Tô Vân Sương, sau một hồi hồi phục, cảm nhận được linh lực của mình đã dần ổn định. Dù vết thương vẫn đau nhức, nhưng không có gì có thể ngăn cản cô chiến đấu. Nàng hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt kiếm, ánh mắt kiên định nhìn về phía tên áo đen. Dù đối thủ mạnh mẽ, nhưng sự quyết tâm trong ánh mắt của nàng không hề mờ nhạt.
Tên áo đen nhìn thấy Tô Vân Sương đứng dậy, đôi mắt lóe lên tia khinh bỉ. Hắn vung tay, một luồng khí mạnh mẽ lập tức bắn ra, nhằm đánh tan đối thủ trước mặt. "Đúng là tìm cái chết," hắn cười nhạt, giọng đầy khinh miệt. "Ta đây sẽ toại nguyện cho ngươi?"
Lời hắn vừa dứt, linh lực của hắn lại được huy động, tung ra một đòn tấn công vô cùng mạnh mẽ, khí thế cuồng bạo như muốn xé nát không gian trước mắt. Nhưng Tô Vân Sương không hề lùi bước. Nàng vận dụng hết linh lực còn lại, nhắm vào tên áo đen.
Động tác của Tô Vân Sương nhanh như chớp, linh lực hòa cùng khí thế cuồn cuộn của nàng tạo thành một chưởng lực mạnh mẽ. Lực lượng ấy va chạm với chiêu thức của tên áo đen, phát ra tiếng nổ lớn, không khí xung quanh vặn vẹo. Những tia sáng lóe lên giữa không trung, cắt đứt không gian, tạo ra những cơn gió mạnh mẽ.
Từng chiêu thức của Tô Vân Sương như những đợt sóng dữ dội, liên tiếp đánh vào tên áo đen. Nhưng hắn ta không dễ dàng bị đánh bại. Hắn tiếp tục tung ra những đòn phản công dữ dội, mỗi lần đυ.ng độ đều khiến mặt đất rung chuyển. Không khí trở nên căng thẳng, tiếng va đập giữa linh lực càng lúc càng dữ dội.
Tô Vân Sương không hề nao núng, với tất cả sức lực còn lại, nàng tung ra một đòn cuối cùng, linh lực tụ lại một điểm duy nhất, một chưởng mạnh mẽ vung ra, nhắm thẳng vào đối phương.
Tên áo đen thấy vậy, hắn cũng không kịp phản ứng, linh lực của Tô Vân Sương như một trận cuồng phong ập đến, chưởng lực không thể ngăn cản. Cả hai chưởng đυ.ng vào nhau, một tiếng nổ vang trời, tên áo đen bị đánh bay ra xa, cơ thể hắn văng lên không trung rồi rơi xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Tên áo đen hộc máu, nhưng vẫn cố đứng dậy. Hắn nhìn Tô Vân Sương với ánh mắt đầy phẫn nộ. "Được lắm...," hắn rít lên.
Tô Vân Sương cũng đứng thẳng, thở dốc nhưng vững vàng. Tuy nàng bị thương, nhưng vẫn giữ được vẻ lạnh lùng và kiên quyết. Linh lực của nàng vẫn chưa hết, nhưng nàng biết, nếu không nhanh chóng kết thúc trận chiến này, nhóm người của mình sẽ không thể bảo vệ được món bảo vật quý giá nữa.
Từng bước đi chậm, Tô Vân Sương áp sát tên áo đen, tay cầm kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. "Đây là kết cục của kẻ muốn khiêu chiến với Thanh Vân Kiếm Tông," nàng nói, giọng sắc bén như lưỡi dao.
Trận đấu giữa Tô Vân Sương và tên áo đen lại tiếp tục trở nên dữ dội hơn bao giờ hết. Tên áo đen cảm nhận được sự cạn kiệt sức lực của mình, nhưng vẫn quyết không bỏ cuộc. Hắn dồn tất cả linh lực vào một chiêu cuối, ánh mắt đỏ rực đầy quyết tâm và điên cuồng. Linh khí trong không khí nổ tung, tạo thành những sóng chấn động mạnh mẽ khiến mặt đất dưới chân nứt vỡ. Hắn lao vào Tô Vân Sương với một tốc độ cực nhanh, đâm tới như muốn xé nát không gian.
Tô Vân Sương nhìn thấy sức tấn công mãnh liệt của đối phương, không hề lùi bước mà vẫn đứng vững, tập trung hết tinh thần đối phó. Linh lực của nàng dần cạn kiệt, nhưng sự quyết tâm trong mắt nàng không thay đổi. Với mỗi đòn đánh từ tên áo đen, nàng phải lùi lại một bước, đôi chân nàng đã dần không thể đứng vững, nhưng không thể bỏ cuộc.
Trong khi trận đấu diễn ra căng thẳng, Diệp Thanh Y, với đôi mắt lạnh lùng, không một tiếng động, đã sử dụng ma khí của mình. Một cơn gió đen nhẹ nhàng quấn quanh tay nàng, trợ giúp cho Tô Vân Sương, hỗ trợ cô trong tình thế nguy cấp. Diệp Thanh Y biết, nếu để Tô Vân Sương tiếp tục chiến đấu một mình, kết quả chắc chắn sẽ không tốt, vì vậy nàng quyết định âm thầm giúp đỡ.
Tô Vân Sương dồn sức tấn công mạnh mẽ vào tên áo đen, không để cho hắn có thời gian phục hồi. Lần này, không có gì có thể cản trở nàng, từng chiêu đánh ra như vũ bão, mạnh mẽ, chính xác.
Cuối cùng, với một cú chém quyết định, Tô Vân Sương đã xuyên thủng tên áo đen. Kiếm của nàng lướt qua, cắt đứt linh khí hắn đang tụ lại, đồng thời xuyên qua tim hắn. Tên áo đen hét lên một tiếng đau đớn, linh lực của hắn tan vỡ trong không khí, và cơ thể hắn rơi xuống đất, không còn cử động.
Tô Vân Sương đứng đó, hơi thở nặng nề, đôi mắt nhìn về phía tên áo đen đã gục xuống. Cả người nàng run rẩy, linh lực đã cạn kiệt hoàn toàn. Nàng cố gắng giữ thăng bằng, nhưng sức lực đã không còn đủ để duy trì. Cảm giác chóng mặt và kiệt sức ập đến, khiến Tô Vân Sương gục xuống.
Cả nhóm đệ tử nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức chạy đến đỡ lấy nàng. Diệp Thanh Y lặng lẽ tiến tới gần. Tuy biết rằng Tô Vân Sương đã giành chiến thắng, nhưng bản thân nàng cũng bị thương nặng. Diệp Thanh Y không để Tô Vân Sương ngã xuống mà đỡ lấy nàng, cơ thể của Tô Vân Sương mềm nhũn trong tay nàng.
“Sư tỷ...” Diệp Thanh Y lo lắng nói.
Nhóm người còn lại nhìn thấy tình hình của Tô Vân Sương thì vô cùng hoảng hốt, họ vội vàng di chuyển, đưa Tô Vân Sương đến một nơi an toàn để nghỉ ngơi và hồi phục.
Diệp Thanh Y, với ánh mắt lo lắng nhìn về phía Tô Vân Sương, một phần nào đó trong lòng nàng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Sự giúp đỡ lặng lẽ của nàng là điều mà Tô Vân Sương chưa bao giờ biết đến, nhưng liệu sự trợ giúp này có thay đổi điều gì giữa họ?
Sau khi di chuyển đến một khu vực an toàn, cả nhóm đệ tử Thanh Vân Kiếm Tông nhanh chóng tìm một nơi ẩn náu, nơi có thể bảo vệ họ khỏi những nguy hiểm bên ngoài. Một ngọn núi hoang sơ, bao quanh là rừng rậm, đã được chọn làm điểm dừng chân tạm thời. Tại đây, Tô Vân Sương đã gục ngã trong tay Diệp Thanh Y, cơ thể mệt mỏi và bị thương nặng.
Ngay khi tìm được chỗ ẩn náu, các đệ tử cấp kim đan bắt tay vào việc dựng lên một kết giới phòng thủ. Mỗi người đều tập trung cao độ, vận dụng linh lực để tạo kết giới, từng lớp kết giới linh lực được dựng lên, chầm chậm bao phủ quanh khu vực.
Diệp Thanh Y đứng bên cạnh Tô Vân Sương, đôi mắt nàng ánh lên vẻ lo lắng, nhưng cũng rất bình tĩnh. Dù nàng đã giúp đỡ Tô Vân Sương trong trận chiến trước đó, nhưng hiện tại nàng vẫn cảm nhận được sự yếu ớt từ người sư tỷ. Diệp Thanh Y nhẹ nhàng đặt Tô Vân Sương xuống một tấm vải mềm mà nhóm đã chuẩn bị từ trước. Cẩn thận, nàng bắt đầu dùng một số linh dược để bôi lên những vết thương của Tô Vân Sương, đồng thời giúp nàng hồi phục linh lực.
"Ngươi đã rất vất vả, sư tỷ." Diệp Thanh Y nhẹ nhàng nói, dù giọng nàng có chút mệt mỏi nhưng vẫn đầy sự quan tâm.
Tô Vân Sương từ từ mở mắt, dù vẫn còn rất yếu, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự chăm sóc của Diệp Thanh Y. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể khiến nàng không khỏi cảm thấy lạ lùng. Trong lúc này, nàng cũng nhận ra rằng sự mệt mỏi và cảm giác kỳ lạ mỗi khi Diệp Thanh Y ở gần.
"Mệt quá..." Tô Vân Sương thều thào, đôi mắt nhắm lại.
Diệp Thanh Y không nói gì, chỉ ở cạnh Tô Vân Sương, để nàng có thể nghỉ ngơi và hồi phục. Cả nhóm đệ tử còn lại, sau khi hoàn thành kết giới, đứng canh gác xung quanh, bảo vệ nhóm khỏi bất kỳ sự xâm nhập nào. Một không gian an toàn đã được tạo ra.
Kết giới linh lực được thiết lập vững chắc, xung quanh là sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc qua rừng cây. Trong lúc này, Tô Vân Sương đã chìm vào giấc ngủ, còn Diệp Thanh Y vẫn ở bên cạnh, không rời xa nàng, tận tình chăm sóc.
Nữa đêm, trong khi không gian tĩnh lặng, những tiếng gió rì rào qua khe lá cũng không thể che khuất âm thanh nhịp thở của người đang say giấc. Tô Vân Sương đang nằm ngủ sâu, nhưng đột nhiên cơ thể nàng bắt đầu nóng lên, thân thể như bị sốt, khiến nàng trở mình không yên. Từ trong miệng, nàng lẩm bẩm những lời không rõ, đôi mắt nhắm nghiền nhưng thần sắc lại toát lên sự bất an.
"Lạnh quá... lạnh quá..." Tô Vân Sương thì thầm, đầu óc vẫn mê muội, cơ thể không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Diệp Thanh Y đang ngồi gần bên, bất chợt nhận ra sự khác thường từ người sư tỷ. Đôi mắt nàng thoáng ngạc nhiên, rồi lo lắng khi thấy nhiệt độ cơ thể của Tô Vân Sương tăng cao, mặc dù trong không gian này không có gì có thể gây ra sự nóng bức như vậy. Nhận ra Tô Vân Sương đang bị sốt, Diệp Thanh Y vội vã đến gần, đỡ lấy cơ thể nàng, ôm nàng vào lòng, cố gắng làm mát cho nàng.
"Đừng lo, sư tỷ, ta ở đây..." Diệp Thanh Y nhẹ nhàng ôm lấy Tô Vân Sương, khuôn mặt nàng đầy lo lắng nhưng vẫn rất bình tĩnh. Nàng nhanh chóng kiểm tra lại tình trạng của Tô Vân Sương, vận linh lực để kiểm soát thân nhiệt của Tô Vân Sương.
Đôi bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt lên trán Tô Vân Sương, truyền một dòng linh khí mát lạnh để làm dịu đi cơn sốt. Cảm nhận được sự dễ chịu từ linh khí, Tô Vân Sương hơi thở trở nên đều đặn hơn, khuôn mặt cũng dần dần dịu lại. Tuy nhiên, nàng vẫn mơ hồ, trong giấc ngủ say, đôi môi vẫn lẩm bẩm không ngừng.
Diệp Thanh Y không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Tô Vân Sương, giữ nàng gần bên, cho đến khi cơn sốt dần qua đi. Đôi mắt của nàng nhìn vào gương mặt bình yên của sư tỷ, trong lòng không khỏi có chút xúc động. Nàng biết rằng, dù Tô Vân Sương mạnh mẽ, nhưng cũng có lúc cần một người ở bên cạnh để bảo vệ, để chăm sóc.
Cả đêm đó, Diệp Thanh Y vẫn không rời đi, tay nàng vẫn ôm chặt lấy Tô Vân Sương, duy trì linh khí để giúp nàng hồi phục. Diệp Thanh Y không thể không ngừng suy nghĩ về những gì vừa diễn ra. Mối quan hệ giữa nàng và Tô Vân Sương, những cảm xúc lẫn lộn trong lòng, tất cả dường như đang lớn dần lên, theo từng nhịp thở nhẹ của người nàng đang chăm sóc.
Trong không gian đêm tối, với chỉ ánh sáng le lói từ ngọn đuốc nhỏ, Diệp Thanh Y vẫn ôm lấy Tô Vân Sương, để nàng nghỉ ngơi và hồi phục, cảm nhận một sự gắn kết vô hình, vừa ấm áp lại vừa lo âu trong tim.