Bất luận ở bất kỳ đại hội võ lâm nào, lôi đài luận võ luôn là phần khiến cho mọi người chú ý nhất. Người trẻ tuổi hy vọng có thể ở nơi này bộc lộ tài năng. Mà lớp người lớn tuổi sẽ lưu tâm chú ý, cẩn thận quan sát để so sánh trình độ của mình với các môn phái khác, đồng thời cũng sẽ xem xét môn hạ, để tử của mình, thậm chí có thể dự bị lựa chọn ra một ít người để làm người kế thừa.
Tổng thể mà nói, người đi lên luận võ mặt mày đều rạng rỡ, mà người phía dưới xem đều là vì nghe ngóng.
Đương nhiên Lưu Trưng là ngoại lệ.
Chiếu theo ý tứ của Nam Cung Tụng, Lưu Trưng phải đi luận võ. Thứ nhất chính là để đạt được Nam Cung gia tán thành, thứ hai chính là... Chính là vì tìm một cơ hội đánh Thượng Quan Sách Vân.
Chẳng qua...
Lấy trình độ hiện giờ của Lưu Trưng, muốn đánh cho Thượng Quan Sách một trận là không có khả năng, bị Thượng Quan Sách Vân đánh mới chính là ván đã đóng thuyền.
Bởi vì chính miệng Lưu Trưng đã đáp ứng, hơn nữa còn quyết tâm đi khiêu chiến Thượng Quan Sách Vân.
Sáng sớm, Nam Cung Nhã mang theo một rổ đồ ăn đi tới Lăng Ba uyển, cùng Lưu Trưng ngồi xuống ăn điểm tâm, nhưng hai ngươi vẫn tuân thủ quy củ “Ăn không nói chuyện”, vẫn không có ai chịu lên tiếng. Bản thân Lưu Trưng vốn rất ít nói chuyện, như vậy xem ra cũng là bình thương, mà Nam Cung Nhã là bởi vì...
Quá mức sầu lo.
Toàn bộ buổi sáng, nàng chỉ uống mấy hớp cháo.
Lưu Trưng khẽ nhíu mày, gắp một cái bánh bao phỉ thúy bỏ vào trong đĩa trước mặt Nam Cung Nhã, đang muốn mở miệng khuyên nhủ mấy câu, lại đột nhiên phát hiện phía trước có một mảnh “Hồng vân” lấy tốc độ cực nhanh bay hướng lại bên này.
“Ai ai ai! Tiểu Nhã nhi, ngươi quả nhiên ở trong này!”
Thanh âm của mảnh “Hồng vân” nghe như tiếng chim hoàng yến, cách thật xa đã nghe thấy tiếng gọi. Vừa nghe tiếng này, hai người bọn họ đều có thể đoán ra là Công Nghi Ngưng.
Công Nghi Ngưng bị kích động chạy tới, duỗi tay rất là tự nhiên đem chiếc bánh bao trước mặt Nam Cung Nhã cầm lấy, há miệng cắn một miếng.
“Ân, hương vị coi như tạm được.”
Lưu Trưng chau mày: “Ngươi tới làm gì?”
“Ta...” Công Nghi Ngưng lại ăn thêm một miếng bánh bao, cẩn thận đem bánh bao nuốt xuống mới nói: “Ta là tới nói cho các ngươi một chuyện mới mẻ! Các ngươi có biết ai là người thuê Long Hưng tiêu cục áp giải băng tăm y không? Ai nha, dĩ nhiên là Thượng Quan Minh! Cũng không biết hắn suy nghĩ gì, chính mình võ công cao cường, lại muốn để Long Hưng tiêu cục thay hắn áp tải đồ.”
Hai mắt của Công Nghi Ngưng xoay chuyển, thấy Lưu Trưng vẫn nhíu màu nhìn nàng, nàng liền lập tức cười hì hì nói: “Ngươi nhất định muốn hỏi ta như thế nào lại biết? Nguyên bản hôm nay mọi ngươi bắt đầu tặng Đoàn lão thía gia thọ lễ, ai cũng không biết ai tặng quà gì. Nhưng cố tình hôm nay không biết là ai cố tình thả ra tin tức, nói Đoàn lão thái gia nhận được một chiếc hòm bằng gỗ đàn hương đỏ, bên trong là băng tằm y! Ai nha, kết quả có người lỡ miệng nói ngươi tặng chiếc hòm bằng gỗ đàn hương chính là Thượng Quan Minh thôi...”
Công Nghi Ngưng quay đầu nhìn thoáng qua Nam Cung Nhã, hy vọng thu được chút phản ứng. Nam Cung Nhã kịp phản ứng, cũng thực nể tình gật gật đầu nói: “Nga.”
Công Nghi Ngưng hết sức bất mãn, hừ lạnh một tiếng lại lôi đâu ra một tin tức thứ hai.
“Quên đi, cái này các ngươi không có hứng thú, nhưng một chuyện khác là về các ngươi đấy! Sáng sớm hôm nay, cũng không biết là ai thả ra tin tức, nói Thượng Quan tiểu bạch kiểm đem ngươi làm tiền đặt cược bị thua cho Diệp Lưu Trưng. Chậc chậc... Bất quá tin tức kia chỉ nói hắn đem ngươi thua cho người khác, lại không đề cập tới chuyện ngươi bỏ trốn. Hay là, là các người trôm truyền ra ngoài tin tức này?”
“Nga.”
Nam Cung Nhã vẫn là cái bộ dạng sống chết không phản ứng.
Công Nghi Ngưng cả giận nói: “Nam Cung Nhã! Ngươi sao lại thế này?”
“Không có gì.” Nam Cung Nhã thở dài, đem chiếc đũa đang cầm trong tay buông xuống: “Ta ăn no.”
Công Nghi Ngưng đành phải quay đầu chuyển hướng qua Lưu Trưng: “Ngươi tới nói, nàng rốt cuộc làm sao vậy?”
Lưu Trưng cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nói một câu: “Ngươi có biết khi nào lôi đài luận võ bắt đầu?”
Công Nghi Ngưng hơi kinh ngạc, nhất thời quên mất nghi hoặc vừa rồi của mình, lại rất nghiêm túc trả lời: “Chỉ sợ lúc này đã bắt đầu rồi, như thế nào? Ngươi...”
“Nàng... muốn đi khiêu chiến Thượng Quan Sách Vân.”
“A?”
Lần này Công Nghi Ngưng hoàn toàn quên hai đại tin tức sáng sớm vừa mới nghe được.
Lôi đài xác thực đã muốn khai mạc, đầu tiên là vài đệ tử cảu các môn phái nhỏ đi lên làm nóng ngươi, đánh mấy bộ quyền pháp, diễn luyện mấy chiêu thức. Người dưới đài đã bắt đầu nóng lòng muốn thử, chuẩn bị lên sân khấu khiêu chiến. Bình thường người lên võ đài đầu tiên võ công sẽ không quá thấp hoặc quá cao. Chờ qua mấy vòng, mới có thể có những cao thủ lên đài.
Lưu Trưng cùng Nam Cung Nhã, Công Nghi Ngưng mấy người cùng một lão đạo cầm kiếm gỗ ngồi chung một chỗ cùng xem mấy lượt đấu.
Thẳng đến khi có một nam tử trẻ tuổi liên tiếp đả bại ba người, Thượng Quan Sách Vân cuối cùng xuất hiện.
Trong chốn giang hồ, tứ đại thế gia có công pháp hàng trăm năm được truyền thừa lại, lợi hại hạng nhất. Thượng Quan gia là kiếm pháp, Nam Cung gia là đao pháp, Công Ghi gia là cơ quan thuật số, còn lại Văn Nhân gia là y thuật thế gia. Nguyên bản kiếm pháp Thượng Quan gia là công phu lợi hại nhất trên chốn giang hồ, địa vị vững chắc trên giang hồ đã ở mấy chục năm, lại bị một người phá vỡ. Người nọ công pháp siêu tuyệt, tính tình cổ quái, hạ chiến thư khiêu chiến Thượng Quan Minh, nhưng mà kết quả lại không một người biết. Thẳng về sau, Thượng Quan Minh tự mình nói ra, khen ngợi kiếm pháp của người nọ, cũng nói kết quả trận chiến giữa hai người là hòa.
Người nọ đương nhiên chính là cha của Lưu Trưng, Diệp Lâm Phong.
Bất quá trong chốn giang hồ có một tin tức khác truyền lưu. Nói kiếm pháp của Diệp Lâm Phong so với Thượng Quan Minh lợi hại hơn. Một hồi đầu kiếm kia, nói là thế hòa, mà trên thực tế cũng là Diệp Lâm Phong thắng. Tóm lại mãi cho đến nhiều năm sau, Diệp Lâm Phong cũng không có ra mặt làm sáng tỏ sự kiện này. Cho nên truyền đến truyền đi, hắn cùng Lăng Vân kiếm biến thành một truyền thuyết, mà hắn cũng bị người giang hồ xưng là “Kiếm thần.”
Đây là một chuyện từ xưa, mà ngày nay, Lưu Trưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình thế nhưng lại muốn khiêu chiến con trai của Thượng Quan Minh.
Sau khi Thượng Quan Sách Vân lên đài, chỉ dùng không tới mươi chiêu đã đả bại thiếu niên dùng kiếm vừa nãy.
Công Nghi Ngưng có chút căm giận, quay đầu đối Lưu Trưng nói: Diệp đầu gỗ, chúng ta trước tiên nói hảo. Ngươi nếu đánh thắng tiểu bạch kiểm này, ta sẽ tặng cho ngươi một bảo bối!” Công Nghi Ngưng nguyên tưởng rằng luôn luôn ngạo kiều như Lưu Trưng khẳng định sẽ không nhìn nàng, ai ngờ Lưu Trưng thế nhưng rất nghiêm túc gật đầu nói: “Hảo.”
Nói xong một câu này, Lưu Trưng đã muốn đứng dậy, cũng không biết nàng cùng lão đạo cầm mộc kiếm nói cài gì. Lão đạo kia chỉ thoáng do dự, liền đem mộc kiếm của mình đưa cho nàng.
Thượng Quan công tử hảo kiếm pháp, làm cho tại hạ đến lĩnh giáo một chút.”
Thượng Quan Sách Vân bản thân mang tâm tình tùy tiện vui đùa một chút lên lôi đài, ở hắn xem ra, tuổi trẻ hậu bối có thể sánh được với hắn chỉ sợ còn chưa sinh ra. Nhưng lúc này vừa nghe tiếng thấy là Lưu Trưng, thế nhưng có chút cao hứng. Hắn đang lo không tìm thấy cơ hội giáo huấn người này, không nghĩ tới người này thế ngưng tự mình đưa tới!
Không nghĩ là sau một buổi sáng lời đồn đại đã truyền bá rất rộng, người dưới đài vừa thấy Lưu Trưng lên đài, liền đã lập tức nghị luận.
“...Chính là người nọ.”
“Ôi chao? tiểu thư của Nam Cung gia...”
“Thượng Quan thiếu chủ thật đúng là...”
Thượng Quan Sách Vân ngẫu nhiên nghe được hai câu, cảm thấy nhất thời giận dữ. Một câu vo nghĩa cũng lười nói, bất luận kiếm pháp nào cũng lười dừng, trực tiếp giơ lên lợi kiếm, lập tức hướng ngực Lưu Trưng đâm tới.
Lần này uy thế mười phần, chính là muốn liều mạng.
Nam Cung Nhã ở dưới đài khẩn trương đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, mà Công Nghi Ngưng rõ ràng trực tiếp kêu la: “Thượng Quan tiểu bạch kiểm điên rồi!”
Lưu Trưng ngăn không được, chỉ có thể liên tục lui ra phía sau, bày ra bộ pháp muốn tránh né. Nhưng mà nàng vẫn đánh giá thấp thực lực của Thượng Quan Sách Vân. Một đêm trước, nàng có thể xử dụng một bộ pháp đơn giản tránh đi mấy chiêu của Nam Cung Tụng, thứ nhất là do bộ pháp này của nàng thật sự tinh diệu. Thứ hai thôi, kỳ thật là vì Nam Cung Tụng cũng để lại vài phần, tâm tư chủ yếu vẫn là muốn thử, cũng không thật sự muốn gϊếŧ nàng.
Nhưng lúc này Thượng Quan Sách Vân không giống bình thường, hắn bị lửa giận công tâm, không để ý chút nào đến quy củ, trực tiếp dùng chiêu thức tàn nhẫn.
Lưu Trưng thay đổi bộ pháp vài lần, cuối cùng nghiêng người tránh được chỗ yếu hại, nhưng mà thân kiếm sắc nhọn vẫn sát qua tay của nàng, vạch ra một vết thương, rất nhanh liền có máu tươi trào ra.
Hơi thở của Lưu Trưng chưa ổn định, ngực đã chảy mồ hôi.
Thượng Quan Sách Vân từ tức giận đã dần tỉnh táo lại. Hắn nhìn ra Lưu Trưng không phải là đối thủ của hắn, liền nảy ra ý định chậm rãi tra tấn, làm cho nàng xấu mặt. Chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng, vận khởi nội công, đem kiếm khí ngưng tụ vào mũi kiếm, lại phi thân lên.
Lúc này thoạt nhìn không có khí thế lớn như chiêu thứ nhất, kỳ thật uy lực còn lớn hơn nữa. Người dưới đài có thể không nhất định nhìn ra cái gì, nhưng mà Lưu Trưng có thể cảm giác được không khí trên đài bị kiếm khí phá vỡ, cảm giác áp bách khiến nàng không thể động đậy, bộ pháp chiêu số gì cũng không thể triển khai.
Từ lúc lên đài tới hiện tại, nàng ngay cả kiếm cũng chưa thể cầm lên, tình trạng ngay trước mắt xem ra nàng căn bản không có lực chống đỡ, chỉ có thể--------
Chờ chết.
Nhưng dù biết điểm này, Lưu Trưng vẫn tính toán thử một lần.
Tâm tư nàng xoay chuyển. Nếu đối diện địch không được, vậy dùng phương pháp trái ngược. Dứt khoát thả lỏng toàn bộ thân thể, điều động toàn bộ cảm giác theo dao động của kiếm khí đối diện mang lại. Lần này thật sự hung hiểm, vì nương theo kiếm khí, đạo kiếm khí kia liền vào thẳng trong cơ thể nàng. Nàng chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí lạnh như băng đâm vào nội phủ, ẩn ẩn có khí huyết dâng lên, thiếu chút nữa liền phun ra máu. Nhưng dù sao nàng vẫn cường ngạnh ngăn lại, thừa cơ hội này, đào thoát ra khỏi cỗ áp lực, dần dần tìm về động tác, dưới chân lại không ngừng bộ pháp, lại tránh được một chiêu này.
Kiếm thứ nhất, bị thương ở cánh tay, thấy máu.
Kiếm thứ hai thương ở trong nội phủ, không thấy máu lại thương nặng.
Đến lần thứ ba, Lưu Trưng căn bản không hề tạm dừng, lấy ra mộc kiếm, bước lên mấy bước nhỏ. Kiếm trận dĩ nhiên mở ra. Một đường kiếm pháp được thi triển khiến người ta hoa mắt, không kịp nhìn.
Công Nghi Ngưng ở dưới đài bỗng nhiên “A” một tiếng, giống như nhận ra cái gì.
Mà Nam Cung Nhã vẫn khẩn trương nhìn, căn bản không chú ý đến phản ứng của nàng.
Thượng Quan Sách Vân cũng bị bộ kiếm pháp này làm cho choáng váng. Kỳ thật kiếm chiêu của Lưu Trưng cho dù lợi hại, nhưng nàng chỉ có chiêu số mà không hề có nội công, Thượng Quan Sách Vân căn bản không cần xem chiêu thức của nàng như thế nào, chỉ cần vận nội công, cho dù là đánh bừa, Lưu Trưng cũng chỉ có chịu thiệt.
Nhưng Thượng Quan Sách Vân là người tu luyện kiếm pháp. Nhìn thấy kiếm pháp tinh diệu như thế, liền đem bản thân bị mê hoặc. Ở trong thời gian ngắn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, một bên né tránh. Một bên lại sử dụng Thanh Phong kiếm pháp.
Lưu Trưng như nỏ mạnh hết đà, hoàn toàn dựa vào một hơi mà chống đỡ.
Nhưng lúc này nàng chớt nghe một tiếng xé gió rất nhỏ.
Vù.
Vù.
Hai tiếng.
Lưu Trưng cảm thấy một tay cùng một chân của mình đau xót, tiếp theo, kiếm trong tay thế nhưng không chịu điều khiển của mình, đột nhiên vọt lên thẳng hướng Thượng Quan Sách Vân.