Chương 4: Gặp yêu thú

Sau bao ngày mong đợi, cuối cùng ngày Thiên Huyền Bí Cảnh đã mở ra. Các đệ tử tinh anh từ khắp các tông môn tập trung tại quảng trường lớn, chuẩn bị xuất phát. Không khí ngập tràn sự háo hức xen lẫn hồi hộp.

Dưới ánh sáng ban mai nhàn nhạt, đệ tử của Thanh Vân Kiếm Tông xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, dẫn đầu là các trưởng lão và đại sư huynh Vương Hàn Dạ. Tô Vân Sương đứng bên cạnh Vương Hàn Dạ, bộ bạch y tung bay trong gió, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng đầy uy nghiêm, càng làm nổi bật vị thế của cô trong tông môn. Phía sau, Diệp Thanh Y vẫn giữ vẻ lặng lẽ, ánh mắt khép hờ, dường như không để tâm đến sự xôn xao xung quanh.

Từng đoàn đệ tử từ các tông môn khác cũng bắt đầu xuất phát, tạo nên một dòng người đông đúc nhưng trật tự. Họ cưỡi kiếm, pháp bảo phi hành hoặc dùng trận pháp dịch chuyển để đến điểm tập kết trước cửa bí cảnh.

Bí cảnh tọa lạc ở vùng đất hoang vu phía nam của đại lục, nơi sương mù dày đặc bao phủ suốt năm. Khi các tông môn đến gần, khung cảnh hùng vĩ và huyền bí của bí cảnh dần hiện ra trước mắt.

Một vùng đất rộng lớn trải dài, bao quanh bởi những dãy núi cao sừng sững, đỉnh núi ẩn hiện trong làn mây mờ ảo. Ở trung tâm là một cánh cổng khổng lồ bằng đá cổ xưa, khắc đầy phù văn rực rỡ. Những dòng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ cánh cổng, tạo nên những đợt sóng không gian nhẹ nhàng gợn lên trong không khí.

Xung quanh cổng là những bệ đá nổi lớn, được bố trí theo hình tròn, nơi các tông môn tập trung trước khi bước vào. Mỗi tông môn chiếm một vị trí, các trưởng lão đứng phía trước, trao đổi ngắn gọn với nhau, trong khi đệ tử đứng nghiêm, chờ đợi thời khắc cánh cổng mở ra.

Trời cao u ám, nhưng ánh sáng từ những phù văn trên cánh cổng phát ra lại đủ để xua tan bóng tối. Tiếng gió rít qua khe núi hòa lẫn với tiếng sấm rền từ xa, như một điềm báo về những thử thách khắc nghiệt đang chờ đợi bên trong.

Khi tất cả các tông môn đã đến đủ, một trưởng lão từ Tông Thiên Minh, người giữ vai trò chủ trì lần này, bước lên phía trước. Ông vung tay, tạo ra một ấn quyết phức tạp. Ngay lập tức, các trưởng lão khác cũng làm theo, linh lực từ họ hòa quyện vào nhau, tụ lại thành một luồng sáng rực rỡ bay thẳng về phía cánh cổng đá.

Cánh cổng bắt đầu rung chuyển, từng tiếng "ầm ầm" vang lên như tiếng động từ lòng đất. Những phù văn trên cánh cổng bừng sáng rực rỡ, tỏa ra luồng khí tức mạnh mẽ. Một vệt sáng từ trung tâm cánh cổng lan ra, chậm rãi mở rộng, cho đến khi trở thành một vòng xoáy khổng lồ mang sắc xanh lam sâu thẳm, tựa như dẫn lối vào một thế giới khác.

Không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, gió thổi mạnh hơn, khiến tà áo của mọi người tung bay. Tất cả đệ tử đều siết chặt pháp bảo trong tay, ánh mắt lộ rõ vẻ quyết tâm.

"Thiên Huyền Bí Cảnh đã mở!" Trưởng lão chủ trì lên tiếng, giọng nói vang vọng khắp không gian. "Các đệ tử, hãy cẩn thận. Kỳ ngộ và nguy hiểm luôn song hành. Giờ thì các ngươi hãy tiến vào!"

Từng nhóm đệ tử từ các tông môn bắt đầu tiến vào vòng xoáy. Ánh sáng xanh lam cuốn lấy từng người một, dường như nuốt chửng họ vào trong. Khi bước qua cánh cổng, không ai biết điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước bảo vật, kỳ ngộ, hay nguy hiểm chết người.

Tô Vân Sương nhìn cánh cổng xoáy tròn, ánh mắt thoáng lên vẻ nghiêm nghị. Nắm chặt pháp bảo trong tay, cô quay lại nhìn đám đệ tử Thanh Vân Kiếm Tông phía sau, khẽ gật đầu. Sau đó, cô cùng Vương Hàn Dạ dẫn đầu bước vào bí cảnh, ánh sáng xanh lam bao phủ lấy cả hai.

Khi họ biến mất, Diệp Thanh Y cũng bước tới. Lúc này, khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười khó đoán, rồi không chút do dự, cô bước vào cánh cổng, để lại mọi sự phía sau.

Tô Vân Sương bước vào Thiên Huyền Bí Cảnh, không vội vàng, mà đi thẳng đến khu vực mà cô biết sẽ có kỳ ngộ. Đúng như trong tiểu thuyết, cô nhanh chóng tìm đến một khu vực vắng vẻ, nơi một thanh kiếm thần kỳ được giấu kín dưới lớp đất đá.

Khi cô đến nơi, trái với mong đợi, Vương Hàn Dạ đã có mặt ở đó từ trước. Thanh kiếm thần kỳ nằm trong tay anh, ánh sáng từ nó phát ra rực rỡ, như một dấu hiệu chứng tỏ anh chính là người được định mệnh chọn lựa. Tô Vân Sương đứng từ xa, nhìn cảnh tượng này một lúc, không có vẻ gì là bất ngờ. Cô khẽ thở dài, trong lòng có chút tiếc nuối nhưng rất nhanh chóng đã lấy lại bình tĩnh. Không sao, cô nghĩ, thanh kiếm này vốn không phải của mình, cô có hàng ngàn kỳ ngộ khác đang chờ đợi, không cần phải bận tâm vào một thanh kiếm mà người khác đã chiếm trước.

Khi đi sâu vào trong, Tô Vân Sương không hề hay biết rằng, lần này, vận mệnh lại đưa cô đến một ngã rẽ khác. Trên đường đi tìm kiếm một kỳ ngộ mới, cô bắt gặp Diệp Thanh Y.

Diệp Thanh Y đang đứng đối diện với một nhóm đệ tử từ Tông Thanh Vân. Những người này có vẻ không vừa ý với Diệp Thanh Y, và đã bắt đầu có hành động khıêυ khí©h. Tô Vân Sương đứng từ xa quan sát, ánh mắt vẫn lạnh lùng. Cô vốn không muốn liên quan đến nữ chủ quá nhiều, càng không muốn dính líu vào những mối rắc rối của cô ta. Nhưng ngay khi nhìn thấy đám người kia bắt đầu động thủ, cô không thế thấy chết không cứu.

Tô Vân Sương vung tay, linh lực bùng lên như một cơn gió mạnh mẽ, tạo thành một lớp bảo vệ xung quanh Diệp Thanh Y. Cô bước ra từ bóng tối, với thần thái lạnh lùng mà vô cùng uy nghiêm.

"Để cô ấy yên." Tô Vân Sương nói, giọng điệu không một chút dao động.

Nhóm đệ tử của Tông Thanh Vân không chịu buông tha, họ vẫn đứng đó, mặt mày không giấu được vẻ tức giận. Một trong số họ, một nam đệ tử cao lớn, bước lên, nhìn Tô Vân Sương với ánh mắt đầy thách thức:

“Diệp Thanh Y. Chính cô ta là người gây sự trước, không chỉ khıêυ khí©h chúng ta mà còn đã thương người của bọn ta. Người không nên can thiệp vào chuyện này.”

Tô Vân Sương nhướng mày, ánh mắt lạnh như băng. Cô không hề tin vào lời của những kẻ này. Trong lòng cô, Diệp Thanh Y là người hiền lành, luôn giữ thái độ lương thiện, sao có thể tự ý gây chuyện với đám người này? Đây chắc chắn là lời nói dối, cố tình vu cáo để gây khó dễ cho nữ chủ.

“Diệp Thanh Y linh lực so với các người yếu hơn rất nhiều, làm sao có thể đã thương người các ngươi được?” Tô Vân Sương cất giọng lạnh lùng, như một cơn gió băng giá lướt qua, khiến không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Cô nhìn thẳng vào nhóm người Tông Thanh Vân, không chút e dè, trong ánh mắt không có sự tha thứ. “Các ngươi chỉ đang tìm cớ để hành hạ người khác mà thôi.”

Câu nói của cô khiến nhóm đệ tử không khỏi sững sờ. Họ không ngờ Tô Vân Sương lại can thiệp trực tiếp, bảo vệ Diệp Thanh Y như vậy.

Một nữ đệ tử trong nhóm, không kiên nhẫn được nữa, bước lên quát: “Diệp Thanh Y quá đáng lắm, chúng ta chỉ đang nhắc nhở cô ta thôi mà.”

“Nhắc nhở?” Tô Vân Sương mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chẳng hề có chút ấm áp nào, chỉ toàn là lạnh lẽo. “Hay là các ngươi gọi là bắt nạt? Nếu các ngươi thích tranh cãi như vậy, ta cũng không ngại giúp các ngươi nhận ra sự khác biệt giữa ‘nhắc nhở’ và ‘đe dọa’ đâu.”

Sau khi Tô Vân Sương nói xong, nhóm đệ tử Tông Thanh Vân vẫn không chịu khuất phục. Không ai muốn nhận thua trước cô, đặc biệt là khi thể diện của họ đang bị đe dọa. Một đệ tử nam mặt mũi đỏ bừng vì giận dữ, bước lên trước và quát lớn:

“Cô cho rằng mình là ai? Dám bảo vệ cô ta, xem chúng ta không dạy dỗ cô một bài học!”

Ngay lập tức, cả nhóm đệ tử xông lên, linh lực được vận dụng mạnh mẽ, có vẻ như họ không định buông tha cho Tô Vân Sương dễ dàng. Nhưng họ không thể ngờ rằng, đối thủ của họ không phải là một người dễ bắt nạt.

Tô Vân Sương chỉ lướt qua một cách lạnh lùng, tay khẽ vung lên, tạo ra một luồng sóng linh lực mạnh mẽ đánh vào đám đệ tử Tông Thanh Vân. Ngay lập tức, họ bị đẩy lùi, nỗi đau truyền đến từ trong cơ thể khiến họ không thể tiếp tục tiến lên.

“Đừng để ta phải dạy các ngươi thêm bài học nào nữa.” Tô Vân Sương lạnh lùng nói, giọng điệu không chút cảm xúc.

Nhưng nhóm đệ tử của Tông Thanh Vân vẫn không chịu từ bỏ, một đệ tử nữ trong nhóm vội vàng rút ra một thanh kiếm, định lao tới tấn công Tô Vân Sương lần nữa. Tuy nhiên, Tô Vân Sương đã sớm đoán trước được hành động này. Cô nhanh chóng sử dụng linh lực của mình, tạo ra một cơn lốc cuốn quanh cô, đánh bay tất cả những kẻ xông lên.

Trong nháy mắt, nhóm đệ tử của Tông Thanh Vân không chỉ bị đánh cho tơi tả, mà còn phải co ro chạy trốn, không dám tiếp tục gây sự.

Nhưng cũng chính trong lúc này, một tiếng gầm vang lên từ phía xa, khiến không khí xung quanh đột ngột căng thẳng. Cả Tô Vân Sương và Diệp Thanh Y đều nghe thấy tiếng động, giống như một con thú lớn đang di chuyển với tốc độ chóng mặt. Đám đệ tử bỏ chạy không kịp chú ý đến tiếng động kia, nhưng Tô Vân Sương và Diệp Thanh Y đều cảm nhận được sự nguy hiểm đang tới gần.

Bỗng nhiên, một bóng hình khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt họ. Đó là một Yêu Thú Cấp Cao, hình dáng giống một con Hắc Long lớn, thân hình vạm vỡ, với vảy đen bóng như thép, đôi mắt đỏ rực như lửa, mang theo một luồng khí tức mạnh mẽ và khủng khϊếp. Yêu thú này có lẽ đã bị tiếng động đánh nhau thu hút và giờ đây, nó đang gầm lên, chuẩn bị tấn.

“Không ổn rồi!” Tô Vân Sương nhíu mày, không suy nghĩ nhiều, cô lập tức rút ra Phi Long Kiếm từ bên hông và truyền linh lực mạnh mẽ vào thanh kiếm. Một luồng khí sắc bén tỏa ra, nhưng cô biết, dù có chiến đấu với con yêu thú này, cơ hội chiến thắng cũng không cao.

Diệp Thanh Y đứng bên cạnh, sắc mặt tái xanh. Linh lực của cô hiện tại quá yếu, không thể tự mình chống lại yêu thú này. Cô vừa lo lắng lại vừa hoảng sợ, biết rằng nếu không có ai giúp, họ sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm.

Tô Vân Sương không thể chần chừ thêm nữa, nhìn Diệp Thanh Y, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết. “Cô không chạy được, để tôi giúp cô.”

Với một cử động nhanh như chớp, cô ôm lấy Diệp Thanh Y, linh lực bùng lên, và ngay lập tức, ngự kiếm bay lên không trung. Cả hai người lao vυ"t lên, tránh khỏi sự tấn công của con yêu thú khổng lồ. Mặc dù không có nhiều thời gian, Tô Vân Sương vẫn cố gắng giữ thăng bằng, đồng thời bảo vệ cho Diệp Thanh Y khỏi những đợt tấn công của yêu thú.

Diệp Thanh Y cảm thấy một lực mạnh mẽ nâng mình lên, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh dần mờ đi khi Tô Vân Sương ngự kiếm bay cao, tránh xa khỏi con yêu thú. Nhưng cô cũng nhận ra rằng, bản thân mình hiện giờ không thể giúp gì, chỉ có thể nhắm mắt lại, để Tô Vân Sương lo liệu tất cả.