Chương 16: Mùi hương

Diệp Thanh Y khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Tô Vân Sương đang ngủ say trong lòng mình. Lần này, nàng mới thực sự có thời gian để nhìn kỹ sư tỷ. Khuôn mặt của Tô Vân Sương, dù nhợt nhạt vì cơn sốt, vẫn không che giấu được nét đẹp thanh thoát.

Hàng mi dài cong vυ"t, đôi môi mềm mại dù có chút nhợt nhạt nhưng vẫn toát lên vẻ dịu dàng. Diệp Thanh Y khẽ nhíu mày, lòng thầm tự hỏi:

"Kiếp trước... ta sao lại không nhận ra sư tỷ cũng có vẻ đẹp như vậy?"

Hồi ức về kiếp trước thoáng hiện lên trong tâm trí nàng, dường như mọi điều đó giờ đây đã thay đổi. Kiếp này, nàng cảm nhận rõ sự khác biệt từ sư tỷ. Không chỉ là dáng vẻ bề ngoài, mà còn là khí chất bên trong, toát ra từ từng ánh mắt, cử chỉ.

"Sư tỷ thật sự đã thay đổi," Diệp Thanh Y thầm nghĩ, ánh mắt không giấu được chút bối rối. "Có lẽ trọng sinh đã khiến sư tỷ thay đổi. Nhưng... sao trong lòng ta lại cảm thấy kỳ lạ thế này?"

Nhìn sư tỷ, Diệp Thanh Y bất giác khẽ thở dài, lòng dấy lên một cảm giác phức tạp, vừa thân thuộc vừa xa lạ. Nàng nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc lòa xòa trên trán Tô Vân Sương, ánh mắt không rời đi giây nào.

"Kiếp này, sư tỷ khác thật. Không chỉ là vẻ ngoài... mà còn là tâm hồn."

Diệp Thanh Y khẽ mỉm cười, cảm giác trong lòng như có gì đó nhẹ nhàng thoáng qua. Sự thay đổi này, dù lạ lẫm, nhưng lại khiến nàng cảm thấy ấm áp. Phải chăng, kiếp này, nàng và Tô Vân Sương đã thực sự bước vào một mối quan hệ khác?

Trong cơn mơ màng, Tô Vân Sương khẽ nhíu mày, cơ thể rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Đầu óc nàng mơ hồ, nhưng lại nhận ra một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng quanh mình. Mùi hương ấy không nồng gắt mà dịu dàng, như một làn gió mát thoảng qua giữa ngày hè oi ả, mang theo cảm giác dễ chịu khó tả.

Tô Vân Sương vô thức cựa mình, thân thể yếu ớt cố gắng dựa sát hơn vào nơi phát ra mùi hương đó. Gương mặt nàng khẽ rúc vào vai Diệp Thanh Y, môi lẩm bẩm trong tiếng thì thào:

"Mùi này... thật dễ ngửi..."

Diệp Thanh Y hơi bất ngờ khi cảm nhận được Tô Vân Sương cử động, ánh mắt thoáng qua chút bối rối. Nhưng rồi nàng chỉ mỉm cười dịu dàng, vòng tay ôm chặt hơn để Tô Vân Sương cảm thấy an toàn.

"Cứ nghỉ ngơi đi, sư tỷ," Diệp Thanh Y thì thầm, giọng nhẹ như gió thoảng, tay khẽ vỗ về lưng Tô Vân Sương.

Tô Vân Sương dường như nghe được lời nói ấy, thân thể đang căng thẳng cũng dần thả lỏng. Cảm giác lạnh lẽo trong lòng đã tan biến, chỉ còn lại sự ấm áp lan tỏa từ người Diệp Thanh Y. Mùi hương kia tiếp tục xoa dịu mọi mệt mỏi, dẫn nàng chìm sâu hơn vào giấc ngủ.

Diệp Thanh Y đứng lên, ánh mắt thoáng qua sự sắc bén lạnh lùng. Nàng cúi đầu nhìn Tô Vân Sương đang say ngủ, nhẹ nhàng kéo lại tấm chăn, chỉnh cho sư tỷ nằm thật thoải mái. Động tác của nàng vô cùng cẩn thận, như sợ sẽ làm người đang yếu ớt kia tỉnh giấc.

Sau khi xong xuôi, Diệp Thanh Y khẽ vươn tay, bàn tay mảnh mai tỏa ra một luồng linh lực ấm áp, bao quanh Tô Vân Sương như một lớp phòng vệ mỏng.

Nàng bước ra khỏi căn lều tạm, ánh mắt tối sầm lại. Luồng ma khí đang tiến đến nhanh chóng, nồng đậm và đầy sát ý, không hề che giấu sự hiện diện của nó. Diệp Thanh Y nhíu mày, đôi môi mím chặt, lòng tràn ngập sự bất mãn.

"Thật phiền phức..." Nàng khẽ lẩm bẩm, bước đi chậm rãi nhưng vững vàng. Bóng dáng mảnh mai thoắt ẩn thoắt hiện giữa ánh trăng mờ nhạt, khuôn mặt dịu dàng ban ngày giờ đây lại lạnh lẽo như sương giá.

Nàng rời khỏi khu vực kết giới mà nhóm đã dựng, tiến thẳng về hướng luồng ma khí. Trong bóng đêm tĩnh lặng, Diệp Thanh Y đứng sừng sững, ánh mắt lạnh lùng đối diện với khoảng không trước mặt.

Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên từ xa:

"Không ngờ lại có người phát hiện ra ta nhanh như vậy. Ngươi là ai?"

Diệp Thanh Y không trả lời ngay, chỉ khẽ nhếch môi. Nàng nhẹ nhàng nâng tay, một luồng ma khí mạnh mẽ bốc lên, đối kháng lại sát khí của đối phương.

"Ngươi đến thật không đúng lúc. Nếu không muốn mất mạng, lập tức cút." Giọng nàng bình thản, nhưng mang theo uy nghiêm.

Nam tử ma tu xuất hiện trước mặt Diệp Thanh Y, toàn thân bao phủ trong làn khói đen u ám, đôi mắt đỏ rực ánh lên tia sắc lạnh. Gương mặt hắn ta mang vẻ điển trai nhưng lại toát lên sự tàn nhẫn và nguy hiểm, mỗi cử chỉ đều mang theo khí thế áp bức.

Hắn khẽ cười, giọng nói trầm thấp nhưng đầy châm biếm:

"Ta vốn nghĩ sẽ chỉ gặp những kẻ tầm thường ở đây, không ngờ lại có thể thấy một ma tu đồng đạo. Khí tức của ngươi... thật thú vị." Hắn đưa tay vuốt cằm, ánh mắt sắc bén quét qua người Diệp Thanh Y như đang đánh giá.

Diệp Thanh Y đứng bất động, ánh mắt lạnh lùng như hồ băng. Nàng không đáp lại lời hắn, chỉ khẽ nâng tay, ma khí dâng lên như sóng lớn, tạo thành một vòng bảo vệ vô hình quanh người.

Ngay khi nam tử vừa hiện thân, Diệp Thanh Y đã nhận ra hắn. Ký ức từ kiếp trước ùa về như một cơn sóng dữ, nàng lập tức biết hắn là ai. Hắc Thiên Dạ, con trai độc nhất của Ma Vương Hắc Lâm, người có địa vị cao ngất trong ma đạo, là một nhân vật mà ngay cả các tông môn chính đạo cũng phải kiêng dè.

Kiếp trước, Hắc Thiên Dạ từng si mê Tô Vân Sương đến điên cuồng. Hắn không chỉ dốc hết tâm tư bảo vệ nàng mà còn không ngần ngại hy sinh tất cả, kể cả mạng sống. Nhưng sự thật tàn nhẫn là Tô Vân Sương khi đó đã lợi dụng tình cảm của hắn, biến hắn thành công cụ để đạt được mục đích. Khi không còn giá trị, nàng đã lạnh lùng giáng cho hắn đòn chí mạng. Hắn chết thảm dưới tay Tô Vân Sương, mang theo nỗi oán hận ngút trời.

Diệp Thanh Y nhìn Hắc Thiên Dạ trước mặt, ánh mắt thoáng qua chút u ám. Kiếp này, mọi thứ đã thay đổi. Tô Vân Sương không còn là kẻ trà xanh nhẫn tâm như trước, nhưng Hắc Thiên Dạ liệu có tiếp tục rơi vào lưới tình không lối thoát?

Hắc Thiên Dạ cười lớn, giọng nói ngạo mạn vang lên:

"Chỉ cần đưa bảo vật ra, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng. Nếu không, đừng trách ta ra tay độc ác."

Hắn nhếch môi, ánh mắt tràn đầy tự tin và khıêυ khí©h. "Ngươi nghĩ có thể cản được ta sao? Một nữ nhân như ngươi, ta đây còn chưa để vào mắt."

Diệp Thanh Y nhìn Hắc Thiên Dạ, ánh mắt không chút dao động. Nàng khoanh tay, dáng vẻ lười biếng nhưng ẩn chứa sát khí lạnh lẽo.

"Hắc Thiên Dạ, ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình," nàng nói, giọng nhẹ nhàng. "Bảo vật đó, ngươi không xứng chạm vào."

Hắc Thiên Dạ bật cười lớn, giọng cười vang vọng khắp khu rừng u tối.

"Không xứng? Ta tự hỏi ai mới xứng. Chỉ cần giao bảo vật ra, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống. Nếu không..."

Ánh mắt hắn lóe lên sự tàn nhẫn, từng luồng ma khí cuộn trào quanh người hắn, áp lực tăng mạnh khiến những cây cối xung quanh như bị bóp nghẹt.

Diệp Thanh Y không hề nao núng, nàng nhàn nhã bước lên một bước, cánh tay khẽ nâng lên, một luồng ma lực mạnh mẽ phát ra, đẩy lùi áp lực từ ma khí của Hắc Thiên Dạ.

"Ngươi muốn bảo vật?" Nàng cười khẩy, ánh mắt lạnh như băng. "Vậy thì đến lấy thử xem."

Hai luồng khí tức mạnh mẽ va chạm, tạo ra một cơn chấn động dữ dội. Cả khu rừng như bị xé rách bởi sức mạnh của hai cao thủ đối đầu. Hắc Thiên Dạ nhướng mày, đôi mắt đầy thú vị và khıêυ khí©h.

"Ngươi rất tự tin, nữ nhân. Nhưng để ta xem, ngươi có thể tự tin đến mức nào."

Hắn giơ tay lên, một luồng ma lực đen tối cuồn cuộn tụ lại trong lòng bàn tay, nhanh chóng hóa thành một quả cầu năng lượng đen kịt. Không gian xung quanh rung động, mặt đất dưới chân hắn nứt toác. "Để ta cho ngươi thấy sức mạnh thực sự là gì."

Diệp Thanh Y vẫn không nao núng, chỉ khẽ nhếch môi. "Ngươi ồn ào quá."

Hắc Thiên Dạ gầm lên, đôi mắt đỏ rực vì giận dữ. Hắn vận dụng toàn bộ ma lực, từ tay hắn bắn ra một luồng năng lượng đen tối, mạnh mẽ như muốn xé toạc mọi thứ.

Diệp Thanh Y vẫn bình thản, đôi môi nhếch lên cười khinh bỉ. "Chỉ đến mức này thôi sao?"

Nàng không hề di chuyển, chỉ vung tay một cái, một lớp ma lực mỏng như màn sương đen lập tức bao quanh cơ thể, hoàn toàn vô hiệu hóa đòn tấn công.

"Ngươi cũng chỉ đến vậy."

Hắc Thiên Dạ nghiến răng, tức giận đến tột độ. Hắn quyết định tung ra tuyệt chiêu, dồn toàn bộ ma lực còn lại, cơ thể hắn bốc lên một ngọn lửa đen dữ dội, gầm lên:

"Ma Long Trảm!"

Luồng năng lượng biến thành một con rồng đen khổng lồ lao về phía Diệp Thanh Y với tốc độ kinh hồn. Nhưng chỉ trong tích tắc, nàng lướt đi với tốc độ cực nhanh, né tránh dễ dàng.

Trước khi Hắc Thiên Dạ kịp phản ứng, Diệp Thanh Y xuất hiện ngay bên cạnh hắn, bàn tay nàng phát sáng với ma lực cuồn cuộn, tung một chưởng đầy uy lực.

"Bạo Ma Chưởng."

Hắc Thiên Dạ không kịp phòng thủ, cả cơ thể hắn bị đánh văng xa, va mạnh vào vách đá. Miệng hắn phun đầy máu, sắc mặt tái nhợt, hơi thở nặng nề. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc và sợ hãi.

Diệp Thanh Y tiến đến gần, ánh mắt lạnh lẽo như băng. "Ngươi còn muốn thử nữa không?"

Hắc Thiên Dạ lồm cồm đứng dậy, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc lẫn phẫn nộ. Hắn đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Y.

"Chỉ một chiêu..." Hắn khẽ thì thầm, giọng đầy khó tin. "Ngươi... rốt cuộc là ai?"

Diệp Thanh Y vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén không chút dao động. "Ngươi không đủ tư cách để biết," nàng đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền.

Hắc Thiên Dạ nghiến răng, ánh mắt hắn ánh lên sự bất lực xen lẫn căm hận. Hắn biết rõ, trong tình trạng hiện tại, nếu tiếp tục giao đấu, chỉ có con đường chết. Hắn hít sâu một hơi, nén lại sự phẫn nộ đang sôi trào trong lòng, rồi nhếch môi cười gằn. "Hay lắm... Nữ nhân, chúng ta sẽ còn gặp lại."

Nói xong, hắn hóa thành một làn khói đen, nhanh chóng tan biến vào màn đêm, để lại không gian tĩnh lặng.

Diệp Thanh Y khẽ nhếch môi, rồi nhắm mắt lại, tâm trí tập trung vào nơi Tô Vân Sương đang nằm. Nàng lướt đi như một làn khói, nhanh chóng quay trở lại bên cạnh sư tỷ của mình. Khi nàng xuất hiện bên cạnh Tô Vân Sương, ánh sáng từ đêm tối phản chiếu vào khuôn mặt nàng, khiến nàng trông như một bóng ma lạnh lẽo.

Diệp Thanh Y nhẹ nhàng ngồi xuống, cúi nhìn Tô Vân Sương, người vẫn đang nằm bất động, chưa tỉnh lại sau trận chiến. Một cảm giác mơ hồ dâng lên trong lòng nàng. Nàng nhẹ nhàng vén tóc sư tỷ ra, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết, tay khẽ đặt lên trán Tô Vân Sương, cảm nhận hơi thở của cô.

"Ngủ đi, sư tỷ," nàng thì thầm, giọng nói có chút khác thường, như làn gió nhẹ trong đêm tối. "Tất cả sẽ ổn thôi."

Diệp Thanh Y nhìn sư tỷ mình một lúc lâu, rồi cúi đầu, che giấu đi những cảm xúc sâu kín mà chính nàng cũng không thể hiểu hết.