Sau một khoảng thời gian dài phải nằm nghỉ ngơi, cuối cùng Tô Vân Sương cũng cảm thấy cơ thể đã khỏe lại rất nhiều. Những vết thương trên người đã lành dần, sức lực cũng đã trở lại. Cảm giác mệt mỏi đã dần rút lui, thay vào đó là sự nhẹ nhõm khó tả.
Hôm nay, sau một thời gian dài không bước ra khỏi phòng, cô quyết định thử mở cửa và ra ngoài. Khi cánh cửa vừa hé mở, một làn gió mát lành thổi qua, mang theo hương của đất trời, của cỏ cây trong tông môn. Từng làn gió nhẹ nhàng vờn quanh, khiến tâm trạng Tô Vân Sương như được thả lỏng, cảm giác thoải mái dễ chịu lan tỏa trong cơ thể, làm tan biến hết những căng thẳng, mệt mỏi trước đó.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành, lòng nhẹ nhõm hẳn. Bên ngoài, cảnh vật xung quanh tông môn vẫn xanh tươi, yên bình như mọi ngày, nhưng dường như hôm nay lại có gì đó khác lạ trong lòng cô. Tô Vân Sương khẽ mỉm cười, cảm thấy những lo âu, khó chịu suốt thời gian qua như được buông bỏ, chỉ còn lại sự tĩnh lặng dễ chịu.
Cảm giác bình yên đó kéo dài một lúc, cho đến khi cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thanh Y đang đứng ở cửa phòng, ánh mắt dịu dàng như mọi khi.
Diệp Thanh Y mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: "Sư tỷ đã khỏe chưa?"
Tô Vân Sương nhìn nàng, cảm giác trong lòng lại trở nên phức tạp. Nhưng cô vẫn gật đầu, cười nhẹ, "Cảm ơn muội, ta đã tốt hơn nhiều rồi."
Diệp Thanh Y nhìn cô, ánh mắt vẫn tràn đầy sự quan tâm và dịu dàng, khiến Tô Vân Sương lại không khỏi có cảm giác lạ lùng trong lòng. Cô vội vàng quay đi, cố gắng kiềm chế những suy nghĩ đang nổi lên, rồi bước ra ngoài, hòa mình vào khung cảnh thanh bình.
Vương Hàn Dạ lại đến thăm cô, như mọi khi, ánh mắt hắn đầy thâm tình và chân thành, lời nói cũng ngập tràn sự quan tâm. Mỗi câu hắn nói đều êm ái, lại mang một chút vương vấn, khiến người nghe dễ dàng cảm nhận được sự tình cảm hắn dành cho Tô Vân Sương. Hắn cười nhẹ, giọng nói đầy trầm ấm: "Sư muội, ta thấy muội đã khỏe lên nhiều rồi. Nếu có gì cần giúp đỡ, đừng ngần ngại nói với ta."
Tô Vân Sương lắng nghe, ánh mắt hơi lạnh nhạt, nếu là Tô Vân Sương trong tiểu thuyết, cô ta sẽ tìm cơ hội để làm ra vẻ đáng thương, bộc lộ bản chất của một "trà xanh", nhận lấy sự chú ý từ nam chính. Nhưng hiện tại, Tô Vân Sương này hoàn toàn không. Thực ra, khi nhìn vào Vương Hàn Dạ, cô chỉ cảm thấy hắn giống như một tên ốc heo – không có khả năng lực phán đoán, chỉ nghe theo một phía.
Với cô, những lời nói của Vương Hàn Dạ, dù ngọt ngào và chân thành, vẫn chẳng thể thay đổi được bất cứ điều gì. Cô chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một câu ngắn gọn, nhưng trong lòng chẳng mảy may dao động.
"Ta không cần gì cả. Cảm ơn ngươi," Tô Vân Sương chỉ trả lời ngắn gọn, không để lộ cảm xúc quá nhiều.
Diệp Thanh Y đứng lặng lẽ bên cửa, đôi mắt lạnh lùng quan sát mọi diễn biến. Mọi thứ cô đều nhìn thấy rõ ràng – sự quan tâm chân thành của Vương Hàn Dạ, cùng với thái độ thờ ơ, xa cách của Tô Vân Sương. Đó là một tình huống mà không ai có thể ngờ tới.
Khi thấy Tô Vân Sương đáp lại Vương Hàn Dạ với sự lạnh nhạt như vậy, Diệp Thanh Y không khỏi bật cười. Cái cười đó, tuy nhẹ nhàng, nhưng lại đầy sự hiểu biết và thâm thúy. Cô không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, đôi môi nhẹ nhàng lẩm bẩm, "Thật thú vị."
Một chút âm u trong ánh mắt của Diệp Thanh Y phản chiếu sự sâu xa trong lòng cô.
Vương Hàn Dạ sau khi hỏi han tình hình của Tô Vân Sương, ánh mắt vô tình lướt qua phía cửa và bắt gặp Diệp Thanh Y đang đứng lặng lẽ. Gương mặt hắn lập tức hiện lên nụ cười nhẹ, giọng nói dịu dàng:
"Thanh Y, muội cũng ở đây sao? Những ngày qua muội vất vả rồi."
Diệp Thanh Y khẽ cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng vốn có: "Không có gì, đây là trách nhiệm của muội."
Vương Hàn Dạ tiến lại gần hơn, ánh mắt đầy vẻ quan tâm: "Sư muội, ta nghe nói muội đã chăm sóc Vân Sương suốt thời gian qua. Ta thật sự rất cảm kích."
Diệp Thanh Y chỉ khẽ cười, nụ cười thoáng qua như sương khói, nhưng đôi mắt lại không che giấu được vẻ sắc sảo. "Sư tỷ là ân nhân cứu mạng ta. Chăm sóc tỷ ấy là điều nên làm."
Vương Hàn Dạ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ. Thái độ của cả hai nữ tử này đều dường như khác biệt. Dù vậy, hắn không suy nghĩ quá nhiều, tiếp tục mỉm cười thân thiện:
"Vậy thì tốt. Hai người chăm sóc lẫn nhau, ta cũng yên tâm hơn."
Diệp Thanh Y không đáp lời, chỉ im lặng cúi nhẹ đầu, dáng vẻ thanh tao nhưng lạnh nhạt, như một bức tranh hoàn mỹ khó nắm bắt.
Vương Hàn Dạ sau khi hỏi thăm vài câu liền cáo từ, để lại không gian yên tĩnh trong phòng. Cánh cửa khẽ khép lại, chỉ còn Tô Vân Sương và Diệp Thanh Y đối diện nhau trong căn phòng thoang thoảng hương dược thảo.
Tô Vân Sương thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt lướt qua Diệp Thanh Y. Nàng nhàn nhạt nói:
"Cuối cùng cũng yên tĩnh."
Diệp Thanh Y vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi. Một lúc sau, nàng mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói có chút trêu chọc:
"Sư tỷ không thích sư huynh sao? Ta thấy sư huynh rất quan tâm đến tỷ."
Tô Vân Sương trả lời mà không suy nghĩ:
"Không thích."
Diệp Thanh Y khẽ cười, ánh mắt lóe lên sự tinh tế:
"Sư tỷ nói vậy, chẳng lẽ đã có người trong lòng rồi?"
Câu hỏi của nàng như một lưỡi dao sắc bén, nhẹ nhàng nhưng lại khơi dậy một chút dao động trong lòng Tô Vân Sương. Nhưng nàng nhanh chóng giấu đi cảm xúc, chỉ lắc đầu:
"Ta chỉ muốn tập trung tu luyện, không muốn vướng bận những chuyện này."
Diệp Thanh Y mỉm cười, không ép hỏi thêm, chỉ nhẹ giọng:
"Tu luyện là quan trọng, nhưng nếu có ai đó khiến sư tỷ động tâm, cũng không cần quá khắc khe với bản thân."
Tô Vân Sương im lặng, ánh mắt hướng ra cửa sổ, lòng bỗng chốc dậy lên những cảm xúc mơ hồ khó hiểu.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Diệp Thanh Y đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
"Sư tỷ nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa."
Cánh cửa khép lại, âm thanh khe khẽ vang lên trong sự yên tĩnh.
Tô Vân Sương ngồi tựa lưng vào giường, nhìn về phía cửa đã đóng kín, trong lòng có chút trống trải. Không gian giờ chỉ còn lại nàng, sự yên lặng như bao trùm tất cả, chỉ còn tiếng gió bên ngoài khẽ lùa qua khe cửa sổ.
Nàng khẽ thở dài, đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm. Tựa như những dòng ký ức và suy nghĩ đang cuộn trào trong tâm trí. Những ngày qua, mọi thứ xảy ra quá nhanh, từ trận chiến trong bí cảnh, sự chăm sóc tận tình của Diệp Thanh Y, đến sự xuất hiện đầy quan tâm của Vương Hàn Dạ.
Tô Vân Sương đưa tay chạm nhẹ vào khóe môi, nơi Diệp Thanh Y từng thoa thuốc cho nàng. Cảm giác mát lạnh còn lưu lại, nhưng trong lòng nàng, một loại cảm xúc khác lại dấy lên, khó gọi tên.
"Mình đang nghĩ gì thế này?" nàng thầm trách bản thân, cố gắng xua tan những suy nghĩ rối ren. Nhưng dù có cố gắng, nàng vẫn không thể hoàn toàn lờ đi những cảm giác lạ lùng ấy.
Bên ngoài, tiếng chim hót vang vọng, báo hiệu một ngày mới bắt đầu, nhưng trong lòng Tô Vân Sương, dường như một chương mới của cuộc đời cũng vừa lật mở.
Tô Vân Sương khẽ thở dài, đôi vai thoáng chùng xuống. Nàng đưa tay xoa nhẹ trán, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ đang cuộn trào trong đầu.
"Thôi vậy, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì," nàng tự nhủ, giọng nói khẽ khàng vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Ánh mắt nàng dừng lại nơi cửa sổ, bên ngoài bầu trời trong xanh điểm vài áng mây trắng lững lờ trôi. Khung cảnh yên bình này khiến tâm trạng nàng dịu lại đôi chút.
Tô Vân Sương vươn tay lấy một cuốn sách đặt trên bàn bên cạnh. Dường như tìm kiếm sự tĩnh lặng từ từng con chữ, nàng mở sách, chăm chú đọc, cố gắng tập trung vào nội dung.
Nhưng dù có cố gắng đến đâu, trong tâm trí nàng vẫn thỉnh thoảng hiện lên hình bóng của Diệp Thanh Y với nụ cười dịu dàng, ánh mắt sâu lắng, cùng những lần tiếp xúc gần gũi.
"Chỉ là ảo giác..." nàng tự trấn an mình, cố giữ cho bản thân không bị cuốn vào dòng cảm xúc phức tạp.
Một lần nữa, nàng thở dài, lật tiếp trang sách, quyết tâm không để tâm trí lạc lối thêm nữa.