Hoa Cô nhìn Lưu Trưng múa kiếm trong chốc lát, lại không nhịn được nhìn Diệp Lâm Phong cùng Thượng Quan Minh so đấu.
Tình hình hai người bọn họ so với Lưu Trưng chậm chạp hơn nhiều.
Lúc cao thủ so đấu, thường thường chỉ trong phút chốc liền có thể quyết định thắng bại, cho nên Thượng Quan Minh tuy rằng ứng chiến lại cũng chỉ tiến lên vài bước đứng cùng Diệp Lâm Phong, cũng không đám vọng động.
Diệp Lâm Phong lại cười nói: “Ra chiêu đi.'
Ánh mắt Thượng Quan Minh lộ tinh quang, hét lớn một tiếng, rút ra kiếm ở bên hông. Thân kiếm rất hẹp, lại dài nhỏ, quang hoa rực rỡ, vừa nhìn đã thấy là một thanh bảo kiếm.
Hoa Cô chờ giờ khắc này, nhìn chằm chằm hồi lâu lại không thấy phát hiện gì. Nàng đành phải quay đầu ra nhìn Chương Thừa Hiên. Chương Thừa Hiên cùng thừa dịp này đì từ chỗ hàn băng đi ra, híp mắt tập trung nhìn. Hoa Cô không kịp đợi, trực tiếp hỏi: “Thế nào? Rốt cuộc có phải Nguyệt kiếm gì đó của các ngươi không?'
“Nguyệt Phách kiếm.” Chương Thừa Hiên sửa lại cho đúng, nhưng hắn nhìn hồi lâu, nhưng vẫn là lắc đầu: “Kỳ thật ta cũng không thể xác định.”
“Cái gì? Ngươi không phải là U Minh phủ dao? Bảo bối chỗ các ngươi cũng không biết?” Vẻ mặt Hoa Cô bất khả tư nghị: “Sẽ không là cho tới bây giờ vẫn chưa thấy Nguyệt Phách kiếm đi?”
Vẻ mặt Chương Thừa Hiên có vẻ xấu hổ, nhưng vẫn là gật đầu nói: “Đích xác là chưa thấy qua.”
Hoa Cô có chút hỏng mất.
“Nguyệt Phách kiếm là pháp khí truyền ngôi cho các đời phủ chủ. Đệ tử tầm thường như chúng ta nào có tư cách nhìn thấy! Mà ngay cả phủ chủ cũng sẽ cất giấu, căn bản là không lấy ra dùng!” Chương Thừa Hiên căm giận nói.
“Nga? Cất giấu…” Vẻ mặt Hoa Cô trào phúng: “Kết quả là giấu trên thân người khác rồi.”
“Ngươi…”
“Tứ đại hộ pháp cũng không hơn gì cái này.” Hoa Cô nhùn vai: “Ngươi đã không biết vậy còn không đến hỏi lão nhân nhà ngươi đi. Hắn cũng không phải là không biết đi?'
Chương Thừa Hiên lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đi lại phía vách băng.
Kỳ thật Chương Thừa Hiên thân là tứ đại hộ pháp, tuyệt sẽ không cụng về vô năng như vậy. Toàn bộ chỉ bởi vì lúc này đột nhiên xảy ra nhiều biến cố, lại ngoài ý muốn gặp được phủ chủ làm tâm thần hắn phân tán, ngược lại suốt ngày bị Hoa Cô cười nhạo.
Chờ Hoa Cô quay lại bên kia nhìn, Diệp Lâm Phong cùng Thượng Quan Minh đã chiến thành một đoàn.
Một người là kiếm thuật trăn năm thế gia, kế tục Thanh Phong kiếm pháp đã được truyền thừa từ nhiều đời Thượng Quan gia. Một người là thân mang kỳ công, dựa vào tự bản thân lĩnh ngộ trở thành một thế hệ “Kiếm thần“.
Hai phư trong tay đều có lợi khí.
Phen này giao đấu, thẳng đến trời đất mịt mù, khó phân biệt.
Thẳng đến chỗ Lưu Trưng đã luyện xong bộ Lăng Vân kiếm pháp bến này vẫn chưa phân được cao thấp.
Lưu Trưng thu kiếm thản nhiên liếc mắt nhìn lão nhân bên trong vách băng, đã thấy thần sắc hắn cang thêm an tường. Thậm chí còn hướng tới Lưu Trưng cố sức cong khóe miệng, tựa hồ là muốn nở nụ cười lại vì thân thể cứng ngắc mà trở nên vô cùng cổ quái.
Cũng bởi vì Lưu Trưng diễn luyện Lăng Vân kiếm pháp mà phủ chủ U Minh nhìn xem vô cũng thỏa mãn. Chương Thừa Hiên cũng không dám lên tiếng quấy rầy, đành phải ở một bên đau khổ chờ đợi nửa ngày. Lúc này vừa thấy Lưu Trưng thu kiếm, Chương Thừa Hiên lập tức chạy đến, chỗ lão nhân đang ở trong tường băng khoa chân múa thay thật lâu, lại chỉ Thượng Quan Minh.
Lưu Trưng lui từng bước, hướng lão nhân trong vách băng chắp lễ, tiếp theo liền quay người vội vàng đi về phía Nam Cung Nhã.
Nam Cung Nhã làm sao có thể tiếp tục chờ được, đã sớm chạy vài bước về phía Lưu Trưng.
“Lưu Trưng…”
“Ta ở đây.”
Nam Cung Nhã đột nhiên cảm thấy ánh mắt cùng mũi đều có chút lên men, giống như nước mắt rất nhanh sẽ chảy ra. Mà khi có nhiều người như vậy, nàng lại cảm thấy vô cùng mất mặt: Chính mình cũng quá vô dụng, rõ ràng cũng đã gặp được Lưu Trưng, rõ ràng Lưu Trưng đang ở ngay trước mặt nàng. Nàng ngược lại cảm thấy trong lòng uy khuất vạn phần.
Lưu Trưng vươn tay về phía nàng.
Nam Cung Nhã lập tức bắt lấy, nửa dựa vào cánh tay của nàng, vừa lúc đem khuôn mătk mau muốn khóc dấu ở trong đó.
“Đừng khóc.”
Lưu Trưng nhẹ nhàng nói ở bên tai của nàng.
“Ân…”
Nam Cung Nhã hít hít cái mũi, cố gắng đem nước mắt kim nén. Nàng làm sao có thể sẽ khóc vòa lúc này? Lúc này thế cục không rõ, còn cần rất nhiều kiên cường cùng dũng cảm của nàng mới có thể đối mặt chuyện này. Phải đem toàn bộ chuyện này giải quyết, nàng mới có thể chân chính đứng ở trong ôm ấp dịu dàng của Lưu Trưng. Chính là thời điểm đó, nàng chỉ sợ khóc không được, nàng hẳn là sẽ thực hạnh phúc, hạnh phúc đến trong mơ cũng cười.
Lưu Trưng nhẹ giọng trấn an Nam Cung NHã, đôi mắt nhìn mọi người đứng ở cách đó không xa.
Kỳ quái nhất chính là, thủy chung tới giờ, trên dưới Nam Cung gia đều không tỏ thái độ. Tuy rằng Nam Cung Tụng thường xuyên bày sắc mặt cho nàng xem, thậm chí nói châm chọc, nhưng lúc này đây, Nam Cung Nhã nhào vào hắn lại xxanh mặt không nói chuyện.
Bên trong mọi người chỉ có Thượng Quan Sách Vân có phản ứng.
Hắn tựa hồ muốn tiến ên, rồi lại nhìn cuộc chiến bên kia, cắn răng lui trở về.
Lưu Trưng cũng theo ánh mắt của hắn nhìn Diệp Lâm Phong cùng Thượng Quan Minh.
Nói thật ra, kỳ thật ở trong mắt Lưu Tửng, Diệp Lâm Phong chống đỡ không được lâu. Dù sao Diệp Lâm Phong ở trên núi cũng đã mấy tháng. Lại ở mấy tháng này chịu đựng nỗi khổ hàn băng, còn phải không ngừng dùng nội lực giúp đỡ lão nhân trong vách băng chống đỡ giá lạnh, tiêu hao khá lớn. Lúc bày lại cùng Thượng Quan Minh so đấu lâu như vậy, chỉ sợ là nỏ mạnh hết đà.
Trấn chiến này chỉ sợ, ở trong mắt mọi người xem ra là lực lượng ngang nhau.
Nhưng Lưu Tửng đã mơ hồ cảm thấy, Diệp Lâm Phong dần dần có xu hướng suy sụp.
“Nam Cung Nhã.”
“Ân?”
“Ngươi chờ một chút.” Lưu Trưng nhẹ giọng nói: “Ta chỉ sợ còn phải luyện Lăng Vân kiếm pháp một lần nữa.”
“Luyện một lần nữa?” Nam Cung Nhã ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu. Nhưng nàng lại rất nhanh ý thức được chính mình thế nhưng quên, cha của Lưu Trưng đang cùng người so đấu sinh tử! Nam Cung Nhã quay đầu nhìn thoáng qua, một chút đã khẩn trương lên: “Diệp bá bá.. Ông phải cần người trợ giúp ông một tay?”
“Có lẽ.”
Lưu Trưng đã đặt tay lên trên Lăng Vân kiếm.
Hoa Cô cũng đi lên, lắc đầu nói: “Không việc gì, ngươi không cần phải đi giúp hắn.”
Lưu Trưng nghe xong, nhưng trong lòng lại nghi hoặc, ngay cả nàng đều nhìn ra thất bại, không có khả năng Hoa Co nhìn đoán không ra. Nhưng Hoa Cô lại chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi có phải cảm thấy cha ngươi thua phải không?”
“Ân.”
Hoa Cô thấy thần sắc nàng nghiêm túc, nhìn không được nở nụ cười: “Thua liền thua thôi, có cái gì quan trọng đâu. Vừa không phải thâm cừu đại hận. Cái 'Đệ nhất thiên hạ kiếm', cha ngươi căn bản lươi quan tâm! Trận đấu này kỳ thật cung Thượng Quan Minh vui đùa chút thôi. Nói sau, liền ngươi mấy phần có năng lực giúp đỡ cái gì?”
Lưu Trưng nôn nao, nhưng thật ra hiểu được, tạy đặt trên Lăng Vân kiếm lại buông lỏng ra.
Nam Cung Nhã tuy không hiểu rõ, nhưng cũng cảm giác không khí trở nên thoải mái hơn, liền thừa cơ hội này hỏi: “Sư phụ cùng Lưu Trưng đã sớm biết nhau sao?”
Câu hỏi này nhưng thật ra làm cho Lưu Trưng không biết nên giải thích như thế nào. Ý vị thâm trường liếc nhìn Hoa Cô một cái.
Hoa Cô lại khanh khách bật cười: “Ôi, Nam Cung nha đầu, ngươi còn nhớ ta từng nói với ngươi hay không, nếu lần sau gặp mặt, có lẽ ngươi không thể lại gọi ta sư phụ, cũng không thể gọi ta là Hoa Cô?”
“Ân, nhớ rõ.” Nam Cung Nhã gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua Lưu Trưng, trong lòng càm thấy kỳ quái: “Vậy… Ta hẳn là gọi cái gì?”
Hoa Cô mở to hai mắt nhìn nàng.
“Vậy ngươi nói, nếu là tương lai ngươi nhập Diệp gia chúng ta. Làm nương tử của con gái ta, ngươi nên gọi ta là cái gì?”
Mặt Nam Cung Nhã đỏ lên.
“Ngài… Ngài là… Ngài …. Ngài như thế nào chính là…”
“Như thế nào không phải là?'
Nam Cung Nhã mở to hai mắt nhìn, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, 'Sư phụ' cao thủ mà nàng nhận thức dĩ nhiên là mẹ Lưu Trưng! Hia người bọn họ một người lạnh lùng lạnh nhạt. Một người hoạt bát hiếu động, căn bản một chút cũng không giống a! Nhưng lúc nàu cẩn thận nhìn dung mạo hai người thế nhưng lại nhìn thấu mấy phần tương tự.
“Lưu Trưng?”
“Ân.” Lưu Trưng gật đầu.
Nam Cung Nhã nhìn thoáng qua Hoa Cô: “Sư…” Nhưng vừa mới gọi lên một chữ này, nàng lại rất nhanh nhớ tới Hoa Cô vừa mới nói lúc nãy. Mặt của Nam Cung Nhã lại nóng bừng lên. Ai nói nàng thật sự phải gả nhập Diệp gia, làm nương tử gì đó.. của Lưu Trưng! Nam Cung Nhã nghĩ đến hai người bọn họ vẫn cố ý gạt nàng, không khỏi có chút phẫn nộ, nàng không dám phát tác với Hoa Cô, đành phải hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Trưng một cái.
Lưu Trưng rất là bất đắc dĩ nói: “Ta hỏi qua ngươi 'sư phụ' là ai, nhưng ngươi lại không chịu nói..”
Nam Cung Nhã hừ một tiếng.
Hoa Cô ở bên cạnh cười không ngừng, lại sợ Nam Cung Nhã mất hứng, đành phải quay mình ra chỗ khác cười. Nhưng vừa quay ngừi lại, nhìn cuộc chiến bên kia. Hoa Cô cuối cùng dừng cười, kêu một tiếng: “Ai nha, cha ngươi sắp thua.”
Kiếm chiêu trong tay Diệp Lâm Phong không ngừng, nhưng lực đạo cuối cùng dần yếu đi.
Thượng Quan Minh thừa dịp hư mà vào, kiếm trong tay dường như hòa thành nhất thể với hắn, nhanh khiến người ta không nhận rõ.
Quan sát, Lưu Trưng lại phát hiện trên người Thượng Quan Minh đột nhiên tràn ra một tầng sương mỏng. Đám sương kia rất mỏng, tại nơi khắp chốn đều là tuyết trắng này cũng không phải thật rõ ràng, nhưng Lưu Trưng lại nhận ra. Bởi vì nàng từng cùng người của U Minh phủ giao thủ nhiều lần, đối với chiêu này thật sự thuộc.
Thượng Quan Minh là dùng nội công lấy hàn khí dưỡng mình của U Minh phủ!
Như vậy chỉ sợ thanh kiếm trong tay hắn quả thực chính là Nguyệt Phách kiếm theo lời của Chương Thừa Hiên. Bởi vì theo đám sương dần dần tản ra, thấy bảo ánh sáng của bảo kiếmlại càng chói mắt, giống như bị tầng sương kia xâm nhiềm lại càng trở nên lợi hại hơn.
Trong lòng Lưu Trưng không khỏi có chút lo lắng.
Mặc dù Diệp Lâm Phong thật không có đem thắng thua để ở trong lòng, nhưng Thượng Quan Minh là người tâm háo thắng rất mạnh. Bằng không, hắn cũng sẽ không chịu mạo hiểm đi đến nơi cực bắc trộm bảo kiếm bí tịch. Nhu vậy, Thượng Quan Minh nếu đả bại Diệp Lâm Phong, thực sẽ dễ dàng dừng tay sao?
Vấn đề nàng vốn muốn hỏi cha mình thật sự là không cần hỏi. Với tình trạng trước mắt, trận chiến năm đó Thượng Quan Minh cùng Diệp Lâm Phong cũng không như trên lời Thượng Quan Minh nói là một thế hòa, mà phải là hắn bại bởi Diệp Lâm Phong, cho nên từng ấy năm hắm mới tìm mọi cách để đả bại Diệp Lâm Phong. Về nguyên nhân mơ ước có được Lăng Vân kiếm, chie sợ là bởi vì hắn không chịu thừa nhận kiếm pháp của mình không đủ, liền đem lý do thất bại quy kết là do Lăng Vân kiếm lợi hại.
Cuối cùng hắn không có được Lăng Vân kiếm lại đánh cắp chí bảo Nguyệt Phách kiếm của U Minh phủ, còn học xong công phu dưỡng hàn khí của họ. Chính là nàng cũng phát hiện Thượng Quan Minh dùng nội công quỷ dị của U Minh phủ, người của U Minh phủ tự nhiên cũng…
Lưu Trưng theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.
Nhưng mà chỗ tường băng kia đã không có một bóng người.
Lưu Trưng lại nhìn vào bên trong vách băng, lão phủ chủ của U Minh phủ vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, lại khôi phục bộ dáng nàng mới vừa nhìn thấy, liềm thần nhắm mắt, vẫn không nhúc nhích.
Chẳng qua, bàn tay vốn chống trên mặt băng hiện giờ đã muốn thả xuống.
Lưu Trưng hình như có phát hiện, quay đầu lại nhìn trận chiến bên này.
Thế công của Nguyệt Phách kiếm rất mạnh, phá thảng kiếm cục của Diệp Lâm Phong!
Loảng xoảng một tiếng.
Là tiếng Lăng Vân kiếm rơi xuống đất.
Diệp Lâm Phong lui liền mấy bước, nỗ lực chống đỡ thân mình. Trên mặt huyết sắc mất hết, tái nhợt đến đáng sợ.
Thượng Quan Minh người đầy lệ khí, cầm kiếm cười to.
“Diệp Lâm Phong! Ngươi thua!”
Thượng Quan Minh thật sự đắc ý, hắn đã nghĩ đến Diệp Lâm Phong có danh hiệu 'Kiếm thần' tất nhiên sẽ không dễ dàng nói thua. Như vậy hắn có thể thừa thắng truy kích, gϊếŧ Diệp Lâm Phong chấm dứt hậu hoạn.
Nhưng Diệp Lâm Phong thế nhưng nở nụ cười.
“Đúng..” Diệp Lâm Phong mới nói ra một chữ này, liền hộc ra một búng máu. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của ông. Trên mặt ông không hề có vẻ suy sụp, ngược lại bình thản ung dung: “Ta thật sự thua trong tay ngươi. Mọi người nơi đây đều có thể làm chứng. Ngưoi mới là 'thiên hạ đệ nhất kiếm'.”
Nghe Diệp Lâm Phong nói câu này xong, Thượng Quan Minh lại ngây ngẩn cả người.
“Ngươi…”
Diệp Lâm Phong hoàn khẩu khí, lại chậm rãi đi lên trước cầm Lăng Vân kiếm lên.
“Diệp Lâm Phong! Ngươi như thế nào lại khinh địch bị đánh bại như vậy!” Thượng Quan Minh giống như từ trong mộng tỉnh lại, tức giận kêu to: “Ngươi không phải 'Kiếm thần” sao? Ngưoi thế nhưng bị đánh bại?! Ngươi nếu bị đánh bại vì sao cong như vậy… Ngươi vì sao không phẫn nộ khổ sở! Ngươi… Ngươi sẽ không càm thấy không cam lòng sao?”
Diệp Lâm Phong lau vết máu trên khóe miệng, cất kỹ kiếm.
“Nga? Ta vì sao phải phẫn nộ khổ sở, không cam lòng?”
“Ngươi là…. Kiếm thần.”
“Kiếm thần? Tên này cũng không phải do ta đặt. Người khác gọi ta như vậy, nhưng ta tới bây giờ vẫn chưa từng thừa nhận.” Diệp Lâm Phong cười nói: “Nói sau, nếu đã thắng, liền chung quy có một ngày sẽ thua. Ta cho tới bây giờ chưa có nghe nói qua có ai thắng được cả đời. Đây bất quá là một hồi so đấu, thắng bại phân chia bất quá là nhất thời, lại không chết người, cần gì coi nặng?”
“Nếu thắng bại đều không quan trọng…”
“Người còn sống, so với với cái gì cũng quan trọng hơn.”
Diệp Lâm Phong không hề nhìn Thượng Quan Minh. Ông xoay người lại, chậm rãi hướng tới người cùng chuyện được coi là quan trọng hơn.
Thượng Quan Minh rõ ràng thắng, nhưng cố tình lại muốn giận diên lên.
Nguyên lại, điều hắn vẫn canh cánh trong lòng, liều mạng đến nông nỗi này, ở trong mắt của Diệp lâm Phong lại căn bản không có từng coi trọng.
Như vậy, hắn vì sao phải chấp nhất với trận đấu này?
Vì sao phải thắng?
“Diệp Lâm Phong!”
“Ai…” Diệp Lâm Phong thở thật dài: “Ngươi còn dây dưa với ta, còn không bằng hảo hảo suy nghĩ một chút đối phó với U Minh sau này quay trở lại như nào.”
U MInh phủ chủ thật sự đã chết. Nhưng Chương Thừa Hiên lại nghe phủ chủ chỉ điểm ngầm chạy thoát. Diệp Lâm Phong tuy rằng ở bên trong cuộc chiến, nhưng vẫn xem ở trong mắt.
Nguyệt Phách kiếm là đồ vật chết, bí tịch bị trộm cũng có thể lấy trở lại, nhưng chỉ có người là sống. Chỉ cần đem chuyện tình truyền lại. Thượng Quan Minh ngày sau sẽ gặp chuyện như thế nào thật sự là khó có thể đoán trước.
Thượng Quan Minh cho tới bây giờ còn không càm thấy mình hoàn toàn thua như vậy.
Mấy năm trước, hắn thua. Mấy năm sau, hắn thắng nhưng cũng là thua.
——–Thua ở cái “Khinh thường nhất cố” của Diệp Lâm Phong.
Hắn chấp nhất nhiều năm, hiện giờ lại đột nhiên phát hiện, nguyên lai hết thảy đều “Không quan trọng“.
Thượng Quan Minh ngửa mặt lên trời rống giân, tâm thần câu toái (tan nát).
Nam Cung Nhã cảm thấy có chút sợ hãi, không tự giác nắm chặt tay Lưu Trưng. Chắc là do không có áo choàng, tay nàng không hề có độ ấm, lãnh lẽo khiến người ta thấy như đóng băng. Nhưng tâm tình Nam Cung Nhã cố tình lại càm thấy yên bình.
Chỉ cần có Lưu Trưng ở bên cạnh nàng. Nàng cái gì cũng không sợ.