Lưu Trưng cảm thấy được thật không thích hợp, cảm thấy càng nghi ngờ. Tiếng trả lời của Nam Cung Nhã mềm mại vô lực giống như không dùng được chút sức lực nào, hoàn toàn bất đồng với giọng nói thường ngày của nàng.
Nàng càng thêm hoảng hốt, vội vã đi mấy bước dài về phía sau bình phong. Nhưng càng đến gần nàng lại càng ngửi thấy mùi hương ướŧ áŧ, ngọt dính. Trong đầu Lưu Trưng xuất hiện qua bảy tám ý niệm, chẳng lẽ là độc khí nguy hiểm gì đó? Vẫn là có quái vật? Hoặc là… Dứt khoát là Nam Cung Nhã rất xuẩn đã làm đổ hộp son phấn…
Ân, trương hợp này có khả năng cao hơn một chút.
Nhưng chờ nàng chân chính bước vào lại bị sửng sốt.
Quang cảnh sau bình phong so với lúc nàng rời đi không có gì khác biệt lắm, vẫn là một bồn tắm lớn ở phía sau bình phong, trên mặt đất cũng có nước bị văng ra. Điều duy nhất khác biệt chính là đây, bên tron bồn tắm có một cái đầu ướt sũng tựa vào thành bồn, mệt mỏi cúi đầu, hai mắt nhắm lại, hai gò má đỏ bừng, giống như nửa tỉnh nửa mê, mà bên cạnh là cánh tay trắng mềm như ngọc. Bộ dáng hiện ra có vẻ bủn rủn mệt mỏi.
Đây là có chuyện gì?
Lưu Trưng tiến lên trước, sờ sờ hai gò má ửng đỏ có chút không bình thường của Nam Cung Nhã.
——- Thế nhưng nóng như lửa đốt.
Nàng từ phòng ngoài tiến vào, so với phòng trong nóng ẩm mà nói, trên người có mang theo chút khí lạnh. Mà Nam Cung Nhã ở trong bồn tắm nóng đến không thở nổi, bị tay nàng sờ vào, thoải mái đến mức lập tức thân ngâm (rêи ɾỉ) ra tiếng.
“Lưu Trưng…”
“Ân?”
“Lưu Trưng…”
Tiếng gọi liên tiếp mềm mại đáng yêu đến tận xương, mà khuôn mặt nóng rực của Nam Cung Nhã cũng dán lên mu bàn tay của Lưu Trưng. Một bên dán lên, một bên như là sợ nàng sẽ chạy đi mất, khẩn trương đem tay kéo lấy. Bộ dáng của Nam Cung Nhã giống như tinh thần không tỉnh táo, nhưng khí lực thế nhưng không nhỏ, một chút đã kéo Lưu Trưng lại bên mép bồn, lại còn giống như không biết đủ, đưa tay xuyên qua ống tay áo rộng thùng thình của nàng, từ trên cánh tay của nàng sờ lợn lên trên.
Lưu Trưng nhíu chặt mi, nhịn không được trách mắng: “Nam Cung Nhã!”
Nam Cung Nhã căn bản không phản ứng.
Nàng còn đang chuyên tâm làm chuyện của mình, một bàn tay còn chưa đủ. Tay kia cũng buông lỏng thành bồn, sờ hướng bên này. Nhưng Nam Cung Nhã hoàn toàn quên dưới chân của mình là nước, cản bản không nghĩ sẽ không đứng lên được. Tay vừa mới buông lỏng chỗ dựa, dưới chân liền bị trượt, cả người đều sắp bị ngã xuống.
Lưu Trưng bị dọa sợ, vội vàng đưa tay đi đỡ thân thể của nàng. Điều này khó tránh khỏi sẽ chạm đến thân thể trắng trơn của Nam Cung Nhã. Một tay chạm đến làn da trơn mềm trượt xuống…
Tim của Lưu Trưng nhảy loạn, tay kia cầm Lăng Vân kiếm cũng không thể cầm được.
———- Keng một tiếng rơi trên mặt đất, tiếng rơi làm cho hai người đều bị dọa.
Lưu Trưng kịp phản ứng trước, giúp Nam Cung Nhã đứng vững, lúc sau cũng không dám liếc mắt nhiều một chút, xoay người đi tìm quần áo. Mà Nam Cung Nhã chỉ ngây ngốc đứng dựa vào thành bồn đứng trong chôc lát, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lưu Trưng lấy ra quần áo sạch sẽ đặt ở trên ghế đẩu, lại cầm một chiếc khăn mặt sạch sẽ thả lên, dừng một chút hít một hơi thật sâu, khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm như ngày thường, mới xoay người lại nói: “Mau ra đây thay quần áo, nước đều lạnh rồi, ta đi ra ngoài trước.”
“Lưu Trưng…” Tiếng kêu này vẫn mang mệt mỏi, tựa hồ còn bao hàm trong đó một chút khẩn cầu.
“Làm sao vậy?” Lưu Trưng chỉ ngừng bước chân, không quay đầu lại.
“Ngươi…. không thích ta sao…”
Lời nói vừa chua xót vừa ủy khuất, thế nhưng khiến người ta không thể tiếp tục nhẫn tâm.
Lưu Trưng không biết Nam Cung Nhã rốt cuộc làm sao vậy, nhưng cũng mơ hồ càm giác nàng có chút không đúng, đành phải nhẹ giọng trấn an nói: “Như thế nào lại vậy? Ngươi cầm quần áo mặc vào trước đi, chúng ta đi ra nói chuyện sau.”
“Không mặc… Mới không cần mặc… Ta nóng quá…. Mệt mỏi quá, nóng quá…A!”
Nam Cung Nhã tựa hồ đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, tiếp theo đó là ào một tiếng nước chảy.
Lại ngã xuống?
Lưu Trưng cuống quýt quay lại, vài bước đã qua đó.
Nhưng lần này Nam Cung Nhã không thật sự ngã vào trong nước, chính là vừa mới nhấc chân nghĩ muốn ra bồn tắm, lại không nghĩ rằng nàng ngâm ở trong nước quá lâu, cả người kiệt sức, vừa mới cử động liền trượt một chút. Chẳng qua lần này một tay của nàng bám được thành bồn, rất nhanh đã đứng dậy. Thấy Lưu Trưng chạy lại, Nam Cung Nhã liền đứng thẳng dậy, lấy tay bắt lấy cánh tay của nàng.
Lần này…
Cảnh tượng trước ngực của Nam Cung Nhã bị lộ ra không sót chút gì.
Lưu Trưng hít mạnh một hơi.
Nàng rất khó không đem ánh mắt dừng ở phía trên bạch tuyết ngọc phong (bầu ngực), đã thế ở trên còn có hai quầng hồng nhạt, ở tâm là hai hai đĩnh lập (đứng thẳng) tiểu hồng quả, dụ người hái xuống.
Lưu Trưng dùng bước chân, miệng khô lưỡi khô, nhưng không thể nhúc nhích nửa phần.
Nam Cung Nhã lại càng khó chịu, nàng ngâm mình trong bồn lâu lắm, mà mùi hương của Cẩm Vân cùng Lan Đằng lại càng nồng hơn. Cả người nàng bị xông khô nóng. Da thịt trắng nõn nổi lên màu đỏ ửng. Khắp người đều cảm thấy trống vắng, mong mỏi có người vỗ về thương tiếc. Lúc này thấy Lưu Trưng đi đến trước mặt, tinh thần của nàng bị mất hơn phân nửa, chỉ dựa vào bản năng liền nhanh chóng nắm lấy tay của Lưu Trưng, dán lên vị trí nóng nhất trước ngực mình.
Lưu Trưng nôn nao.
Dưới tay là một mảnh mềm mại nóng bỏng, mà trong đó còn có một viên tiểu hạch quả đang ở trong lòng bàn tay nàng bị vướt ve làm cho rung động.
Nam Cung Nhã lúc này mị nhãn như tơ, kiều suyển (thở dốc), thật sự mê người.
Mà Lưu Trưng cũng dẫn cảm thấy cả người nóng lên, thậm chí có chút luyến tiếc buông tay. Tâm niệm của nàng bị hấp dẫn, bị bách bước về phía trước hai bước. Nào biết Nam Cung Nhã lại đang chờ, đưa tay quàng lấy cổ cuẩ nàng, hơi hé miệng, lấy tư thái cầu xin thương xót hôn lên.
Lưu Trưng còn tồn ba phần lý trí, tuy rằng cũng cúi đầu cắn lấy cánh môi Nam Cung Nhã đưa lên, nhưng cũng thận thế đem bàn tay có chút không chịu khống chế rút về.
Nam Cung Nhã ưm một tiếng, khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút bất mãn.
Hai tay của Lưu Trưng lại ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, nhân cơ hội bế nàng từ trong nước đi ra.
Cả người Nam Cung Nhã vô lực, chỉ biết dùng lưỡi nóng bỏng tìm kiếm sự đáp lại của Lưu Trưng, đem toàn bộ thân thể đều dán chặt lấy trên người Lưu Trưng, càng không nhịn được cọ xát dây dưa, giống như cậy điểu la(*) quấn lấy gốc “Đại thụ” là Lưu Trưng, như thế nào cũng không chịu buông ra nửa phần. Lưu Trưng mật thật lớn khí lực mới đem nàng ra khỏi bồn nước, ôm tới trên giường. Ai ngờ mới thă Nam Cung Nhã trên giường, lại bị nàng dùng lực kéo xuống. Lưu Trưng lúc này không hề đề phòng, nàng nề đè lên thân thể xích lỏa của Nam Cung Nhã.
(*)Một thứ cây mọc từng bụi.Kinh thư có câu điểu cùng nữ la thí ư tùng bách. Cây điểu cùng cây nữ la bám vào cây tùng cây bạch.
“Lưu Trưng…”
Hơi thở của Nam Cung Nhã đầy nhiệt khí, còn tản ra một loại hương khí ngọt dính say lòng người, hồn xiêu phách lạc, thật là yêu mị.
Lưu Trưng nhìn bộ dáng liêu nhân Nam Cung Nhã, bất đồng với thường ngày được thấy, cùng với ngây thơ khả ái hoàn toàn bất đồng, nhất thời bị mê hoặc tâm trí. Sau khi ngơ ngác nhìn một lúc lâu, chờ nàng đem ánh mắt rời đi, lại thấy Nam Cung Nhã hơi nghiệng đầu, lộ ra hoàn toàn cái lỗ tai nho nhỏ. Tai của nàng bị động tình khiến cho đỏ tươi ướŧ áŧ, nói không nên lời mê người.
Lưu Trưng nhịn không được muốn nêm thử hương vị kia một chút, liền ngậm vào liếʍ láp.
Ai ngờ Nam Cung Nhã bị hành động này kí©h thí©ɧ lại càng thêm động tình, thân thể không tự giác vặn vẹo, trong miệng thâm ngâm càng lớn, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Lưu Trưng cảm thấy nàng bị khó chịu, lại cũng không muốn buông ra, liền từ lỗ tai xuống dưới cổ. Mỗi một chỗ cũng không có bỏ được buông ra, một đường nhấm nháp. Hai người bọn họ hàng ngày thân thiết, nhiều lắm cũng chỉ là ôm hôn. Lưu Trưng chỉ biết là thân thể của Nam Cung Nhã mêm mại. Lúc này thấy được thần thể xích lỏa của nàng mới biết dáng người nàng cân xứng, không nhiều một phân, cũng không thiếu một phân, da thịt lại càng nhẵn nhụi, làm người ta lưu luyên quên về, yêu thích không buông tay.
Lưu Trưng khẽ lấy tay vuốt ve, lấy miệng lưỡi cùng yêu. Đợi cho đến khi đến trước ngực, nàng vùi đầu khẽ cắn, ngậm lấy điểm dĩnh lập.
Nam Cung Nhã không ngừng thân ngâm, kiều suyễn.
Không biết khi nào, nàng lung tung cầm lấy bàn tay của Lưu Trưng đang vuốt ve thân thể của nàng, đẩy xuống dưới hạ thân cuẩ mình.
Tay của Lưu Trưng vừa chạm đến, chỗ kia thế nhưng đã sớm lan tràn mở ra, nước dính ướt súng bàn tay. Hai chân của Nam Cung Nhã khẽ mở, theo bản năng hơi động người. Lưu Trưng cũng đã hiểu, dựa theo trực giác ở tại nơi non mêm dần dần cử động.
Nam Cung Nhã lại cúi đầu mềm mại vô lực kêu lên.
“Lưu Trưng…”
Lưu Trưng cúi đầu hôn hôn đôi môi có chút sưng đỏ của Nam Cung nhã.
Thần trí của Nam Cung Nhã giờ phút này đã hoàn toàn mất hết, ánh mắt có chút tan rã.
Ngoài cửa sổ có tiếng vang nhỏ, tựa hồ có trận gió mát thổi tới, hòa tan không khí lả lướt trong căn phòng, cũng làm cho Lưu Trưng đang ý loạn tình mê thanh tỉnh vài phần. Nàng cảm thấy dưới tay đang có một lực hấp dẫn không ngừng nắm lấy ngón tay của nàng, tựa hồ mời nàng tiến vào. Lưu Trưng nhìn Nam Cung Nhã đang ở dưới thân trằn trọc khó nhịn, ngược lại rút ngón tay ra.
Cái khác thì thôi, nhưng nếu là…
Thật sự muốn vào thân thể Nam Cung Nhã, Lưu Trưng có chút không đành lòng.
Nàng từ trước không rành thế sự, nhưng từ khi nhìn những hình ảnh cùng với một ít văn tự trong tập tranh nhỏ Công Nghi Ngưng đưa cho nàng, đương nhiên nàng biết chỗ đó ở thân thể của nữ tử đại biểu cho ý nghĩa gì.
Tuy rằng nàng cùng Nam Cung Nhã lưỡng tình tương duyệt, nàng cũng nhất định đối Nam Cung Nhã phụ trách cả đời.
Nhưng…
Tựa hồ không phải lúc này.
Nhất là dưới tình huống như thế này. Nhìn như thế nào đều thấy vô cùng không ổn.
Cẩn thận nghĩ lại, Nam Cung Nhã tuy ngày thương hoạt bát lớn mật, tính tình sáng sủa, nhưng…. Nếu là các nàng có chút hành động vô cùng thân thiết, hoặc là lúc đàm luận có ngôn ngữ nhắc đến tình sự, Nam Cung Nhã liền ngượng ngùng đến đỏ bừng mặt, chỉ biết trống ở trong lòng nàng, ngay cả ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không chịu. nàng cảm thấy Nam Cung Nhã thuần khiết thật khả ái, cũng chưa bao giờ bức bách về mặt anyf.
Nhưng lúc này rất không bình thường.
Nam Cung Nhã chẳng những lớn mật chủ động, càng coi như là cực kỳ phóng đãng, làm một ít chuyện nàng căn bản sẽ không hiểu. chỉ sợ là bị cái gì mê hoặc tâm trí.
“Nam Cung Nhã…”
“Ân?” Nam Cung Nhã hơi ứng một câu, bên trong đùi hư không khiến nàng rất nhanh bắt lại tay của Lưu Trưng.
Lưu Trưng khẽ nhíu mày, giãy xra một chút, lại đυ.ng đến bên đùi bóng loáng, căng mịn. Lại nhìn hai gò má ửng hồng, ánh mắt mênh mông giống như muốn tan ra, mang theo cầu xin, lại giống như cực kỳ khó chịu.
Trong nháy mắt, Lưu Trưng nhớ đến một bức họa.
————– Đúng là ở trong tập tranh nho nhỏ đấy.
Lưu Trưng ngồi dậy, lấy tay tách ra hai chân của Nam Cung Nhã. Lần này toàn bộ của Nam Cung Nhã đều rơi vào trong mắt anngf. Lưu Trưng nguyên bản cảm thấy, nếu đều là nữ tử, thân thể cũng không sai biệt lắm, không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng lúc này, cúi đầu liếc mắt một cái, lại chẳng biết tại sao khiến cho nội tâm của nàng xao động vô cùng.
Chỗ kia phấn nộn (trắng nõn) xinh đẹp, dính theo trong suốt mật nước.
Hô hấp của Lưu Trưng như bị ngừng trệ, cúi đầu hôn xuống, ngậm hút lấy.
Cả người Nam Cung Nhã sợ run, ngay cae tiếng gọi cũng có chút khàn khàn.
“Lưu… Trưng…”
“Ân…”
“Lưu Trưng…”
….
Ngoài cửa sổ sắc trời tối dần, hoàng hôn mênh mông. Bên trong phòng là cảnh xuân kiều diễm, ấm áp cùng vui vẻ.