Chương 5: Bị yêu thú tấn công

Khung cảnh Huyết Sát Cốc hiện ra trước mắt, một vùng đất đỏ rực như được nhuộm bởi máu, mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Không khí nơi đây đặc quánh, âm u và lạnh lẽo, làm người ta chỉ đứng thôi cũng cảm thấy áp lực đè nặng.

Tô Vân Sương vì mãi lo trốn chạy đã không để ý đến khu vực mình đang đến, không còn lựa chọn nào khác. Cô ôm chặt Diệp Thanh Y, ngự kiếm bay lao thẳng vào Huyết Sát Cốc, cố gắng tìm một nơi an toàn để hạ xuống. Nhưng ngay khi họ vừa đặt chân xuống đất, một tiếng gầm vang dội như xé toạc bầu trời, mang theo chấn động làm mặt đất rung chuyển.

Con yêu thú Hắc Long đuổi theo từ trước đó giờ đã hiện rõ thân hình khổng lồ của nó trước mắt họ. Nhưng không chỉ có vậy, từ sâu trong Huyết Sát Cốc, một con Yêu Thú Huyết Sát Báo khổng lồ, toàn thân bao phủ bởi lớp lông đỏ rực như máu, cũng xuất hiện. Đôi mắt của nó ánh lên một màu đỏ hung tàn, mang theo sát khí vô tận.

“Không ổn!” Tô Vân Sương thầm nghĩ, sắc mặt trầm trọng.

Không còn đường thoát, Tô Vân Sương buộc phải chiến đấu. Cô nhẹ nhàng đặt Diệp Thanh Y xuống một góc an toàn nhất có thể, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Huyết Sát Báo. Bằng một động tác dứt khoát, cô rút Phi Long Kiếm ra, ánh kiếm sắc bén lóe lên trong làn sương mù dày đặc của cốc.

“Cô ở đây, đừng ra ngoài.” Cô chỉ kịp nói một câu ngắn gọn, rồi ngay lập tức lao về phía trước.

Huyết Sát Báo là loài yêu thú nổi tiếng với tốc độ và sức mạnh vượt trội. Nó phóng tới, dùng móng vuốt khổng lồ quét ngang một đường đầy tàn bạo. Mỗi cú quét của nó đều mang theo kình lực khủng khϊếp, đủ để xé nát bất kỳ kẻ nào không đủ khả năng chống trả.

Tô Vân Sương nghiến răng, linh lực tụ lại quanh thân, nhanh chóng thi triển chiêu thức “Kiếm Vũ Thiên Lưu”. Từ thân kiếm, hàng trăm tia kiếm khí nhỏ vụt ra như cơn mưa, lao thẳng về phía Huyết Sát Báo. Tiếng kiếm khí chém xuyên qua không gian vang lên bén ngọt, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trong màn sương.

Yêu thú gầm lên, nhưng tốc độ của nó quá nhanh. Nó né được phần lớn kiếm khí, chỉ bị trúng vài vết xước nhẹ trên thân thể khổng lồ. Như thể bị kí©h thí©ɧ bởi đau đớn, Huyết Sát Báo gầm lớn hơn, lao thẳng tới Tô Vân Sương với tốc độ chóng mặt.

Tô Vân Sương lùi lại, vận khí thi triển chiêu “Kiếm Ảnh Liên Hoàn”. Kiếm khí trong tay cô như hóa thành một dòng xoáy, liên tục đánh vào Huyết Sát Báo, từng đợt sóng linh lực va chạm, làm mặt đất rung chuyển dữ dội. Nhưng dường như mọi chiêu thức của cô chỉ đủ để cầm chân con quái vật.

“Nó mạnh hơn mình tưởng...” Tô Vân Sương thầm nghĩ, hơi thở bắt đầu gấp gáp. Dù vậy, cô vẫn không ngừng sử dụng kiếm pháp, ánh mắt kiên định, không có ý định từ bỏ.

Nhưng đúng lúc này, con Hắc Long từ phía sau bất ngờ tấn công. Cả hai yêu thú giờ đây cùng lúc nhắm vào cô. Hắc Long quét đuôi mạnh mẽ, tạo ra một luồng sóng linh lực cực mạnh quét ngang, trong khi Huyết Sát Báo từ phía đối diện vung móng vuốt đầy sắc bén.

Tô Vân Sương chật vật vận dụng linh lực phòng ngự, tạo ra “Hộ Tâm Trận”, nhưng trận pháp vừa kịp dựng lên đã bị phá vỡ bởi lực công kích từ hai phía.

Một đòn trực diện từ Huyết Sát Báo quét ngang, đánh thẳng vào ngực cô. Tô Vân Sương không kịp tránh, bị đánh bay ra xa, va mạnh vào vách đá. Máu từ khóe miệng tràn ra, toàn thân đau nhức như bị nghiền nát.

“Chết tiệt...” Cô thầm rủa, đôi tay run rẩy chống kiếm xuống đất, cố gắng đứng dậy. Nhưng chưa kịp làm gì, con Huyết Sát Báo đã lao tới lần nữa, móng vuốt sắc nhọn giơ cao.

Lần này, Tô Vân Sương không còn đủ sức để chống trả. Một đòn mạnh giáng xuống, cơ thể cô đổ gục, ý thức bắt đầu mờ dần. Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, hình ảnh cuối cùng trong mắt cô là Diệp Thanh Y với ánh mắt lo lắng, gương mặt u ám, cùng một tia sáng đỏ lóe lên trong đôi mắt của cô gái ấy.

Tất cả chìm vào bóng tối...

Tô Vân Sương nằm bất động trên mặt đất lạnh lẽo, máu thấm đẫm vạt áo. Hai con yêu thú hung hãn đang lao tới, ánh mắt đỏ rực đầy sát ý. Tiếng gầm rú như muốn xé nát bầu trời, làm cho không khí trong Huyết Sát Cốc trở nên ngột ngạt, tử khí bao trùm khắp nơi.

Nhưng ngay khi hai con yêu thú sắp sửa vồ lấy cơ thể bất động của Tô Ngọc Sương, cả hai bỗng khựng lại. Đôi mắt đỏ ngầu của chúng mở to đầy kinh ngạc, rồi hoảng sợ. Cơ thể khổng lồ cứng đờ như bị một lực lượng vô hình ghìm chặt, không thể cử động dù chỉ là một chút.

Từ trong bóng tối, Diệp Thanh Y bước ra, toàn thân cô tỏa ra một luồng khí tức tà ác nhưng mạnh mẽ đến kinh người. Đôi mắt cô giờ đây không còn vẻ yếu đuối và sợ hãi như trước, thay vào đó là một màu đỏ sâu thẳm, rực sáng trong màn sương mờ ảo của Huyết Sát Cốc.

"Các ngươi muốn chết?" Giọng nói của cô lạnh lẽo, vang lên như từ vực sâu, mang theo áp lực khiến hai con yêu thú run rẩy.

Diệp Thanh Y khẽ nâng tay, một luồng ma khí đen đặc cuồn cuộn trào ra từ lòng bàn tay, hình thành một cơn lốc xoáy dữ dội. Trong chớp mắt, ma khí lao thẳng về phía hai con yêu thú, như lưỡi kiếm vô hình xuyên thấu qua cơ thể chúng.

Hắc Long và Huyết Sát Báo gầm thét dữ dội, tiếng gầm của chúng vang vọng khắp cốc, nhưng chẳng mấy chốc, âm thanh đó chuyển thành những tiếng rêи ɾỉ đau đớn. Ma khí xâm nhập sâu vào cơ thể chúng, tàn phá kinh mạch, khiến chúng không còn sức để phản kháng.

Cả hai quái vật to lớn quỳ rạp xuống mặt đất, run rẩy như những con mồi trước kẻ săn mồi thực sự. Hắc Long ngoan cố cố gắng vùng vẫy lần cuối, nhưng Diệp Thanh Y chỉ lạnh lùng quét ánh mắt qua, một tia ma khí sắc bén phóng ra từ đầu ngón tay, cắt ngang cổ của nó. Con thú khổng lồ gục xuống, thân thể nặng nề đập mạnh xuống đất, khiến mặt đất rung chuyển.

Huyết Sát Báo còn lại càng hoảng loạn, muốn trốn chạy nhưng không thể. Một lần nữa, Diệp Thanh Y giơ tay, luồng ma khí mạnh mẽ phóng thẳng vào tim nó, khiến cơ thể khổng lồ của nó bị nhấn chìm trong bóng tối.

Khi tất cả kết thúc, cả hai con yêu thú chỉ còn lại những cái xác bất động, nằm im dưới chân Diệp Thanh Y.

Cô chậm rãi hạ tay xuống, ánh mắt trở lại bình thản, nhưng trong đôi mắt đỏ ấy vẫn lấp lánh một tia lạnh lẽo đáng sợ. Cô quay lại, nhìn về phía Tô Vân Sương đang nằm bất tỉnh, đôi mắt ánh lên một tia phức tạp.

“Ngươi thật sự nghĩ mình mạnh mẽ sao, Tô Ngọc Sương?” Nhưng nét mặt lại thoáng qua một nụ cười nhạt. “Nếu không có ta, lần này ngươi đã chết.”

Diệp Thanh Y tiến tới, quỳ xuống bên cạnh Tô Ngọc Sương, tay nhẹ nhàng đặt lên vết thương của cô. Một luồng ma khí từ bàn tay cô chảy vào cơ thể Tô Ngọc Sương, tạm thời giúp ổn định thương thế và ngăn cản máu chảy thêm. Cô cúi xuống, khẽ thì thầm:

“Ngươi còn nợ ta một mạng, Tô Ngọc Sương.”

Diệp Thanh Y vừa định bế Tô Vân Sương lên, chuẩn bị rời khỏi Huyết Sát Cốc, thì bỗng cảm nhận được một luồng linh lực mạnh mẽ đang tiến tới gần. Khí tức này quen thuộc đến mức khiến cô khẽ nhíu mày. “Vương Hàn Dạ.”

Cô đặt Tô Vân Sương tựa vào một tảng đá gần đó, sau đó xoay người lại. Bàn tay cô khẽ vung lên, luồng ma khí đen đặc từ cơ thể tràn ra, quấn quanh hai cái xác của Hắc Long và Huyết Sát Báo. Chỉ trong chớp mắt, đôi mắt vô hồn của chúng bừng sáng với ánh đỏ rực, hai con yêu thú khổng lồ giờ đây đã trở thành rối ma khí, đứng dậy với những tiếng răng rắc đầy đáng sợ.

Diệp Thanh Y không tỏ ra lo lắng, mà chỉ lùi về phía sau, để lại dấu vết như thể đang bị hai con yêu thú truy đuổi.

Vừa đúng lúc đó, Vương Hàn Dạ xuất hiện, y phục tung bay trong gió. Thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh. Diệp Thanh Y, yếu đuối và bất lực, bị hai con yêu thú khổng lồ dồn ép vào góc, khuôn mặt đầy hoảng sợ. Không nghĩ ngợi nhiều, Vương Hàn Dạ lập tức vận chuyển linh lực, rút ra thanh Lãnh Thiên Kiếm sáng rực như ánh sao.

“Diệp sư muội, tránh ra!” Hắn quát lớn, một đường kiếm mạnh mẽ lao thẳng về phía Hắc Long.

Hắc Long gầm lên, nhưng không thể chống lại sức mạnh của Vương Hàn Dạ. Chỉ trong vài chiêu, từng đường kiếm mang theo uy lực hủy diệt đã chém sâu vào thân thể nó, khiến Hắc Long ngã xuống. Nhưng ngay khi Hắc Long đổ gục, Huyết Sát Báo lập tức lao tới, dùng móng vuốt tấn công Vương Hàn Dạ.

Hắn lùi lại một bước, thanh kiếm xoay một vòng, thi triển chiêu “Băng Phong Kính Liên”. Từng cột băng sắc nhọn trồi lên từ mặt đất, xuyên qua thân thể Huyết Sát Báo, giam cầm nó trong lớp băng dày đặc. Một nhát kiếm cuối cùng, hắn chém thẳng vào đầu con yêu thú, kết thúc trận chiến.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài phút. Cả hai con yêu thú bị đánh bại, xác chúng lần nữa đổ xuống mặt đất.

Diệp Thanh Y, lúc này, lại khụy xuống, toàn thân run rẩy. Đôi mắt cô ánh lên vẻ yếu đuối, giống như vừa trải qua cơn ác mộng kinh hoàng. Khuôn mặt trắng bệch, đôi môi khẽ run, cô ngước nhìn Vương Hàn Dạ với ánh mắt đầy cảm kích và sợ hãi.

“Vương sư huynh… may mà huynh đến kịp…” Giọng cô nhỏ nhẹ, yếu ớt như sắp khóc. “Nếu không có huynh, muội e rằng…”

Vương Hàn Dạ nhìn cô, ánh mắt dịu lại. Hắn bước tới, đỡ cô đứng dậy. “Diệp sư muội, muội không sao chứ? Sao muội lại tới được đây? Huyết Sát Cốc là nơi vô cùng nguy hiểm, muội có biết không?”

Diệp Thanh Y lắc đầu, giọng nghẹn ngào. “Muội… muội không biết… Muội bị mấy tên đệ tử Tông Thanh Vân ức hϊếp cũng may có sư tỷ Tô Vân Sương giúp đỡ, sau đó bị yêu thú tấn công. Rồi bị lạc đường… Nếu không có huynh, muội và sư tỷ thật sự không biết phải làm sao.”

Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Diệp Thanh Y, Vương Hàn Dạ không nghi ngờ gì thêm. Hắn gật đầu, giọng trầm ổn: “Đừng lo, muội và Vân Sương an toàn rồi. Ta sẽ đưa muội và Vân Sương rời khỏi đây.”

Diệp Thanh Y cúi đầu, đôi mắt đỏ lặng lẽ ánh lên tia sắc lạnh trong chốc lát, nhưng rất nhanh, cô đã trở lại dáng vẻ yếu nhược, để mặc Vương Hàn Dạ dìu mình rời khỏi nơi đó.