bị hiểu lầm thành yêu nhân U Minh phủ. Sau lại bị Thượng Quan Minh ở võ lâm đại hội tại Cẩm Quỳ sơn trang đem ra để thuyết pháp, lại không nghĩ rằng bị Lưu Trưng cùng Nam Cung Nhã phủ định. Lúc sau, Thượng Quan Minh cảm thấy trêm mặt mũi không qua được, liền đề xuất muốn đem Lý NHị Nha về Thượng Quan gia trị liệu, chiếu cố.

Đảo mắt đã hơn một tháng, không nghĩ đến Lý Nhị Nha, một đạo phỉ chỉ hiểu chút thuật suất giao Tây Bắc thế nhưng biến thành một thế gia đệ tử có thân phận đứng đắn. Vốn là cùng nhau ngăn địch, hiện giờ lại vì hai chữ “Thượng Quan” lại thành hai bên đối địch.

Lưu Trưng một tay kéo Nam Cung Nhã lại phía sau, tay đã chạm lên nhuyễn kiếm ở bên hông.

Thượng Quan Hâm thấy, vẫn không có động tác gì, ngược lại cười nói: “Thượng Quan Minh đích xác để cho ta canh giữ ở trên đoạn đường này, chờ các ngươi chui đầu vô lưới. Bất quá...”

Nam Cung Nhã nghe xong câu này, rất nhanh liền từ phía sau lưng Lưu Trưng nhó ra nửa người.

“Nhị... A, Thượng Quan Hâm.” Nam Cung Nhã tổng cảm thấy cái tên này rất khó đọc, tuyệt không giống như “Nhị Nha” dễ nhớ, nhưng lại nghĩ đến, bộ dáng cùng thân phận của nàng hiện tại cũng quả thật chỉ có phối với cái tên “Thượng Quan Hâm” mới thích hợp. Vì thế Nam Cung Nhã nói tiếp: “... Từ Linh Tà thôn bắt đầu, chúng ta liền cùng với ngươi có duyên phận. Nói sau, ngày đó ở Cẩm Quỳ sơn trang, nếu không phải Lưu Trưng ra mặt vì ngươi nói chuyện, ngươi có thể đã bị mấy người đó đem trở thành yêu nhân để xử trí, ngươi... Ngươi liền trộm thả chúng ta một lần được không?”

Thượng Quan Hâm không nhìn nàng, ánh mắt chính là có chút giống như vô tình nhìn lướt trên mặt Lưu Trưng.

Lưu Trưng nhíu mày lại, nói tiếp câu nói Thượng Quan Hâm lúc đầu nói dở: “Bất quá như thế nào?”

Nghe xong câu này, Thượng Quan Hâm giông như một đứa nhỏ chờ thật lâu mới được ăn kẹo, cười đến cực kỳ vui vẻ: “Bất quá ta còn là luyến tiếc ngươi chết, cho nên ta chẳng những trộm thả ngươi, còn muốn đi cùng ngươi một đoạn đường, để cho người khác không bắt được ngươi. Ngươi nói, ta đối với ngươi có tốt không?”

Nam Cung Nhã cảm thấy lời nói của Thượng Quan Hâm khiến nàng không được thoải mái.

Cái loại khẩu khí nghe có vẻ vô vùng thân thiết, làm cho trong lòng Nam Cung Nhã chua xót. Nàng nhìn trôm qua Lưu Trưng, thấy sắc mặt Nàng không gợn sóng, liền giành nói: “Chúng ta... Chúng ta không cần ngươi đi cùng.” Nam Cung Nhã dừng một chút, thấy Lưu Trưng vẫn không phản ứng, liền cường điệu nói: “Tự chúng ta đi là được rồi.”

“Tự mình đi?” Thượng Quan Hâm lần này không tiếp tục không nhìn Nam Cung Nhã, mà là cười nói: “Vậy các ngươi liền thử xem có thể đi ra được ngọn núi này hay không.”

Trong lòng Nam Cung Nhã tức giận dâng trào.

Thượng Quan Hâm nói là muốn giúp các nàng... Được rồi, nói đúng ra “Nàng” là thầm nghĩ giúp Lưu Trưng, nhưng kỳ thật cũng là đang uy hϊếp. Nghe ý tứ của Thương Quan Hâm, nếu các nàng nguyện ý đồng hành, liền sẽ vô sự, nếu các nàng không chịu, vậy cũng chỉ có thể chờ chết.

Còn phải nghĩ đến ngữ điệu vừa mới rồi của Thượng Quan Hâm... Căn bản là không đem Nam Cung Nhã để ở trong mắt!

Có thể nhẫn nhưng không thể nhịn!

Nam Cung Nhã đã muốn đưa tay, bắt đầu sờ ly hoa châu ở trong túi, cùng lắm thì liền đánh một trận! Thượng Quan Hâm nhiều nhất cũng chỉ ở Thượng Quan gia học được một tháng kiếm pháp thôi, cũng không tin nàng có thể có bao nhiêu lợi hại!

Lưu Trưng đột nhiên cầm lấy tay nàng.

“...”

“Đi đến quán trà ngồi xuống rồi nói chuyện.” Lưu Trưng nói với Thượng Quan Hâm một câu như vậy, lúc sau lại đem Nam Cung Nhã kéo đến bên cạnh mình: “Nàng mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một lát.”

“Nàng”, tự nhiên là nói Nam Cung Nhã.

“Được rồi.” Thượng Quan Hâm cũng không phản đối, chính là ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Lưu Trưng đang nắm chặt tay Nam Cung Nhã, thuận tiện đi trước.

Nam Cung Nhã nguyên bản thân thể có chút căng thẳng, cuối cùng cũng thả lỏng xuống dưới.

“Mới vừa rồi đang lấy cái gì?” Lưu Trưng thấp giọng hỏi một câu.

“Ly.... hoa châu.”

Lưu Trưng khó hiểu nói: “Để làm cái gì?”

Nam Cung Nhã lúc này mới nhớ ra, nàng vẫn không nói cho Lưu Trưng chuyện chính mình biết võ công. Vì thế nàng lập tức nhỏ giọng dùng ngữ điệu hưng phấn giải thích: “Chúng ta không cùng nàng đi được không? Ta cũng biếp công phu! Ta sẽ dùng ly hoa châu điểm huyệt, còn có thể dùng bộ pháp! So với bộ Huyễn ảnh tùy hành còn lợi hại hơn!”

Lưu Trưng nghe xong đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo biểu tình liền có chút cổ quái.

Nam Cung Nhã chột dạ nhìn nàng một cái, lại nói: “Mặc dù... Tuy rằng ta học không lâu, cũng không phải rất lợi hại, nhưng... Nhưng nói không chừng ta cũng có thể... vì ngươi giúp đỡ đâu.”

“Ai dạy ngươi?”

“...”

“Nói.”

Nam Cung Nhã lại kiên quyết lắc đầu: “Không được, sư phụ không cho ta nói... Dù sao chính là một vị cao nhân!”

Lưu Trưng vuốt trán thở dài.

“Công phu kia...”

“Ân?”

“...Không được dùng.”

“Vì cái gì?!” Nam Cung Nhã kích động liền kêu to lên, làm cho Thượng Quan Hâm ở đằng trước cũng hoảng sợ. Thượng Quan Hâm quay đầu lại nhìn hai người các nàng hơi có chút ý tứ hàm xúc.

Nam Cung Nhã tự biết mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.

Nhưng Lưu Trưng tựa hồ không phát hiện, ngược lại tiếp tục nói: “Bởi vì không cần phải dùng.”

“Không... dùng?” Có ý tứ gì?

“Ân, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Lưu Trưng nói xong câu này, liền đã muốn đi tới quán trà. Trước tìm một chỗ râm mát để ngồi, tiếp theo liền phân phó tiểu nhị dâng trà cùng mang điểm tâm lên.

Mà để lại một bên hai người đều đều dừng bước chân.

Một người chỉ ngây ngốc đúng, trong lòng vừa ngọt ngào vừa mềm mại. Mà người kia, đôi mắt thâm trầm không biết đang suy nghĩ gì.

Trong lúc tạm nghỉ ngơi, lại không ai nói gì cả.

Chờ uống xong trà cùng ăn xong điểm tâm, vẫn không đem vấn đề Thượng Quan Hâm muốn một đường đồng hành bày ra trước mắt.

Nam Cung Nhã gặp Lưu Trưng vẫn trấn định tự nhiên, lòng tràn đầy nghĩ rằng nàng có ý kiến hay gì có thể giải quyết “Vấn đề” Thượng Quan Hâm. Ai ngờ Lưu Trưng nói lại là...

“Một đường cùng đi thôi.”

Mặt Thượng Quan Hâm lộ vẻ đắc ý, nhìn thoáng qua Nam Cung Nhã.

Mà Nam Cung Nhã...

Thất vọng.

Lưu Trưng cũng không có nhìn nàng, mà là hỏi Thượng Quan Hâm: “Người ngươi mang đến đang ở chỗ nào?”

“Yên tâm. Ta đã sớm đưa bọn họ ra xa nơi này.” Thượng Quan Hâm cười cười, lại bồi thêm một câu: “Bất quá, ta có biện pháp chuyên môn dùng để đưa tin của Thượng Quan gia, chỉ càn ta phát hiệu lệnh, bọn họ có thể từ 'xa xa' địa phương tới rất nhanh.”

Lưu Trưng gật đầu, tựa hồ tuyệt đối không có để ý đến ngụ ý trong lời nói của nàng, chỉ nói: “Lên xe.”

Thượng Quan Hâm vẫn chưa cưỡi ngựa, nàng vốn muốn cùng Lưu Trưng đánh xe, nhưng Lưu Trưng không chút khách khí, chỉ nói: “Ngươi đã đánh xe, vậy ta liên ngồi ở bên trong.”

Trên mắt Thượng Quan Hâm hơi có chút không vui, nhưng do dự trong chốc lát vẫn là không cam lòng vào trong xe ngựa.

Nam Cung nhã thì lại đứng hồi lâu không nhúc nhích.

Nửa ngày này, nàng vừa vui sướиɠ lại vừa bực mình, thật vất vả thoải mái, lại bị Lưu Trưng đáp ứng chuyện đồng hành biến thành ủ rũ. Gặp Thượng Quan Hâm muốn ngồi cùng Lưu Trưng, lại khẩn trương lo lắng, lại thấy Lưu Trưng không khách khí cự tuyệt, nàng lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nói tóm lại, chỉ cần vừa nghĩ tới Thượng Quan Hâm kia muốn cùng các nàng cùng đường, Nam Cung Nhã cũng sắp bị chọc giận, buồn bã muốn chết.

Lưu Trưng nhảy lên chỗ đánh ngựa, lại đưa tay ra trước mặt Nam Cung Nhã.

“Đi lên.”

Nam Cung Nhã mở to hai mắt ra nhìn.

“Không muốn ngồi ở bên cạnh ta ư?”

Nam Cung Nhã thấy trong ánh mắt của Lưu Trưng nhìn về phía mình như có nụ cười thản nhiên. Nàng không hề do dự, đưa tay lên, nhảy lên vị trí đánh xe ngựa, nhanh chóng ngồi bên cạnh Lưu Trưng, thậm chí có thể ngửi thấy khí tức quen thuộc trên người nàng.

“Ôm chặt, đừng bị ngã xuống.”

“Ân!”

“Nếu lát nữa ngồi mệt mỏi, liền vào bên trong đi.”

“Không... Không cần.”

Lưu Trưng nhìn thoáng qua Nam Cung Nhã đang chu miệng phụng phịu, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, không kìm lòng được tiên lên hôn trộm lên hai gò má trắng hồng kia. Mặt Nam Cung Nhã nhất thời đỏ lên toàn bộ.

“Ngươi...”

“Như thế nào?”

“Ban ngày rõ rang như vây... Đường... Trên đường có có người đâu!”

“Vậy chờ buổi tối lúc không có ai...”

“Diệp Lưu Trưng!”

Bên ngoài xe là tiếng cười giỡn vui đùa, mà sắc mặt Thượng Quan Hâm ở bên trong xe thoạt nhìn càng thêm khó xem.

Không biết là Thượng Quan Hâm thật sự đem thủ hạ điều đi xa rồi hay là bởi vì có Thượng Quan Hâm “Bùa hộ mệnh”, mà ba người các nàng một đường đi đều thông suốt. Đến khi bầu trời sắp tối đen cuối cùng chạy đến một trấn nhỏ tên là Lăng Hà.

Lăng Hà trấn là nơi thuộc về phía bắc của Trưng Nguyên, lúc vào trấn, khắp nơi có thể cảm nhận được phong thổ đặc biệt của phương bắc. Tuy rằng Lăng Hà trấn không tính lớn nhưng ở ngã tư đường người đến người đi rất là náo nhiệt.

Lưu Trưng đem xe ngựa đứng ở một của khách điếm, chính mình nhảy xuống trước, tiếp theo liền trở lại đón Nam Cung Nhã.

Một đường đi Nam Cung Nhã vẫn ngồi ở ngoài xe chỗ đánh ngựa, ban ngày xóc nảy, cả người cùng xương cốt đều sắp rời ra từng mảnh. Vừa nhảy xuống xe, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, nhất là đùi cùng mông...

Lưu Trưng thấy nàng nhe răng trợn mắt, tròng lòng biết nàng ăn không ít khổ cực, vội vàng đưa tay ra đỡ.

Thượng Quan Hâm lúc từ trong xe ngựa đi ra. trên mặt đã muốn khôi phục thần sắc lạnh nhạt, ngay cả thấy Lưu Trưng cùng Nam Cung Nhã đứng ở cửa khách điếm dây dưa, sắc mặt nàng cũng không động.

Đến lúc đặt phòng, Nam Cung Nhã lại cướp lời nói trước: “Lấy hai gian phòng. Một gian lớn một gian nhỏ!”

Sau khi nói xong dường như lại sợ Thượng Quan Hâm không hiểu, nghiêng đầu sang chỗ khác hướng nàng giải thích: “Ta cùng với Lưu Trưng xưa nay đều ở chung một gian, ngủ cùng một giường. Nếu không, hai người chúng ta đều không ngủ được.”

Nàng nói lời này có vài phần ý tứ khıêυ khí©h.

Thượng Quan Hâm lại bất vi sở động (Không làm gì).

Chính là các nàng đang ở phương bắc, chính là dân phong không thông thoáng, ngay cả nữ tử trên đường cũng rất ít. Nam Cung Nhã ăn mặc là chưa xuất giá lại công khai lôi kéo “Nam nhân” đứng ở cửa khách điếm nói ra vài câu “Hào ngôn tráng ngữ“.

Người qua đường trong Lăng Hà trấn đều sợ ngây người.

Lưu Trưng chưa bao giò để ý ánh mắt người qua đường, ngược lại nghe thấy có chút vui trong lòng, đơn giản đem Nam Cung Nhã kéo đến bên người, nắm tay nàng cùng đi lên lầu.

Hai người bọn họ chỉ vô tư tự nhiên thân thiết, trong mắt lẫn nhau chỉ có một người.

Giống như...

Căn bản không có người có thể quấy nhiễu vào trong đó.

Nhưng Thượng Quan Hâm không những không phiền não, ngược lại lẳng lặng đứng nhìn trong chốc lát.