Vương Hàn Dạ cẩn thận đưa cả Tô Vân Sương và Diệp Thanh Y ra khỏi Huyết Sát Cốc, tìm được đường quay lại nơi tập hợp của đệ tử tông phái. Khi họ về đến nơi, những trưởng lão của Thanh Vân Kiếm Tông đã đứng chờ sẵn. Thấy ba người, đặc biệt là Tô Vân Sương, bị thương nặng, các trưởng lão lập tức tiến lên.
“Hàn Dạ, chuyện gì đã xảy ra?” Trưởng lão phụ trách bí cảnh cau mày hỏi, ánh mắt lướt qua Tô Vân Sương với vẻ lo lắng.
Vương Hàn Dạ cúi đầu cung kính, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo chút phẫn nộ: “Trưởng lão, chúng ta bị đệ tử của Tông Thanh Vân tập kích trong bí cảnh. Tô sư muội vì bảo vệ Diệp sư muội mà bị thương nặng. Nếu không có sự dũng cảm của sư muội, cả hai chúng ta có lẽ đã không thể trở về.”
Nghe vậy, các trưởng lão đều biến sắc. Một trưởng lão khác, vốn rất yêu quý Tô Vân Sương, gật đầu nghiêm nghị: “Tông Thanh Vân quả thật quá ngông cuồng! Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này. Khi bí cảnh kết thúc, nhất định sẽ phải làm rõ.”
Diệp Thanh Y vẫn giữ vẻ yếu đuối, khẽ cúi đầu: “Trưởng lão, đều là lỗi của đệ tử. Nếu không phải vì đệ tử yếu đuối, sư tỷ cũng sẽ không phải chịu khổ thế này…” Giọng nói mềm mại của cô khiến mọi người không khỏi cảm thông.
Một trưởng lão nữ bước lên, đưa tay kiểm tra tình trạng của Tô Vân Sương. Bà khẽ thở dài: “May mắn là Vân Sương chỉ bị cạn kiệt linh lực và chịu một số vết thương ngoài da. Chúng ta sẽ đưa cả hai về tông môn ngay lập tức để chữa trị.”
Vương Hàn Dạ gật đầu. “Đệ tử đã làm hết sức, mong trưởng lão chăm sóc tốt cho họ.”
Các trưởng lão nhanh chóng tổ chức một pháp trận dịch chuyển, đưa toàn bộ đệ tử trở về Thanh Vân Kiếm Tông.
Về tới tông môn, Tô Vân Sương và Diệp Thanh Y được đưa vào dược cốc để điều trị. Trong lúc ấy, tin tức về cuộc tập kích trong bí cảnh nhanh chóng lan truyền khắp tông môn, khiến mọi người không khỏi bàn tán.
Tô Vân Sương, dù còn hôn mê, nhưng danh tiếng về lòng dũng cảm của nàng lại càng được củng cố. Diệp Thanh Y thì khéo léo tận dụng cơ hội, với dáng vẻ yếu đuối và những lời lẽ khiêm tốn, lại khiến các đệ tử thêm phần đồng cảm.
Sau khi nghe Vương Hàn Dạ báo cáo sự việc, Thanh Vân Kiếm Tông lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn với các trưởng lão. Sự việc đệ tử Tông Thanh Vân ức hϊếp Tô Vân Sương và Diệp Thanh Y trong bí cảnh, thậm chí dẫn đến việc Tô Vân Sương bị thương nặng, đã khiến toàn bộ tông môn phẫn nộ.
“Tô Vân Sương là đệ tử ưu tú của chúng ta, Diệp Thanh Y cũng là người tài năng. Tông Thanh Vân thật sự quá đáng!” Một trưởng lão nghiêm nghị nói, tay đập mạnh xuống bàn. “Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này!”
Chưởng môn Thanh Vân Kiếm Tông, người luôn bình tĩnh, cũng lộ rõ sự không hài lòng. Sau một hồi cân nhắc, ông quyết định gửi một bức thư chính thức đến Tông Thanh Vân, yêu cầu giải thích và xử lý nghiêm khắc những kẻ gây ra sự việc.
Phía bên Tông Thanh Vân, khi nhận được thư từ Thanh Vân Kiếm Tông, các trưởng lão lập tức triệu tập những đệ tử liên quan. Dưới sức ép từ cả hai bên, những đệ tử này không thể che giấu được sự thật và phải thừa nhận hành vi của mình.
“Các ngươi quá mức ngông cuồng!” Chưởng môn Tông Thanh Vân giận dữ quát, ánh mắt đầy sát khí. “Vì lòng ích kỷ và sự ganh ghét, các ngươi không chỉ làm tổn hại danh dự tông môn mà còn suýt gây ra xung đột với Thanh Vân Kiếm Tông. Đây là điều không thể tha thứ!”
Ngay sau đó, những đệ tử này bị xử phạt nghiêm khắc: họ bị giáng cấp, cấm tham gia bất kỳ sự kiện nào trong tông môn trong vòng 5 năm và phải lao động khổ sai để chuộc tội. Tông Thanh Vân cũng gửi thư xin lỗi chính thức đến Thanh Vân Kiếm Tông, bày tỏ mong muốn giữ hòa khí giữa hai tông môn.
Tại Thanh Vân Kiếm Tông, sau khi nhận được thư xin lỗi, các trưởng lão mới tạm yên lòng. Tuy nhiên, trong lòng chưởng môn, ông đã quyết định tăng cường bảo vệ và bồi dưỡng những đệ tử tài năng như Tô Vân Sương và Diệp Thanh Y, để tránh sự việc tương tự xảy ra trong tương lai.
Trong căn phòng yên tĩnh của dược cốc, ánh sáng mờ nhạt từ những viên linh thạch chiếu rọi, tạo ra bầu không khí dịu dàng và thanh khiết. Tô Vân Sương nằm bất động trên giường, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn giữ được nét đẹp thanh tú. Hơi thở của nàng yếu ớt, rõ ràng vẫn chưa hồi phục sau trận chiến khốc liệt trong Huyết Sát Cốc.
Diệp Thanh Y ngồi bên cạnh, đôi mắt khẽ trầm tư. Tay nàng cẩn thận thay khăn ấm trên trán cho Tô Vân Sương, động tác nhẹ nhàng như sợ làm kinh động người đang hôn mê. Bất kể ngày hay đêm, Diệp Thanh Y đều không rời khỏi giường của Tô Vân Sương nửa bước.
"Sư tỷ," nàng thì thầm, giọng nói khẽ vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Ánh mắt Diệp Thanh Y thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo. Trong lòng, nàng không ngừng suy tính.
"Tất cả mọi người, mọi thứ vẫn giống như trước kia, riêng sư tỷ thì lại khác. Sư tỷ là trọng sinh giống ta sao?." Diệp Thanh Y cúi đầu, nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt nàng, như một bông hoa độc nở rộ trong bóng tối.
Khi ánh sáng từ ngoài cửa sổ bắt đầu len lỏi, chiếu vào căn phòng, Diệp Thanh Y khéo léo giấu đi vẻ mặt lạnh lùng, thay vào đó là dáng vẻ yếu đuối, lo lắng. Bất cứ ai bước vào lúc này cũng sẽ chỉ thấy một muội muội tận tâm chăm sóc sư tỷ mình.
Ánh sáng nhạt nhòa từ cửa sổ chiếu vào căn phòng, nhẹ nhàng soi sáng gương mặt của Tô Vân Sương. Đôi mắt nàng khẽ động, hàng mi dài rung nhẹ trước khi mở ra. Mọi thứ trước mắt dần hiện rõ: trần nhà quen thuộc của dược cốc, mùi thảo dược thoang thoảng, và... một bóng dáng nhỏ nhắn đang tựa đầu vào giường, hơi thở đều đặn.
Đó là Diệp Thanh Y.
Nàng ngồi trên ghế cạnh giường, đầu hơi nghiêng, mái tóc đen buông xuống che đi một phần khuôn mặt. Tuy nhiên, nét mệt mỏi hiện rõ qua đôi lông mày nhíu chặt và sắc môi nhợt nhạt. Từ tư thế của nàng, có thể thấy Diệp Thanh Y đã ngồi đó suốt một thời gian dài mà không rời đi.
Tô Vân Sương khẽ thở dài, cảm giác yếu ớt vẫn còn đè nặng trên thân thể. Nàng cố gắng cử động, nhưng ngay lập tức cảm nhận được cơ thể mình chưa thể tự mình ngồi dậy.
Ánh mắt của nàng dịu lại khi nhìn Diệp Thanh Y.
"Ngươi…" Tô Vân Sương khẽ thì thầm, nhưng giọng nói yếu ớt không đủ để đánh thức người đang ngủ.
Trong lòng Tô Vân Sương thoáng qua một cảm giác phức tạp. Cô biết rằng Diệp Thanh Y, trong cốt truyện gốc, từng chịu không ít tổn thương vì mình. Nhưng bây giờ, người con gái này lại đang tận tình chăm sóc cho nàng, không rời một bước.
Cảnh tượng tĩnh lặng ấy kéo dài thêm một chút, cho đến khi Diệp Thanh Y khẽ cử động, dường như sắp tỉnh lại.
Diệp Thanh Y khẽ động, đôi mắt khép hờ nhanh chóng mở ra khi nghe thấy tiếng động nhẹ. Thấy Tô Vân Sương đang cố gắng ngồi dậy.
"Sư tỷ, người tỉnh rồi!"** Diệp Thanh Y nhẹ nhàng nói, giọng đầy mừng rỡ nhưng vẫn giữ sự dịu dàng.
Tô Vân Sương khẽ gật đầu, đôi môi nhợt nhạt cất giọng yếu ớt: "Ta... muốn ngồi dậy."
Diệp Thanh Y không nói thêm, lại gần hơn, tay nhẹ nhàng đỡ lấy vai Tô Vân Sương, giúp nàng dựa vào gối mềm được kê cao. Trong khoảnh khắc đó, Tô Vân Sương cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Diệp Thanh Y, cùng mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người nàng. Đó là hương thảo dược pha lẫn chút ngọt ngào, khiến người khác cảm thấy thoải mái và dễ chịu.
"Mùi hương này..." Tô Vân Sương thoáng bất ngờ, nhưng không thể hiện ra ngoài. Thay vào đó, nàng nhắm mắt thở chậm, cảm giác mệt mỏi dường như vơi đi phần nào.
Diệp Thanh Y chỉnh lại chăn, ánh mắt dịu dàng nhìn sư tỷ. "Sư tỷ không cần gắng sức. Người vẫn còn yếu, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Tô Vân Sương khẽ mở mắt, nhìn vào gương mặt thanh tú trước mặt mình. Ánh mắt ấy, dù mang vẻ yếu đuối và lo lắng, lại khiến lòng nàng dâng lên một cảm giác khó tả. Nàng chậm rãi đáp: "Ngươi đã ở đây chăm sóc ta suốt sao?"
Diệp Thanh Y mỉm cười nhẹ, nét mệt mỏi vẫn chưa tan. "Sư tỷ đã cứu ta, đây là điều ta nên làm."
Tô Vân Sương không nói gì thêm, chỉ im lặng tựa vào gối. Trong lòng nàng, một cảm giác mơ hồ dần hình thành, vừa thân quen lại vừa xa lạ.