Nam Cung Nhã một chút đã nghe ra là Lưu Trưng ở ngoài cửa gọi nàng. Nhưng nàng lúc này chính là đang xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, thế nhưng che mặt không thể nói ra lời. Công Nghi Ngưng nói ra những lời như vậy, khiến cho nàng nhớ tới chuyện làm cho nàng nan kham đến mức không muốn nhớ lại.
Đúng...
Chuyện mà ngay cả Công Nghi Ngưng, người cùng nhau lơn lên thân như tỷ muội cũng không nói nên lời.
Khi đó nàng cùng Lưu Trưng ở bên trong Vân Cẩm thành. Lưu Trưng bỏ lại nàng không biết đi nơi nào, mà nàng lại ngốc nghếch chạy ra ngoài đi dạo một vòng, lúc sau bắt đầu đi tắm rửa. Ai ngờ sau lại liền...
Nam Cung Nhã nhắm mắt lại, liều mạng muốn đuổi đi trí nhớ ở trong đầu.
“Nam Cung Nhã.”
Lưu Trưng ở ngoài cửa lại gọi một tiếng.
Các nàng đã nhiều ngày không thấy, Nam Cung Nhã thật sự muốn lập tức mở cửa, lao ra, nhào vào trong ngực cảu Lưu Trưng để giải nỗi buồn xa cách, nỗi khổ tương tư, nhưng...
Cố tình hiện tại, nàng thế nào cũng... không làm được.
Nam Cung Nhã cắn môi nín thở tập trung, không có lên tiếng.
Chắc là bởi vì nha hoàn, hạ nhân cũng không có, toàn bộ viện đều vô cùng im lặng, tuy cách một lớp cửa, nhưng kỳ dị chính là, Nam Cung Nhã có thể nghe thấy tiếng Lưu Trưng thở dài.
Lúc sau, Lưu Trưng lại đợi trong chốc lát, rốt cuộc xoay người bước đi.
Nam Cung Nhã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa dần đi xa, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tim đập giống như sặp rụng ra ngoài. lại sờ lên mặt, vẫn là nóng đến tay. Nam Cung Nhã chạy vài bước trở về phòng, đem cửa đóng lại thật mạnh, lúc sau mời thở tùng ngụm từng ngụm.
Một cơ hội gặp mặt tốt như vậy, thế nhưng bị chính nàng làm...
Không, đều là... Đều là lỗi của Công Nghi Ngưng!
Nam Cung Nhã căm giận suy nghĩ.
Ngày hôm đó, Nam Cung nhã đều trốn ở trong phòng không dám ra ngoài. Vừa sợ bị Công Nghi Ngưng hỏi vấn đề kỳ quái, lại có chút gặp Lưu Trưng khiến nàng mất tự nhiên. Nàng ở trong phòng đi tới đi lui, ngay cả đồ ăn cũng phân phó nhan hoàn lặng lẽ đưa vào. Nàng vừa trốn tránh, lại vừa luôn mong chờ, chờ Lưu Trưng đến tìm nàng, nhưng đồng thời nàng lại có chút khẩn trương, vạn nhất Lưu Trưng đến đây hỏi vì sao nàng trốn ở trong phòng không lên tiếng...
Nàng nên nói như thế nào đây?
Nhưng Nam Cung Nhã đợi suốt một ngày, cũng không thấy Lưu Trưng lại đến.
Nha hoàn phái ra ngoài hỏi thăm tin tức trở về rất nhanh, nói Lưu Trưng dùng chút cơm đã đi ngủ, vẫn chưa dậy. Trong lòng Nam Cung Nhã lại càng thêm áy náy, Lưu Trưng vì nàng liều mạng bôn ba mười ngày, chỉ sợ là mệt mỏi cực điểm, nhưng mà vẫn muốn đến gặp mình. Nhưng chính mình đâu? Thế nhưng đem Lưu Trưng từ chối ngoài cửa?
Nam Cung Nhã nhất thời ảo não, nhất thời buồn rầu, cuối cùng rốt cuộc có chút hối hận.
Sau đó, bầu trời lại tối đen.
Đám nha hoàn rất tinh mắt đi ra ngoài thắp sáng dạ quỳnh hoa đăng dưới hành lang, dọn dẹp xong liền yên lặng lui xuống. Chỉ chừa lại Nam Cung Nhã một mình dựa bên cửa sổ, trông lên chiếc đèn kia.
-------- Lưu Trưng có còn tới nữa hay không?
Có thể hay không
Lại cùng nàng đồng giường cộng chẩm, cùng nàng...
....
“ Nhưng... Diệp Lưu Trưng, nàng nhất định rất muốn mình đi...”
....
Lời Công Nghi Ngưng nói cùng với nàng, thế nhưng lại mạc danh kỳ diệu từ trong đầu óc nàng chui ra.
A a a! Nam Cung Nhã ôm lấy đầu bứt rứt đến cực điểm.
Các nàng lúc trước rõ ràng cũng đã muốn... Lưu Trưng còn có thể nghĩ muốn... nữa sao? Nam Cung Nhã lại căn căn môi, nghĩ đến mấy buổi tối hôm trước, Lưu Trưng treo tường tiến vào, sau đó... Ánh mắt trở lên sáng trong suốt, sau đó lại... Hôn môi của nàng, bàn tay vuốt ve nàng nóng đến đáng sợ... Nam Cung Nhã không dám nghĩ tiếp, đành phải liếʍ đôi môi khô khốc, bắt buộc chính mình suy nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng mà lúc này, dưới hành làn lại đột nhiên truyền đến một tiếng rơi nhẹ nhàng.
Nam Cung Nhã hoảng sợ, nhìn về phía tiếng động, lại thấy một người bạch sam đi về phía bên này.
Là Lưu Trưng!
Nhưng phản ứng đầu tiên của Nam Cung Nhã cũng không phải là nghênh đón, ngược lại là lui về sau mấy bước, chui vảo trong phòng.
Lưu Trưng ở ngoài phòng thấy bộ dáng hoảng sợ chui vào trong phòng của nàng.
Lưu Trưng nhíu mày lại, thật sự có chút không rõ, Nam Cung Nhã đang làm cái quỷ gì? Nhưng lúc này đêm khuya nhân tĩnh, để tránh quấy nhiễu đến người xung quanh, Lưu Trưng vẫn là chưa lên tiếng, chính là đi đến chỗ cưa sổ đang mở rộng, một người nhảy vào, tiếp theo đem cửa sổ đóng kỹ, lúc này mới xoay người lại.
Nam Cung Nhã lúc này ngơ ngác đứng ở trong phòng, trên mặt còn mang một ít đỏ ửng mất tự nhiên, hai con mắt sáng trong suốt, đứng ở dưới đèn, tưới đẹp không thể phương vật.
Lưu Trưng cảm thấy rung động, muốn tiến lên, bước lên từng bước, lúc sau ngừng lại cúi đầu cởϊ áσ khoác ra.
“Lưu... Lưu Trưng...” Nam Cung Nhã thấy thế, lại khẩn trương lắp bắp mở miệng nói: “Ngươi... ngươi làm sao lại... cởi... cởϊ áσ?” Lưu Trưng nhìn nàng một cái, chỉ cảm thấy Nam Cung Nhã đêm nay hết sức kỳ quái, nhưng vẫn là trả lời: “Mới vừa rồi cọ vào tường bị bẩn một chỗ.”
Nam Cung Nhã nghe vậy, tỉ mỉ đánh giá, quả thực nhìn thấy áo khoác mày trắng của nàng có một vết bẩn không lộ rõ lắm.
Lưu Trưng cởϊ áσ khoác, lại đi đến góc có chậu đồng rửa sạch tay, lúc này mời đi về phía Nam Cung Nhã. Nhưng Nam Cung Nhã lại trốn tránh, lui lại, vẫn..
Lui đến bên giường.
Phịch một tiếng, đập vào chân.
Lưu Trưng nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy?”
“Lưu.. Trưng.” Nam Cung Nhã cố nuốt nước miếng, hỏi: Ngươi đem nay... cũng ngủ ở đây sao?”
“Ân.”
Vẻ mặt Lưu Trưng đương nhiên như vaauyj.
“Vậy... Chúng ta đi ngủ sớm thôi.”
Lưu Trưng ngơ ngác, hiện tại? Nàng nguyên bản còn có rất nhiều điều muốn hỏi Nam Cung Nhã. Đang trong lúc nàng ngẩn người, Nam Cung Nhã hai ba lượt đã đem áo khoác, váy, giày của mình cởi hết, vội vàng lên giường, lại nhanh chóng đem chăn bọc mình lại.
Lưu Trưng lại là sửng sốt, trong lòng mơ hồ, thật là có chút hiểu được.
Phản ứng này, là... Sợ nàng đi?
Kỳ thật Lưu Trưng căn bản không định đối Nam Cung Nhã làm cái gì, chính là đột nhiên thấy Nam Cung Nhã mâu thuẫn như vậy, không khỏi có chút mất mác. Lưu Trưng thở dài, đơn giản cũng tính toán ngủ, bất quá lần này lo lắng đến tình hình của Nam Cung Nhã, vẫn là mặ tẩm y lên giường. Chỉ là thấy Nam Cung Nhã vẫn đưa lưng về phía nàng không nhuc nhích, Lưu Trưng không khỏi nghĩ rằng. Như vậy xem ra Nam Cung Nhã cũng không thích cùng nàng gần gũi? Từ trước nàng còn cảm thấy Nam Cung Nhã chính là dễ dáng then thùng, nhưng lúc này...
Lưu Trưng cảm thấy bất đắc dĩ, lẳng lặng nằm xuống, cũng không có lên tiếng nữa. Ban ngày, nàng cơ hồ ngủ suốt, lúc này căn bản không hề buồn ngủ, liền nhắm mắt lại, đem hàng ngàn vấn đề ở trong đầu lúc trước lại lấy ra suy nghĩ cẩn thận.
Nam Cung Nhã ở trong chăn giật giật.
Nam Cung Nhã tuy rằng đưa lưng về phía ngoài, nhưng vẫn ở trong bóng tối nghe lén động tĩnh. Nàng một mặt đoán thần thái, đông tác của Lưu Trưng, một mặt lại nhịn không được suy nghĩ bước tiếp theo của Lưu Trưng có phải hay không sẽ tiến lại gần ôm lấy nàng... Hôn nàng...
Nhưng đợi thật lâu, lại cũng không có caid gì.
Lưu Trưng... Hình như ngủ?
Nam Cung Nhã rốt cuộc nhịn không được ló ra, nhẹ nhàng xoay người lại.
Lưu Trưng vẫn chưa ngủ, tự nhiên cảm giác được động tĩnh, nhưng nàng lại lo lắng mình đột nhiên mở to mắt ngược lại sẽ dọa đến Nam Cung Nhã, liền thành thật giả bộ ngủ, vẫn đang nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Nam Cung Nhã xoay người liền thấy...
Lưu Trưng thật sự “Đang ngủ“.
Trong lòng Nam Cung Nhã không hiều sao có chút thất vọng, nhưng rốt cuộc vì sao thất vọng, nàng lại có chút không thể nói rõ. Nàng nghĩ nghĩ, cố ý trở mình thật mạnh. Nhưng mà Lưu Trưng vẫn không nhúc nhích. Nam Cung Nhã lại duỗi tay đi chạm vào cánh tay của Lưu Trưng... Sờ soạng mặt của nàng... chọc... chọc...
Môi của nàng.
Đôi mỗi kia mềm mại ôn nhu, cảm xúc tốt đến thần kỳ.
Nam Cung Nhã đột nhiên cảm thấy, tình cảnh lúc này cùng một thời điểm ở trong trí nhớ phát sinh rất là giống nhau. Nàng cẩn thận nhớ lại, thật lâu trước kia, buỗi tối ở Linh Tà thôn. Khi đó nàng cùng Lưu Trưng còn không có thân mật như bây giờ. nàng muốn thay áo cho Lưu Trưng vì nàng vừa mới khu hàn độc xong, kết quả thiếu chút nữa đem y phục của Lưu Trưng xé rách...
Nam Cung Nhã nghĩ đến đây liền theo bản năng nhìn thoáng qua Lưu Trưng đang năm bên cạnh, mặc kín như bưng.
Rõ ràng... Lúc trước đều không mặc tẩm y.
Nam Cung Nhã có chút bất mãn.
Lúc này thần sắc của Lưu Trưng lạnh nhạt, giống như đang chìm trong mộng đẹp, nhưng ở trong mắt của Nam Cung Nhã, cũng là bộ dạng mặc người xâm phạm. Nam Cung Nhã thấy nàng thật lâu không tỉnh, lá gan lớn hơn, một tay chốn ở bên sườn cảu Lưu Trưng, một tay kia vén chắn của nàng lên, cởi vạt áo của nàng, sau đó...
Kéo một cái...
Nguyên bản tẩm y rộng thùng thình đều bị kéo ra, lộ sa nguyệt sác tiết y. Tiết y có thêu nhạt hoa văn chìm bó sát trên người, đem bộ ngực hơi nhô lên của nàng bao ở bên trong.
Đầu óc của Nam Cung Nhã đột nhiên trống rỗng, có chút quên chính mình vì cái gì lại kéo xiêm y của Lưu Trưng. Ánh mắt của nàng lưu luyến từ khuôn mặt của Lưu Trưng đến cổ, xương quai xanh, lại lên đến ngực, dừng ở hai điểm hơi hơi nổi lên. nam Cung Nhã cảm thấy miệng khô lưỡi khô cả người nóng lên, thế nhưng nhịn không được đưa tay, nhẹ nhàng sờ lên đó.
Có chút cứng, nhưng đè xuống lại cảm thấy mềm mại. Ngoài ý muốn khiến nàng yêu thích không buống tay.
------- người dưới thân nguyên bản “Ngủ say” đột nhiên cúi đầu thở dốc.
Nam Cung Nhã còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trước mắt tối sầm. Lưu Trưng nguyên bản ở dưới thân nàng đã ngiêng người, mãnh liệt đem nàng áp dưới thân.
“Lưu... Lưu Trưng.”
Hơi thở của Lưu Trưng có chút bất ổn, nhất là nhìn thấy đôi mắt sáng như mặt nước trong vắt, tựa hồ toát ra một laoij cảm giác vừa khẩn trương vừa có chút chờ mong.
Nàng hơi trưng phát, vùi đầu cắn cắn vành tai của Nam Cung Nhã.
“Nam Cung Nhã.”
“... Ân... Ân?”
“Ta...” Hơi thở của Lưu Trưng phun ở bên cạnh tai Nam Cung Nhã: “Muốn ngươi.”
Nam Cung Nhã bị áp không thể động đậy, nguyễn bản đang kịch liệt giãy dụa, nhưng bên tai lại đột nhiên nghe thấy một câu giông như tê dại vậy, làm cho nàng mất hết khí lực, cả người mềm nhũn, ngay cả đầu óc cũng giống như ngừng hoạt động. Nam Cung Nhã hơi hơi ngửa đầu, nhìn ánh mắt nóng rực của Lưu Trưng đang đặt trên người nàng, chẳng biết tại sao...
“Ta...Ân...”
Thế nhưng nói ra hai chữ không rõ ý tứ hàm xúc.
Nhưng Lưu Trưng lại đã hiểu, cúi người hôn lên đôi môi khẽ mở của Nam Cung Nhã. Tay nàng đối với thân thể của Nam Cung Nhã đã rất quen thuộc, kéo vài lần nới lỏng chiếc áo mỏng, tiếp theo lại đem thân thể mềm nhũn của Nam Cung Nhã kéo lên, để phương tiện cởi dây lưng tiết y của nàng.
Nam Cung Nhã nghiêng người dựa vào trong khuỷu tay của Lưu Trưng, chỉ thoáng nhìn tẩm y trên người Lưu Trưng bị nàng cởi ra một nửa, buông xuông hai vai. Nam Cung Nhã nhìn thấy mất hứng, liền đưa tay đi kéo, muốn đem tẩm y sớm đã càm thấy chướng mắt kéo xuống. Lưu Trưng nhân ra ý đồ của nàng, nhưng thật ra lại cực kỳ phối hợp đổi tay phương tiện cho nàng cởi. Ai ngờ Nam Cung Nhã cởi một chiếc càn chưa đủ, dứt khoát đem hai cánh tay mềm mại khoác lên cổ Lưu Trưng, nhân cơ hội kéo dây tiết y sau cổ cùng sau lưng.
Nam Cung Nhã hoàn toàn không phát hiện, y phục trên người mình sớm chẳng biết đi đâu.
Lưu Trưng cũng không ngại bị Nam Cung Nhã cởϊ qυầи áo.
Bởi vì nàng đã đem Nam Cung Nhã nhìn rành mạch trước.
Tuy rằng không phải là lần đầu tiên thấy nhưng Lưu Trưng vẫn là cảm thấy được phong cảnh trước mắt đẹp không sao tả xiết. Hai điểm đỏ sẫm hơi hơi đứng thẳng, giống như hồng mai rơi trên tuyết, theo động tác của Nam Cung Nhã mà hơi rung động, tiên diễm ướŧ áŧ, câu nhân tâm phách. Lưu Trưng cúi đầu liếʍ nhấm nháp, rất nhanh nghe thấy Nam Cung Nhã thâm ngâm ra tiếng.
Nam Cung Nhã tuân theo bản năng nhưng vẫn không buông tha hai vạt áo trong tay.
Không biết rối rắm lôi kéo bao lâu, rốt cuộc đem đem tiết ý bị nàng lôi kéo hong rơi xuống. Nhưng mà lúc này nàng gần như phát hiện mình đã sớm xích thân, chiếc quần vốn mặc trên người không biết đã đi nơi nào.
“Ngươi...”
Nam Cung Nhã vừa thẹn vừa giận theo bản năng co chân lại, cố sức muốn đưa tay đi che, hoàn toàn quên mất nhìn bộ dạng bị cởi sạch của Lưu Trưng như thế nào. Lưu Trưng cũng không để nàng lộn xộn, vô cùng cường ngạnh, đem bắt lấy hai tay nàng, dùng một tay đè xuống.
“... Đừng nhúc nhích.”
Lưu Trưng lại đè ép xuống dưới.
Lấy thân nữ tử trùm lên thân nữ tử.
Nam Cung Nhã cảm thấy thân thể nóng như lửa dao động ở trên người mình, vuốt ve. Cảm xúc kia vừa mềm lai trơn ở trên người nàng khơi dạy một trân khoái vảm làm người ta vừa thẹn lại không nhịn được sợ run. Nam Cung Nhã liều mạng cắn môi, nhưng vẫn không ngăn được tiếng thân ngâm cùng thở gấp từ trong miệng tràn ra ngoài.