Chương 2: Đứng cùng trong một chiếc ô

Một trong những nữ tử trong đám đông không còn kiên nhẫn, ánh mắt căm phẫn bỗng trở nên dữ dội. Cô ta, vẻ mặt đầy sự khinh bỉ, không còn kiềm chế được sự tức giận đã ấp ủ bấy lâu. Cô ta tiến lên một bước, rồi không do dự dùng tay đẩy mạnh vào vai Diệp Thanh Y, khiến cô ngã nhào xuống đất.

Cả không gian trở nên im lặng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, như thể tất cả mọi thứ đều dừng lại để chứng kiến hành động thô bạo này. Mưa vẫn rơi đều đều, những hạt nước nhỏ li ti đập lên làn da của Diệp Thanh Y, nhưng giờ đây chúng chẳng còn là những giọt mưa dịu dàng nữa. Những cơn mưa nhỏ giờ đây như những cú tát lạnh lùng, càng khiến cô gái ngã xuống ấy trở nên tội nghiệp hơn bao giờ hết.

Diệp Thanh Y nằm trên mặt đất, quần áo trắng tinh vốn luôn làm nổi bật vẻ đẹp trong sáng của cô giờ bị ướt sũng, bết dính vào người, lộ rõ vẻ thảm hại. Những đường nét thanh tú trên khuôn mặt cô giờ đây cũng không còn được che giấu, khi mưa khiến mái tóc dài của cô ướt đẫm và dính chặt vào làn da. Dù vậy, ánh mắt cô vẫn giữ được sự kiên cường, không hề có sự nhượng bộ hay yếu đuối. Thay vì hét lên hay chống cự, Diệp Thanh Y chỉ im lặng, đôi mắt như đang nhìn vào một nơi rất xa, không màng đến sự hạ thấp của mình.

Cảnh tượng này khiến những đệ tử nữ xung quanh có vẻ hả hê, họ còn nở những nụ cười nhạo báng, nhưng trong lòng Tô Ngọc Sương, một cảm giác khó tả dâng lên, nhưng cô lại biết rằng, trong thế giới này, đó là quy luật. Những kẻ yếu luôn phải chịu sự chèn ép.

Khi một nữ đệ tử khác tiến lên, ánh mắt đầy thù hận, chuẩn bị vận dụng linh lực để ra tay đánh vào Diệp Thanh Y, mọi thứ bỗng chốc trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Đôi tay của nữ đệ tử ấy chớp mắt tụ lại linh lực, dường như chuẩn bị tung ra một đòn mạnh mẽ, có thể khiến Diệp Thanh Y thêm một lần nữa phải chịu đau đớn.

Nhưng ngay khi cô ta định hành động, một cơn sóng linh lực nhẹ nhàng vυ"t qua không gian, như một làn sóng vô hình. Tô Ngọc Sương, đứng trong bóng tối của một góc khuất, nhẹ nhàng phẩy tay. Một luồng linh lực tinh tế từ tay cô xuất hiện, nhanh chóng quấn lấy cánh tay của nữ đệ tử kia và khiến cô ta khựng lại, toàn thân bắn lùi về phía sau trong đau đớn.

Nữ đệ tử đó há miệng, nhăn mặt vì cơn đau, nhưng rồi lập tức chớp mắt nhìn về phía Tô Vân Sương với vẻ mặt không thể tin nổi. Vết thương nhẹ, chỉ là một cú hích linh lực, nhưng đủ để làm cô ta choáng váng. Cả đám đông im bặt, sự xôn xao bỗng chốc lắng xuống, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Ngọc Sương.

Tô Vân Sương bước ra từ bóng tối, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như ánh kiếm. Cô không nhìn nữ đệ tử kia mà chỉ đứng giữa đám người, giọng nói của cô vang lên như một tiếng sấm rền, không thể không nghe:

"Đủ rồi." Giọng cô cứng rắn, không có chút mềm mỏng nào. "Chúng ta là đệ tử của tông môn, chứ không phải những kẻ vô văn hóa, dùng tay chân để giải quyết mọi thứ."

Từng lời của cô như dao cắt vào không khí, không một ai dám phản bác. Những nữ đệ tử xung quanh, dù vẫn đang bực bội, nhưng không ai dám tiếp tục khi đối diện với ánh mắt kiên quyết của Tô Ngọc Sương. Họ biết rõ cô không phải là kẻ dễ bị khıêυ khí©h, và một khi đã quyết định can thiệp, họ không thể không lùi lại.

Diệp Thanh Y vẫn im lặng nằm trên mặt đất, không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn lên. Trong không gian yên tĩnh, mưa vẫn rơi, những giọt nước rơi xuống người cô gái ấy, như thể cố gắng làm dịu đi cơn giận trong lòng Tô Ngọc Sương, nhưng đồng thời cũng làm nổi bật lên sự yếu đuối, sự im lặng của Diệp Thanh Y. Mọi người trong đám đông đều biết, cô ta không làm gì sai, nhưng trong thế giới này, sự yếu đuối chính là tội lỗi lớn nhất.

Khi đám đông dần dần tản ra, những tiếng xì xào và cười khúc khích cũng đã im bặt. Không khí trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại hai người: Tô Vân Sương và Diệp Thanh Y. Mưa vẫn lâm râm rơi, nhưng trong khoảnh khắc này, tất cả dường như đã ngừng lại, chỉ còn lại một khoảng không gian tĩnh mịch giữa hai người.

Tô Vân Sương đứng đó một chút, nhưng khi nhìn lại Diệp Thanh Y đang nằm dưới đất, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng cô. Dường như đây là lần đầu tiên, cô thực sự nhìn kỹ về cô gái này.

Không còn là bóng lưng mờ mịt trong đám đông, trong cơn mưa, khi chiếc ô của Tô Vân Sương che mưa cho Diệp Thanh Y, cô mới có thể nhìn rõ gương mặt cô gái trước mắt. Quả thật, như những gì cuốn tiểu thuyết đã miêu tả, Diệp Thanh Y vô cùng xinh đẹp, nhưng lại không phải kiểu sắc đẹp dễ dàng bị lướt qua.

Gương mặt cô thoạt nhìn có vẻ mềm mại, nhưng ánh mắt lại sắc bén và kiên định, như thể đôi mắt ấy đã chứng kiến quá nhiều đau khổ mà vẫn không để bị khuất phục. Mái tóc dài ướt sũng, những sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt thanh tú, và từng giọt mưa như tô thêm vẻ đẹp lạ kỳ cho cô. Diệp Thanh Y như một đóa hoa sen giữa bùn, mặc dù bị vùi dập, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp thuần khiết, không bị vấy bẩn.

Tô Vân Sương không thể không thừa nhận, sự xinh đẹp của Diệp Thanh Y vượt xa những gì cô từng tưởng tượng. Mỗi đường nét trên khuôn mặt Diệp Thanh Y, mỗi cử động nhẹ nhàng của cô đều toát lên một sức hút không thể phủ nhận.

Tô Vân Sương hơi ngẩn ra một chút, rồi khẽ thở dài, đôi mắt cô lạnh đi như thể muốn phủ nhận những cảm xúc không mời mà đến trong lòng. Cô lặng lẽ ngồi xuống gần Diệp Thanh Y, Tô Vân Sương giữ im lặng, nhìn cô gái trước mắt một lần nữa.

Diệp Thanh Y im lặng, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư sâu xa. Cô không vội vã đứng dậy hay phản ứng ngay, mà dường như đang cố gắng kiềm chế bản thân, không để cảm xúc bộc lộ quá rõ ràng. Cơn mưa nhẹ nhàng vẫn không ngừng rơi, đôi giày và quần áo của cô ướt sũng, nhưng vẻ đẹp ấy vẫn không hề bị phai mờ.

Một lúc lâu sau, Diệp Thanh Y từ từ ngước mặt lên, ánh mắt vẫn giữ vẻ sắc bén, lạnh lùng như thường lệ. Nhưng rồi, bất ngờ, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi cô, không hề gượng ép, mà tựa như một ánh sáng bất chợt trong cơn mưa. Nụ cười ấy như một làn sóng ấm áp giữa không gian u ám, khiến cho tất cả những gì xung quanh bỗng chốc trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại cô và vẻ đẹp không thể phủ nhận.

Tô Vân Sương cũng không thể không cảm thấy một chút ngỡ ngàng trước nụ cười của Diệp Thanh Y. Vẻ đẹp ấy không phải kiểu xinh đẹp thuần túy, mà là một sự kết hợp kỳ lạ giữa sự lạnh lùng và một nét dịu dàng lạ thường. Khi không cười, Diệp Thanh Y như một cơn gió lạnh, kiên cường và lạnh lùng đến mức khó gần. Nhưng khi cô mỉm cười, dường như cả thế giới bừng sáng lên, làm cho tất cả những đố kỵ, những định kiến trong lòng Tô Vân Sương như bị vỡ vụn.

Nụ cười của Diệp Thanh Y như một tia sáng chiếu vào bóng tối, khiến cho vẻ đẹp của cô càng trở nên lộng lẫy, như được nhân đôi, thậm chí có thể khiến người khác quên mất tất cả những mưu tính, những âm mưu đằng sau. Đó là một vẻ đẹp mà không phải ai cũng có thể nắm bắt được, một thứ vũ khí vô hình mà lại cực kỳ sắc bén.

Tô Vân Sương không thể không cảm thấy có chút bất an. Đối diện với Diệp Thanh Y, cô cảm thấy mình như đang đứng trước một người không thể chinh phục được. Một người có sức hút mà không cần phải làm gì nhiều, chỉ đơn giản là hiện diện trong thế giới này.

Diệp Thanh Y nhìn Tô Ngọc Sương, nụ cười vẫn vương trên môi, tuy rằng ánh mắt của cô không hề có sự yếu đuối. "Cảm ơn sư tỷ," cô nhẹ nhàng nói, giọng nói như lướt qua những giọt mưa, êm ái nhưng vẫn giữ được vẻ kiên cường. "Dù sao thì, sư tỷ cũng đã giúp ta."

Tô Vân Sương chỉ khẽ gật đầu, giọng nói lạnh lùng đáp lại, "Không cần khách khí." Cô nhìn Diệp Thanh Y, sự lạnh nhạt trong ánh mắt không hề thay đổi. Tuy nhiên, cô vẫn nhận ra sự yếu đuối của cô gái này trong bộ quần áo ướt sũng, vẻ ngoài bị làm nhục nhưng lại cố gắng kiên cường đứng vững.

Nhìn thấy Diệp Thanh Y đang lạnh cóng vì mưa, cô nhanh chóng ra quyết định. "Quần áo của ngươi đã ướt hết rồi," cô nói toát lên một vẻ chỉ đạo, "Ta sẽ đưa ngươi về phòng của ngươi."

Diệp Thanh Y vẫn giữ im lặng, chỉ khẽ gật đầu.

Tô Vân Sương đi trước, chiếc ô vẫn che mưa cho cả hai. Cả hai bước đi trong im lặng, dưới cơn mưa vẫn không ngừng rơi, từng bước chân chậm rãi, như thể đang đi qua một khoảng không gian lạ, không có tiếng động, không có bất kỳ một sự xô bồ nào. Cả hai đều giữ khoảng cách, nhưng trong lòng mỗi người đều biết, cuộc gặp gỡ này, dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, vẫn sẽ có ảnh hưởng lâu dài.

Tô Vân Sương đưa Diệp Thanh Y về đến trước cửa phòng, không nói thêm một lời dư thừa. Ánh mắt cô lướt qua Diệp Thanh Y lần cuối, vẻ mặt không chút cảm xúc, như thể những gì vừa xảy ra chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm.

"Vào đi. Nghỉ ngơi sớm," cô lạnh nhạt nói, rồi không đợi Diệp Thanh Y trả lời, xoay người rời đi, chiếc ô vẫn che trên đầu, bóng dáng mảnh mai dần biến mất trong cơn mưa.

Diệp Thanh Y đứng lặng trước cửa một lúc, nhìn theo bóng lưng của Tô Vân Sương cho đến khi khuất hẳn. Khi không còn ai xung quanh, cô chậm rãi khép cửa lại. Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài vang vọng.

Khoảnh khắc cánh cửa vừa khép kín, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Diệp Thanh Y lập tức biến mất. Thay vào đó, vẻ mặt cô trở nên u ám, lạnh lẽo như băng. Đôi mắt thanh tú ban nãy bỗng chốc hiện lên một ánh đỏ rực, tựa như máu tươi, phản chiếu sắc màu của ma tu. Một luồng sát khí nhẹ nhàng toát ra từ cơ thể cô, khiến cả không gian trong phòng dường như trở nên ngột ngạt.

Diệp Thanh Y khẽ cười, nhưng nụ cười đó không còn chút nào là dịu dàng hay trong sáng. Đôi môi mấp máy, như thì thầm điều gì đó. Trong bóng tối, vẻ đẹp của cô giờ đây không còn mang dáng vẻ thanh thoát, mà thay vào đó là một sự tà mị đầy nguy hiểm, như một con sói đang khoác lên mình lớp da cừu, chờ đợi thời điểm thích hợp để hành động.

"Thật thú vị..." Diệp Thanh Y nói khẽ, giọng nói trầm thấp mang theo chút ma mị. "Tô Ngọc Sương, đã lâu không gặp."

Đôi mắt đỏ rực lóe lên, như chứa đựng một âm mưu lớn đang dần hình thành.

Diệp Thanh Y ngồi lặng trong phòng, ánh mắt đỏ rực dần dịu xuống, trở lại dáng vẻ trong sáng thường ngày. Nhưng trong lòng cô không ngừng dậy sóng. Cô đã chết. Cô chắc chắn mình đã chết trong lần tự bạo đó. Thế nhưng, khi cô mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng ngày mưa năm ấy lại tái hiện. Đám nữ đệ tử vây quanh cô, sự sỉ nhục, cơn mưa lạnh buốt, mọi thứ đều y hệt như ký ức.

Chỉ có một điều khác biệt. Lần này, Tô Ngọc Sương, người từng đứng ngoài cuộc, thờ ơ và lạnh lùng, lại bất ngờ ra tay cứu giúp cô. Ánh mắt sắc lạnh, lời nói cứng rắn, thậm chí còn đưa cô về phòng như thể giữa hai người chưa từng tồn tại mâu thuẫn.

Diệp Thanh Y không thể không nghi ngờ. “Tô Vân Sương cũng trọng sinh sao?”

Trước đây, Tô Vân Sương luôn là kẻ đứng sau thao túng mọi chuyện, gián tiếp đẩy cô vào đường cùng. Dù bên ngoài luôn tỏ vẻ là đại sư tỷ hiền lành, tốt bụng, nhưng bên trong lại ẩn chứa một tâm cơ khó lường. Chính Tô Vân Sương đã dắt mũi cả tông môn, khiến họ quay lưng với cô, buộc cô phải bước chân vào ma đạo để sinh tồn.

Diệp Thanh Y trầm ngâm, đôi mắt sắc bén lóe lên ánh sáng của sự toan tính. Nếu cả hai đều đã trọng sinh, vậy lần này, cô phải thay đổi ván cờ. Rốt cuộc, Tô Vân Sương đang mưu tính điều gì?

"Ngươi muốn cứu ta?" Diệp Thanh Y khẽ lẩm bẩm, nụ cười lạnh lẽo thoáng qua môi. "Hay chỉ là một ván cờ mới, nơi ta vẫn là con tốt hy sinh?"

Cô đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Mưa vẫn rơi, từng giọt như xóa nhòa mọi thứ. Nhưng Diệp Thanh Y biết rõ, có những ân oán không thể bị cuốn trôi dễ dàng. Nếu Tô Vân Sương thực sự đã thay đổi, cô sẽ đợi xem. Nhưng nếu đây chỉ là một âm mưu mới, thì lần này, cô sẽ không ngần ngại đưa Tô Vân Sương vào con đường không lối thoát.