Sáng sớm thức dậy, Tô Vân Sương cảm nhận ngay được cơn đau nhức khi động đậy. Mỗi lần vệ sinh cá nhân, nàng đều phải nhăn mặt vì sự khó chịu từ vết thương, đặc biệt là khi chạm vào vùng mặt. Hai con yêu thú kia quả thật rất biết cách tấn công, chúng đã không ngần ngại đánh vào những điểm khác trên cơ thể nàng, mà lại đúng vào khuôn mặt, khiến cho khóe môi vẫn còn vết thương, đau rát mỗi khi nàng cử động.
Nàng khẽ chạm vào khóe miệng, cảm nhận được sự đau đớn vẫn còn đọng lại từ những vết thương mà yêu thú gây ra. "Lần này thật sự không thể tha thứ cho chúng." Tô Vân Sương trong lòng thầm nghĩ, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng sự đau đớn này lại khiến nàng cảm thấy rất là không vui, nhất là khi nhìn vào trong gương.
Những vết thương trên mặt không chỉ làm nàng cảm thấy đau đớn, mà còn khiến nàng khó chịu vì nhìn cô trông có chút xấu xí. Mặc dù không thể phủ nhận rằng cô vẫn còn rất đẹp.
Cô thở dài một hơi, nhưng rồi lại tự vỗ về bản thân. "Không sao cả, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc tu luyện, những vết thương này rồi sẽ lành lại."
Vết thương trên mặt chỉ là tạm thời, và Tô Vân Sương cũng biết mình không thể để nó làm ảnh hưởng đến tinh thần. Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút cảm giác bất mãn.
Diệp Thanh Y lại đúng giờ lại vào phòng, tay cầm chén thuốc, ánh mắt nhìn Tô Vân Sương với vẻ quan tâm như thường lệ. Tô Vân Sương nhìn thấy chén thuốc, trong lòng không khỏi than thở. "Lại là thuốc... Và lại không có mứt ngọt." Nàng thầm nghĩ trong lòng, tuy rằng không muốn tỏ ra yếu đuối hay kêu ca, nhưng cảm giác đắng nghét vẫn khiến nàng muốn bỏ đi hết mọi thứ.
Khi Diệp Thanh Y đưa chén thuốc tới gần, Tô Vân Sương khẽ liếc nhìn, cảm thấy có chút ngại ngùng. Thật ra, nàng không ghét thuốc hay sự chăm sóc của Diệp Thanh Y, nhưng mỗi lần uống thuốc lại khiến nàng cảm thấy thật khó chịu. "Có phải nàng cố tình không mang mứt ngọt không?" Tô Vân Sương tự hỏi, nhưng chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra.
Diệp Thanh Y không hề nhận ra sự bất mãn nhỏ trong lòng nàng, chỉ nhẹ nhàng nói: "Sư tỷ, uống thuốc đi, không uống sẽ không khỏe lại nhanh được."
Tô Vân Sương hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng. "Được rồi, uống thì uống." Nàng không muốn làm Diệp Thanh Y thất vọng, đành phải ngoan ngoãn nhận lấy chén thuốc.
Khi vị đắng lại tràn lên trong miệng, Tô Vân Sương lại phải nhăn mặt, nhưng nàng chỉ khẽ cắn môi, tự an ủi mình là mọi thứ rồi sẽ qua. Dù sao thì, có người chăm sóc mình như vậy cũng không phải điều tồi tệ. Nhưng nàng vẫn không thể ngừng suy nghĩ, lần sau chắc chắn phải yêu cầu Diệp Thanh Y mang mứt ngọt.
Diệp Thanh Y nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Tô Vân Sương khi nàng uống thuốc, không khỏi khẽ mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy sự dịu dàng. Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lấy từ trong người ra một lọ mứt ngọt, mở nắp và múc một chút rồi đưa cho Tô Vân Sương.
"Đây, sư tỷ, lần này có mứt ngọt rồi." Diệp Thanh Y nói, giọng nói đầy ân cần và ấm áp. Nàng nhẹ nhàng đưa mứt vào tay Tô Vân Sương, như dỗ dành một đứa trẻ, ánh mắt đầy sự quan tâm.
Tô Vân Sương ngạc nhiên, không ngờ rằng Diệp Thanh Y lại chuẩn bị sẵn mứt ngọt, như thể nàng đã biết trước Tô Vân Sương sẽ không thích vị đắng của thuốc. Thấy vẻ mặt đầy dịu dàng của Diệp Thanh Y, Tô Vân Sương không thể không cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.
Nàng nhẹ nhàng cầm lấy mứt, cảm nhận được sự chăm sóc ân cần từ Diệp Thanh Y. "Cảm ơn... Lần sau không cần lo lắng quá đâu." Tô Vân Sương mỉm cười, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy vui vẻ và yên tâm hơn.
Diệp Thanh Y chỉ lắc đầu nhẹ, cười dịu dàng. "Sư tỷ, phải uống thuốc cho khỏe lại chứ, đừng làm mình khó chịu." Nàng nói, nhẹ nhàng nhìn Tô Vân Sương, ánh mắt ấy giống như đang truyền đi sự chăm sóc và lo lắng chân thành.
Tô Vân Sương chỉ có thể mỉm cười, trong lòng cảm nhận được sự quan tâm ấm áp, dù thuốc vẫn đắng nhưng cũng có phần ngọt ngào hơn khi có Diệp Thanh Y ở bên cạnh.
Sau khi uống xong thuốc và ăn mứt ngọt, Tô Vân Sương cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị đặt chén thuốc xuống, Diệp Thanh Y nhẹ nhàng đứng dậy, rồi cầm lấy một lọ thuốc mỡ, đi đến bên cạnh nàng. Không nói gì, Diệp Thanh Y bắt đầu thoa thuốc lên vết thương ở khóe môi của Tô Vân Sương.
Chỉ là một động tác bình thường, không có gì đặc biệt. Diệp Thanh Y thật sự chỉ đang giúp nàng bôi thuốc cho vết thương mau lành. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, Tô Vân Sương lại cảm nhận được một cảm giác rất lạ lùng trong lòng. Vết thương không đau như trước, nhưng tim nàng lại đập nhanh hơn một chút, không hiểu sao lại có cảm giác hồi hộp và bất an mà nàng không thể giải thích được.
Những ngón tay của Diệp Thanh Y thật nhẹ nhàng khi thoa thuốc lên vết thương, nhưng mỗi một động tác đều khiến Tô Vân Sương cảm thấy như có một làn sóng ấm áp lan tỏa trong lòng. Ánh mắt dịu dàng của Diệp Thanh Y, giọng nói ân cần, mọi thứ như hòa quyện vào nhau, khiến trái tim Tô Vân Sương không khỏi đập nhanh hơn.
Nàng khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng sự bất an cứ quẩn quanh trong lòng. "Sao lại thế này?" Nàng tự thầm hỏi mình, "Chẳng phải mình chỉ đang nhận sự chăm sóc của nàng ấy thôi sao?"
Diệp Thanh Y không hề nhận thấy sự thay đổi trong Tô Vân Sương, nàng vẫn tập trung vào công việc thoa thuốc, khuôn mặt dịu dàng và chăm chú. Tô Vân Sương không biết cảm giác này là gì. Chỉ biết rằng, lúc này, không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên khác lạ, như thể có một thứ gì đó vừa chớm nở trong lòng nàng, mà ngay cả chính bản thân nàng cũng không rõ.
Khoảng cách giữa hai người lúc này trở nên gần gũi đến mức Tô Vân Sương có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Diệp Thanh Y. Mỗi lần nàng thở ra, làn hơi ấm áp ấy nhẹ nhàng lướt qua da thịt, gần như chạm vào mặt nàng. Đó là một cảm giác rất lạ lùng, khiến tim Tô Vân Sương không hiểu sao lại đập nhanh hơn.
Nàng khẽ hít một hơi, cố gắng kìm nén cảm giác bất an đang lan tỏa trong lòng. Nhưng không biết vì sao, trái tim lại không thể bình tĩnh như thường lệ, nó đập mạnh hơn, nhanh hơn, như thể có gì đó đang kích động nó, khiến nàng không thể giải thích được.
Trong lòng Tô Vân Sương như có một luồng sóng nhẹ nhàng dâng lên, làm nàng không thể không cảm nhận sự khác biệt trong mối quan hệ giữa hai người, một cảm giác mà trước đây nàng chưa từng có. "Chỉ là đang được chăm sóc thôi mà," nàng tự nhủ trong lòng, "Không có gì lạ cả." Nhưng chính những suy nghĩ ấy lại không thể làm giảm đi sự bất ổn trong lòng.
Với khoảng cách gần như vậy, Tô Vân Sương chỉ có thể cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Nhưng những cảm xúc kỳ lạ ấy cứ xâm chiếm trái tim nàng, không thể nào xua đi được.
Quá trình thoa thuốc vốn chỉ kéo dài vài phút, nhưng đối với Tô Vân Sương, đó lại như một quãng thời gian dài vô tận. Mỗi lần Diệp Thanh Y nhẹ nhàng xoa thuốc lên vết thương, hơi thở của nàng lại lướt qua mặt cô, như những làn sóng nhẹ nhàng vỗ về tâm trí. Từng cảm giác đó khiến tim Tô Vân Sương đập nhanh hơn, máu trong người như dồn lên, cổ họng nghẹn lại.
Cảm giác bất an và khó chịu dâng lên trong cô, khiến cô siết chặt quần, cố gắng kiềm chế. Nhưng mỗi lần động tác của Diệp Thanh Y lại gần hơn, lòng Tô Vân Sương càng thêm loạn nhịp. Nàng cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình đang căng thẳng, từng sợi dây thần kinh đều như bị kéo căng hết mức. Cái cảm giác kỳ lạ này càng lúc càng mạnh mẽ, khiến cô không thể giữ bình tĩnh.
"Cố gắng bình tĩnh đi," Tô Vân Sương tự nhủ, nhưng trái tim lại chẳng nghe lời. Một phần trong cô muốn rút lui, muốn thoát khỏi cái cảm giác này, nhưng một phần khác lại không thể rời mắt khỏi Diệp Thanh Y. Cô biết rằng chỉ cần nàng hoàn thành việc thoa thuốc này thì tất cả sẽ kết thúc, nhưng khoảnh khắc ấy lại dài đằng đẵng đến không thể chịu đựng được.
Cuối cùng, khi Diệp Thanh Y thoa xong thuốc và đứng dậy, Tô Vân Sương thở hắt ra một hơi dài. Cả cơ thể như mềm nhũn, cảm giác bất an dường như vỡ òa. Nhưng cô lại không thể lý giải được tại sao, không thể hiểu được vì sao mỗi lần Diệp Thanh Y đến gần, trái tim mình lại không thể bình tĩnh được như trước.
Tô Vân Sương suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng, giọng nói có chút chần chừ nhưng vẫn rất kiên quyết:
"Cảm ơn sư muội, lần sau ta tự làm được. Ta không muốn làm phiền muội nữa."
Dù lòng vẫn còn những cảm xúc chưa thể hiểu rõ, nhưng Tô Vân Sương không muốn để Diệp Thanh Y phải lo lắng cho mình thêm nữa. Cảm giác kỳ lạ ấy làm cô không khỏi khó chịu, và trong phút chốc, cô muốn tách ra để tìm lại sự bình yên trong lòng.
Cô không muốn bản thân trở nên yếu đuối, cũng không muốn Diệp Thanh Y vì mình mà phải chịu đựng những phiền phức không đáng có. Đã quá nhiều lần nhận được sự giúp đỡ từ nàng, nhưng giờ đây cô muốn tự mình đứng vững, không muốn có thêm bất kỳ sự ràng buộc nào, dù chỉ là vô tình.
Diệp Thanh Y nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ thái độ bình thản, đôi mắt nàng vẫn ánh lên vẻ lo lắng, nhưng không nói thêm gì. Cô nhẹ nhàng cất chén thuốc vào trong tay, không còn kiên quyết như trước, chỉ đơn giản nói:
"Sư tỷ nếu không khỏe thì cứ nói với ta. Ta sẽ giúp."
Dù không nói nhiều, nhưng trong ánh mắt ấy, Tô Vân Sương thấy rõ sự chân thành và lo lắng của Diệp Thanh Y. Từ trước đến nay, nàng luôn kiên nhẫn với cô, chăm sóc từng chút một, không chút mệt mỏi. Những điều đó làm trái tim Tô Vân Sương không khỏi cảm động, nhưng cô vẫn không thể hiểu hết được cảm giác này.
"Lần sau ta sẽ tự làm," cô lại lặp lại, không muốn nhìn sâu vào đôi mắt của Diệp Thanh Y, bởi cô biết rằng nếu cứ nhìn lâu, cô sẽ không thể nào kìm nén được cảm xúc trong lòng nữa.