Lưu Trưng còn chưa nói xong, nàng vốn muốn khuyên Nam Cung Nhã không cần trách móc Thượng quan Sách Vân.
Ở Kim Ngọc đổ phường, dưới tình huống như vậy, Thượng Quan Sách Vân tất nhiên thật sự xem nhẹ Nam Cung Nhã, đem nàng như tiền đặt cược tùy trí xử lý. Hơn nữa, hắn chính là đối với thủ pháp của mình quá mức tự tin, thứ hai lúc trước bắt đầu, hắn đã hỏi Tần Ngọc Nương xem có biết thân phận của Nam Cung Nhã hay không.
Ai ngờ lão bản của Kim Ngọc đổ phường không hề ấn lẽ thường ra bài, lại bày trò gian trá, quả thực là đào hố khiến cho Thượng Quan Sách Vân nhảy vào.
Về phần bối cảnh của hai đại thế gia, người ta giống như không coi vào mắt.
Thượng Quan Sách Vân lời đã nói ra, tự nhiên không có hối hận để mà ăn, chỉ đành theo tình thế, tạm thời đem Nam Cung Nhã nhượng ra. Tuy rằng hắn không biết Lưu Trưng là nữ tử, nhưng hắn vẫn luôn cường điệu Nam Cung gia cùng Thượng Quan gia thân phận. Lúc đi còn cho sắc mặt, trừng con ngươi, sợ Lưu Trưng không hiểu uy hϊếp của hắn.
Ý tứ kia là, Nếu Lưu Trưng dám động Nam Cung Nhã một ít, Thượng Quan Sách Vân sẽ là người thứ nhất không bỏ qua nàng.
Kỳ thật...
Nếu thực sự so ra...
Thượng Quan Vân Sách vì lấy tin tức của Lăn Vân kiếm mà không thể không đáp ứng Tần Ngọc Nương cùng với nàng vì dò hỏi tin tức của Diệp Lâm Phong mà ký hôn thư...
Không có gì khác biệt.
--------Đều là bạc tình bạc nghĩa, vì tư lợi, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Nàng chỉ muốn nói cho Nam Cung Nhã sự thật tàn khốc.
Giống như Nam Cung Nhã chỉ dùng mắt để nhìn nhận người tốt kẻ xấu, thật sự quá ngu xuẩn. Thế gian này, đại đa số mọi người, vì đạt được mục đích của mình can bản sẽ không đi lo lắng lập trường cùng cảm thụ của kẻ khác.
Nhiều nhất như Lưu Trưng, vẫn còn bảo tồn chút lương tri cùng điểm mấu chốt, cho nên sau khi ký hôn thư vẫn phụ trách nhiệm, tính toán sau khi đi Cẩm Quỳ sơn trang sẽ đem Nam Cung Nhã đưa về Diệp Hoài thành. Đến lúc đó làm rõ thân phận nữ tử, vì nàng lấy lại trong sạch.
Lúc nàng quay người lại, Nam Cung Nhã đã không thấy tăm hơi.
Hiện tại Linh Tà thôn tuyệt không an toàn hơn so với lúc mới tới. Hơn nữa Lý lão đầu sau khi bị đám cháy vây khốn, chỉ sợ thủ hạ của hắn sẽ rất nhanh tìm đến.
Lưu Trưng tâm tình phức tạp.
Thật sự tức giận, thực sự sốt ruột, Nam Cung Nhã quả thực là cố tình gây sự!
Nhưng dần dần tỉnh táo lại, nàng nhịn không được có chút lo lắng. Nam Cung Nhã là một nha đầu ngốc ngay cả tốt xấu cũng không phân biệt được, đi lại chậm, lá gan nhỏ, chỉ trong nháy mắt có thể đi đến nơi nào? Vẫn là...
Sẽ không phải là bị người nào bắt đi?
Không nếu thật sự bị bắt, chính mình như thế nào lại không có việc gì...
Lưu Trưng cảm thấy lo lắng, ngắn ngủn trong nháy mắt đã có hơn mười ý niệm trong đầu, cuối cùng đành phải xuống xe ngựa đi bộ đi tìm.
Chuyến đi này Lưu Trưng đi rất cẩn thận, cơ hồ là đi sát mép tường, trước đem toàn bộ dò xét rõ ràng mới tiếp tục đi về phía trước. Nhưng Linh Tà thôn cũng không lớn, đi tới đi lui như vậy qua mấy con đường, phóng nhãn nhìn lại cơ hồ là trống rống, không hề có động tĩnh gì.
Rất nhanh đã đến cổng thôn, Lưu Trưng đang muốn đi về phía trước, lại nghe được một trận tiếng bước chân truyền đến.
Nghe thanh âm tựa hồ có ba đến năm người.
“Con mẹ nó, mới chớp mắt hai cái tiểu tử kia chạy đi đâu rồi!”
Có người cao giọng mắng to, nghe thanh âm như là một trong năm hán tử.
Lưu Trưng phản ứng cực nhanh, nghe tiếng bước chân đã đến trước mắt, nghiêng người một cái tránh vào hàng rào trong viện, vừa lúc nương hàng hiên trong viện che dấu.
“Thật sự kỳ quái, chúng ta ở bên ngoài đợi một đêm cũng không nghe thấy yins hiệu của sự phụ, lại gặp phải hai kẻ tự xưng là danh môn chính phái, nên sẽ không... là xảy ra chuyện gì đi?”
“Làm sao có thể! Sư phụ thần công cái thế cho dù tứ đại gia chủ đến đây cũng không làm gì được!”
“Từ từ, tôi như thế nào cảm thấy được...”
“Cảm thấy như thế nào?”
“Hai người kia dường như trốn ở chỗ đó...”
Mặt sau thanh âm thấp dần, nghe được không rõ ràng.
Lưu Trưng trốn ở sau hàng rào nín thở yên lặng, nghe được thanh âm tựa hồ đi xa, mới thở dài. Tuy rằng nàng không có nghe được đoạn sau của cuộc đối thoại, nhưng không cần nghe cũng biết 'Danh môn chính phái' trong miệng mấy người kia là ai.
Bởi vì trong lúc quay đầu, đã nhìn thấy hai ánh mắt mở trừng trừng ở đằng sau.
Một người áo xanh, một người áo trắng, mặt mày xám tro, ôm người đều chui ở dưới đám ngói.
Chỉ có công tử Thượng Quan Sách Vân, cùng với... Người hầu áo xanh mặt lạnh không rời hắn.
“Là...ngươi!”
Lưu Trưng nhíu mày, nhưng không nghĩ tới chính mình mới nói đến Thượng Quan Sách Vân, đảo mắt liền thật sự gặp được Thượng Quan Sách Vân. Mà nàng cũng không nghĩ tới Thượng Quan Vân Sách còn rất bản lĩnh, lúc mình này ăn mặc hoàn toàn bất đồng với một thân rách nát lúc ở Kim Ngọc đổ phường, hắn lại chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra mình.
“Thượng Quan công tử.”
Lưu Trưng gật đầu xem như chào hỏi.
Nhưng mà Thượng Quan Sách Vân không thèm để nàng vào mắt, ánh mắt trực tiếp lướt qua phía sau nàng một vòng.
Đương nhiên, cái gì đều không tìm được.
Thượng Quan Sách Vân có chút hổn hển nói: “Nhã...Nàng...nàng đâu?”
Hỏi như vậy, Lưu Trưng cũng nhịn không được thở dài: “Không biết.”
“Không biết?”
Thượng Quan Sách Vân ở trong lòng Lưu Trưng vốn là một bạch y công tử phong độ, nhưng lúc này lại chật vật, bộ dáng nghèo túng có chút buồn cười. Lưu Trưng lúc này híp mắt nhìn thoáng qua, thật cảm thấy được bộ dáng của Thượng Quan Sách Vân có chút giống tiểu bạch khuyển vừa đánh nhau bị nhau bị thua bên bờ ruộng.
Nam Cung Nhã chính là bị người này...
Cầm làm tiền đặt cược cho mình, ân là tổn thương qua một lần.
Tái sai đó lại bị chính mình mang đi theo nhiều ngày..., lòng tràn đầy nghĩ rằng rốt cuộc gặp được người tốt chân thành đối với nàng, kết quả...Lại ở Linh Tà thôn bị tổn thương lần nữa.
Có phải mình căn bản đã sai lầm rồi hay không?
Đại khái người như vậy, không nên biết thực tế tàn nhẫn. Bởi vì trong mắt của nàng mọi người đều là người tốt?
Không, đây...
Thật sự buồn cười.
Lưu Trưng trầm ngâm không nói.
Thượng Quan Sách Vân lại nóng nảy lên, thấy nàng không đáp lời, nghĩ đến nàng chột dạ, nhất thời tức giận mắng: “Ngươi...Ngươi quả thực cầm thú không bằng! Ngươi thế nhưng vì bảo vệ tính mạng của mình thế nhưng bỏ lại một thiếu nữ như nàng!”
Một câu kia nhưng làm Lưu Trưng bừng tỉnh.
So với cùng kiêu ngạo tiểu bạch khuyển vô nghĩa, nàng càng cần lập tức đi tìm Nam Cung Nhã.
“Cũng vậy.”
Lưu Trưng lạnh lùng bỏ lại mấy chữ, xoay người ra sân.
Linh Tà thôn lúc này có chút rối loạn.
Không biết là ánh lửa đưa tới thủ hạ của Lý lão đầu, hay bởi vì đồ đệ của hắn an bài ở trong núi một đêm không thấy tin tức liền tiến dến điều tra. Linh Tà thôn rất nhanh đã có một đội cầm vũ khí vọt vào tìm kiếm.
Lưu Trưng đi được rất chậm.
Nàng cảm giác thân thể không nghe theo sai bảo, nhất là tay phải lúc nãy cầm Lăng Vân kiếm ngăn cản Lý lão đầu phát công, giống như bên trong sương thịt có một cỗ hàn khí lạnh như băng va chạm khắp nơi, đau như bị kim châm. Nàng càng cử động, càng cảm thấy hơi lạnh từ cánh tay chậm rãi rót vào trong cơ thể, lại một luồng tiến vào quấn quanh lấy lục phủ ngũ tạng của nàng,
Lúc trước, nàng đã ẩn ẩn cảm thấy không đúng, nhưng lúc trước chạy trốn, liền cố gắng áp chế cảm giác không thoải mái. Nhưng áp chế đến vậy, rốt cuộc là vẫn phát tác.
Lưu Trưng tựa vào bên tường thở hổn hển.
Thân thể trở nên càng ngày càng nặng, cả người giống như ở trong hàn băng. Mỗi một chỗ đều chậm rãi trở nên khô khốc, cứng ngắc, thậm chí giống như...
Sắp kết băng.
Lại có ba đến năm cái hán tử đeo đao từ sau tường đi ra.
Suốt một quãng đường, Lưu Trưng một bên cẩn thận trốn, một bên tinh tế lắng nghe, nhưng vẫn không nghe thấy có người nhắc đến bắt được nữ tử nào, hoặc ở trong Linh Tà thôn nhìn thấy người nào. Xem ra Nam CUng Nhã không bị bắt. Nhưng nàng đi cả một vòng lớn, cơ hồ đem toàn bộ thôn tim khắp một lần, nếu không phải trùng hợ bỏ qua, như vậy chính là Nam Cung Nhã căn bản đã chạy ra thôn.
Ra Linh Tà thôn...
Có thể đi nơi nào đâu?
Cẩn thận ngẫm lại, ven đường các nàng đi tới, tựa hồ chỉ có mảnh rừng cây nhỏ trước khi vào thôn thích hợp ẩn trốn. Có lẽ, Nam Cung Nhã trốn ở nơi đó đi.
Nhưng nếu ngay cả nơi đó cũng không tìm thấy...
Chỉ sợ chính mình tìm không nổi.
Lưu Trưng âm thâm fhits một hơi, hung hăng năm quyền, ngón tay giữa đâm vào lòng bàn tay. Nàng dùng lực rất mạnh, đợi đến khi buông ra, trong lòng bàn tay, đã có vài vết móng tay đỏ bừng, tựa như bị phá da xuất huyết.
Nhưng đau xót như vậy, thật ra làm nàng thoán tìm về chút tỉnh táo.
Nghe bên ngoài không có động tĩnh, Lưu Trưng nhẹ nhàng nhày qua tường rào, cúi mình đi về hướng rừng cây nhỏ chạy qua.
Lúc này mặt trời đã lên cao, nhưng rừng cây nhỏ cực rậm rạp, nơi nơi cỏ dại mọc thành bụi, dây leo quấn quanh. Tựa hồ trong ngày thường ít có người tới, cho nên dù có ánh sáng mặt trời, cũng khó tiến vào, đập vào mắt chỉ thấy một mảnh tối tăm ẩm ướt.
Lưu Trưng cố đi một đoạn vẫn không tìm thấy tung tích.
Đang lúc uể oải, lại phát hiện sườn dốc bên cạnh rừng có mấy dấu chân nhạt. Chẳng qua dấu chân có chút lớn, cũng không giống của Nam Cung Nhã.
Xem ra thật sự không tìm thấy.
Lưu Trưng nguyên bản vốn cố gắng chống đỡ, đến khi cảm thấy được vô vọng, nhất thời nhụt chí liền suy sụp ngồi xuống, thở hổn hển rốt cuộc không đứng dậy nổi.
Rõ ràng...
Nam Cung Nhã là một đại phiền toái.
Hẳn là...
Nghĩ cách mau chong đuổi nàng đi mới đúng.
Hơn nữa...
Lần này chính cô ta chạy loạn, căn bản là cùng mình không quan hệ.
-------Nhưng giờ khắc này, lý do này căn bản không thuyết phục nổi chính mình.
Lưu Trưng cảm thấy chính mình có chút mạc danh kỳ diệu, tới tình trạng này, nàng chỉ sợ tính mạng mình cũng cố khống nổi nữa, nhưng vẫn cảm thấy có chút không cam lòng.
Bởi vì mình còn chưa tìm được nàng.
Nếu tìm được nàng nhất định phải hung hăng... mắng nàng mọt chút!
Thế nhưng lại trong lúc nguy cấp lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, quả thực hồ nháo (càn quấy).
Cây cối phía sau bỗng truyền đến tiếng sột soạt. Lưu Trưng lập tức tỉnh ngủ, tay đã cầm lấy chuôi kiếm bên người.
“Diệp công tử?”
Một thanh âm có chút quen thuộc truyền tới, ngữ khí thế nhưng mang theo và phần lo lắng.
“Là Diệp công tử sao? Ai! Nguy rồi! Nam Cung cô nương đã xảy ra chuyện!”