Tô Vân Sương từ từ mở mắt, đầu óc hơi choáng váng, cơ thể vẫn còn yếu ớt, nhưng khi ánh sáng đầu tiên của bình minh nhẹ nhàng chiếu vào phòng, đôi mắt nàng dần dần thích nghi và nhìn rõ ràng hơn. Khi tầm nhìn của nàng trở nên rõ ràng, người đầu tiên nàng thấy chính là Diệp Thanh Y, vẫn ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhưng không khỏi có chút xa cách, như thể một lớp màn vô hình đang bao phủ giữa họ.
Tô Vân Sương cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể vẫn còn quá mệt mỏi, cảm giác đau đớn từ khắp nơi trên người khiến nàng không thể làm gì ngoài việc thở dài. Thấy sư tỷ có vẻ chưa tỉnh táo hoàn toàn, Diệp Thanh Y nhanh chóng đỡ lấy nàng một cách cẩn thận.
"Sư tỷ, đừng vội," Diệp Thanh Y nói nhỏ, giọng nàng vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng lại có một sự quan tâm khó nhận ra trong từng lời nói. "Hãy nghỉ ngơi thêm một chút."
Tô Vân Sương nhìn nàng, trong lòng lại có chút kỳ lạ. Đối với Diệp Thanh Y, nàng có cảm giác rất khó tả, vừa gần gũi mà lại xa cách, vừa ấm áp lại lại lạnh lùng. Dù thế nào, nàng không thể phủ nhận rằng trong những ngày qua, sự quan tâm của Diệp Thanh Y dành cho nàng không hề thiếu.
"Sư muội," Tô Vân Sương khẽ cất lời, giọng nói yếu ớt nhưng có chút mệt mỏi. "Cảm ơn ngươi... đã chăm sóc ta."
Diệp Thanh Y nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu những cảm xúc khó đoán. Nàng không trả lời ngay mà chỉ khẽ gật đầu, rồi lấy chén nước gần đó đưa cho Tô Vân Sương. "Uống một chút, rồi nghỉ ngơi thêm."
Tô Vân Sương nhận lấy chén nước, cảm nhận sự ấm áp từ tay Diệp Thanh Y, và một phần nào đó, nàng cảm thấy như mình đã tìm thấy một chút bình yên giữa mọi sóng gió. Nhưng lòng nàng vẫn không khỏi băn khoăn về những cảm xúc dâng trào khó tả mỗi khi ở bên Diệp Thanh Y, và những suy nghĩ đó vẫn âm ỉ trong lòng nàng, cho đến khi nàng có thể tìm ra câu trả lời cho chính mình.
Diệp Thanh Y im lặng lấy từ trong nhẫn trữ vật một viên đan dược nhỏ màu đỏ, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên bề mặt viên đan, mùi thuốc thoang thoảng tỏa ra. Nàng đưa viên đan dược lên trước mặt Tô Vân Sương, giọng điềm tĩnh như thường lệ.
"Sư tỷ, đây là một viên Hồi Nguyên Đan, nó sẽ giúp sư tỷ hồi phục nhanh chóng." Diệp Thanh Y nhẹ nhàng nói.
Tô Vân Sương nhìn viên đan dược trong tay Diệp Thanh Y, cảm thấy sự quan tâm của Diệp Thanh Y. Mặc dù nàng không thích phụ thuộc vào người khác, nhưng lúc này, nàng cảm nhận được sức mạnh của đan dược này, nó sẽ giúp nàng lấy lại thể lực nhanh chóng, và có lẽ cũng giúp nàng đối mặt với những thử thách phía trước.
"Ta không muốn làm phiền ngươi thêm nữa..." Tô Vân Sương khẽ nói, ánh mắt hơi tránh đi, một chút do dự trong giọng nói của nàng.
Diệp Thanh Y không để ý đến thái độ của Tô Vân Sương, chỉ khẽ mỉm cười, không có sự vui vẻ, chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng, rồi nhấc tay giúp nàng uống viên đan dược.
"Không phiền, sư tỷ." Diệp Thanh Y nói, giọng điềm tĩnh. "Đây là việc mà ta nên làm."
Tô Vân Sương không nói thêm gì nữa, nàng nhìn vào mắt Diệp Thanh Y, có một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Dù cho nàng không muốn phụ thuộc vào người khác, nhưng trong khoảnh khắc ấy, có một điều gì đó trong sự chăm sóc của Diệp Thanh Y khiến nàng cảm thấy ấm áp, như thể có thể an tâm một chút.
Chỉ là, những suy nghĩ này vẫn không rõ ràng, và nàng chỉ có thể để chúng lướt qua mà không đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Sau khi Tô Vân Sương dùng xong Hồi Nguyên Đan, nàng cảm nhận ngay lập tức một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Mọi cảm giác mệt mỏi, đau đớn trước đó dường như tan biến, linh lực và thể lực của nàng hồi phục nhanh chóng. Mồ hôi trên trán cũng dần khô đi, đôi mắt sáng rực, cảm giác như có thể đối mặt với bất cứ thử thách nào.
Tô Vân Sương cảm thấy có cơ thể trở nên nhẹ nhàng và linh hoạt hơn. Nàng nhìn sang Diệp Thanh Y, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp. "Cảm ơn sư muội," nàng nói, giọng hơi yếu nhưng đầy thành tâm.
Sau vài ngày nghỉ ngơi và hồi phục, nhóm của Tô Vân Sương tiếp tục hành trình mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Điều này khiến Tô Vân Sương cảm thấy kỳ lạ. Dù nàng không phải là người hay lo lắng, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an. Những cuộc giao tranh với địch đều diễn ra rất khốc liệt, vậy mà lần này, họ lại đi suôn sẻ đến mức khiến nàng nghi ngờ.
Mặc dù mọi người vẫn vui vẻ lên đường, nhưng Tô Vân Sương không thể không nhìn xung quanh một cách cảnh giác. "Đây có vẻ quá dễ dàng," nàng thầm nghĩ trong lòng. "Có lẽ đây là một cái bẫy mà kẻ địch đang giăng ra."
Nhưng dù thế nào, nhóm vẫn tiếp tục hành động thận trọng. Tô Vân Sương càng lúc càng cảm thấy không thể xem nhẹ việc này, và những suy nghĩ của nàng càng thêm nặng nề.
Trong suốt quãng đường, chỉ có sự im lặng và những cái nhìn đầy cảnh giác giữa các thành viên.
Mọi việc suôn sẻ cho đến khi Tô Vân Sương và nhóm của nàng đến nơi giao dịch. Họ đã hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ bảo vật và đến thời điểm trao cho người nhận hàng. Địa điểm giao dịch là một vùng đất hẻo lánh, nơi không có quá nhiều người qua lại, nhưng không vì thế Tô Vân Sương không cảnh giác. Cảm giác bất an vẫn không buông tha nàng, giống như một cơn gió lướt qua, khiến nàng không thể hoàn toàn thư giãn.
Sau khi trao đổi một vài câu với người nhận bảo vật, Tô Vân Sương nhanh chóng kiểm tra xung quanh, mắt không ngừng lướt qua các góc tối, quan sát mọi dấu hiệu có thể chứng tỏ đây là một cái bẫy. Tuy nhiên, giao dịch này diễn ra khá suôn sẻ.
Dù nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, nhưng Tô Vân Sương vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, Tô Vân Sương nghĩ mãi cũng không ra, quyết định không suy nghĩ nhiều nữa.
Khi nhóm của Tô Vân Sương trở về tông môn, họ được đón tiếp nồng hậu. Tông chủ vô cùng vui mừng khi nhận thấy nhiệm vụ được hoàn thành một cách xuất sắc. Không chỉ là bảo vệ được bảo vật quan trọng, mà nhóm của Tô Vân Sương còn vượt qua nhiều khó khăn và thử thách, bảo vệ an toàn cho tất cả các đệ tử và mang lại vinh quang cho Thanh Vân Kiếm Tông.
Tông chủ, với ánh mắt sáng ngời, đã tổ chức một buổi lễ nhỏ để khen thưởng nhóm của Tô Vân Sương. Tô Vân Sương cùng với những đệ tử trong nhóm, đều được trao thưởng xứng đáng, không chỉ là những vật phẩm quý giá mà còn là sự thừa nhận về năng lực và đóng góp của họ đối với tông môn.
Với chiến công này, danh tiếng của Thanh Vân Kiếm Tông vang xa, lan rộng đến các tông môn khác, đặc biệt là trong giới tu tiên. Những kẻ địch trước đây có ý định tấn công hoặc khıêυ khí©h giờ đây phải cẩn trọng hơn khi nhắc đến tông môn này.
Dù nhận được sự tán thưởng, nhưng Tô Vân Sương vẫn không hoàn toàn vui mừng. Trong lòng nàng, vẫn tồn tại cảm giác lo lắng và nghi ngờ về những sự việc kỳ lạ mà họ đã trải qua trên con đường này. Cảm giác bất an chưa từng rời khỏi nàng, và trong thâm tâm, Tô Vân Sương hiểu rằng nhiệm vụ tuy đã kết thúc, nhưng cuộc hành trình của nàng vẫn còn đầy rẫy những thử thách phía trước.
Cuộc tranh tài giữa các tông môn sắp tới đã thu hút sự chú ý của tất cả đệ tử trong Thanh Vân Kiếm Tông. Đó là một sự kiện quan trọng, không chỉ bởi vì phần thưởng hấp dẫn mà còn là cơ hội để các đệ tử thể hiện tài năng, cọ xát với những đối thủ mạnh mẽ đến từ các tông môn khác.
Phần thưởng của cuộc thi năm nay chính là một bộ kiếm pháp cổ xưa vô cùng quý giá. Đây là một bộ kiếm pháp được lưu truyền qua nhiều thế hệ, từng được sử dụng bởi những kiếm khách danh tiếng trong lịch sử, và ai sở hữu được bộ kiếm pháp này sẽ không chỉ tăng cao tu vi mà còn có thể hoàn thiện được kỹ năng chiến đấu, có khả năng chiến đấu vượt trội hơn so với những người khác. Đây thực sự là một cơ hội hiếm có đối với bất kỳ ai muốn đạt được đỉnh cao trong thế giới kiếm đạo.
Tông chủ và các trưởng lão bắt đầu lên kế hoạch đề cử những đệ tử có năng lực vượt trội, đồng thời cũng mở một đợt luyện tập đặc biệt để lựa chọn những người phù hợp tham gia. Tô Vân Sương là một trong những ứng cử viên sáng giá, không chỉ vì tài năng mà còn vì những chiến công nàng đã đạt được trong nhiệm vụ vừa qua.
Sau một thời gian cân nhắc và bàn bạc kỹ lưỡng, cuối cùng Tông chủ Thanh Vân Kiếm Tông cùng các trưởng lão đã thống nhất quyết định về việc chọn lựa đệ tử tham gia cuộc tranh tài giữa các tông môn. Họ quyết định sẽ chọn ra 9 đệ tử xuất sắc, chia thành 3 đội, mỗi đội 3 người. Đại diện cho Thanh Vân Kiếm Tông tham gia tranh tài, với mục tiêu không chỉ giành phần thưởng mà còn nâng cao danh tiếng tông môn, khẳng định vị thế của mình trong giới tu luyện.
Đội 1: Vương Hàn Dạ, Diệp Thanh Y, Lạc Thiên Vũ
Đội 2: Tô Vân Sương, Đỗ Lan, Lâm Phong
Đội 3: Trương Hạo, Đặng Thiên Bảo, Hạ Vũ Trạch
Sau khi công bố danh sách, Tô Vân Sương lẩm bẩm trong lòng: "Ta khác đội với Diệp Thanh Y..." Cô nhìn vào danh sách với đôi mắt thoáng chút thất vọng. Dù cố gắng tránh xa nữ chủ, không muốn dây dưa vào bất kỳ chuyện gì của nàng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy một chút hụt hẫng.
Tô Vân Sương không thể hiểu nổi, dù mình đã quyết tâm không liên quan gì đến Diệp Thanh Y, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, trái tim lại không ngừng rung động. Mặc dù không muốn bị kéo vào những rắc rối của nàng, nhưng cái cảm giác ấy cứ quẩn quanh trong tâm trí, khiến cô không thể yên ổn.
Với sự quyết tâm của bản thân, Tô Vân Sương hít sâu một hơi, tự nhủ phải giữ vững lập trường, đừng để tình cảm làm lu mờ lý trí.
Vương Hàn Dạ cầm trên tay danh sách, đôi mắt lạnh lùng của hắn ánh lên một tia cười mỉm nhẹ nhàng. Dù vẻ ngoài của hắn vẫn luôn bình thản, nhưng trong lòng, Vương Hàn Dạ lại cảm nhận được sự thú vị từ những cái tên trên danh sách. Đặc biệt là Diệp Thanh Y.
Sau vài ngày chuẩn bị kỹ lưỡng, các đội đã sẵn sàng lên đường. Cả ba đội tập hợp lại, với trang phục chỉnh tề, khí thế mạnh mẽ và sự quyết tâm. Tô Vân Sương lặng lẽ quan sát từ phía sau, cảm giác như mọi thứ xung quanh mình đều đang vận hành theo một kế hoạch mà cô không thể kiểm soát.
Cả ba đội bắt đầu khởi hành, bước vào hành trình đầy thử thách. Con đường phía trước không chỉ là một chuyến đi, mà còn là nơi quyết định vận mệnh của từng người, nơi mà những mối quan hệ giữa họ sẽ thay đổi.
Vương Hàn Dạ đứng phía đầu đoàn, đôi mắt hắn không chỉ nhìn về phía trước mà còn lướt qua từng thành viên, như đang âm thầm tính toán từng bước đi của mình.