Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên vừa le lói qua những cành cây, nhóm đệ tử của Thanh Vân Kiếm Tông đã chuẩn bị lên đường, tiếp tục hành trình. Dù trận chiến trước đó đã tạm lắng xuống, nhưng tất cả đều biết rằng cuộc hành trình này vẫn còn đầy rẫy nguy hiểm. Mọi người giữ sự cẩn trọng, không một ai dám lơi lỏng.
Họ di chuyển giữa những dãy núi cao, không khí trong lành nhưng vắng vẻ. Cả đoàn đang tiến về phía trước, mỗi người đều cẩn thận bước đi, nhưng không khí trong nhóm bỗng nhiên trở nên nặng nề khi một bóng người xuất hiện từ đằng xa, đột ngột cắt ngang con đường của họ.
Người này mặc một bộ y phục đen, áo choàng che kín thân, chỉ để lộ ra đôi mắt sắc lạnh. Dù không nói lời nào, nhưng sự xuất hiện của hắn đã làm cho không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Tô Vân Sương là người đầu tiên cảm nhận được khí tức của hắn. Khí tức lạnh lẽo, nguy hiểm, có gì đó không bình thường trong đó khiến cô phải nhíu mày lại.
Ánh mắt của Tô Vân Sương lóe lên một tia sắc bén. Không nói lời nào, cô khẽ ra hiệu cho tất cả mọi người dừng lại, đồng thời ra dấu im lặng. Mọi người theo bản năng ngừng lại và nhìn theo cô. Diệp Thanh Y đứng bên cạnh, mắt không rời người áo đen. Dù không hiểu rõ tình hình, nhưng cô cũng cảm nhận được mối nguy hiểm từ người này.
Tô Vân Sương thầm nhủ, đây không phải là một kẻ dễ đối phó. Không phải là người mà họ có thể xử lý dễ dàng, dù số lượng đông hơn. Cô không muốn vội vàng hành động, đặc biệt là khi đối thủ này có vẻ như đang chờ đợi một động thái từ họ.
Bước chân người áo đen vẫn vững vàng, không vội vàng nhưng không hề chậm chạp. Hắn đứng ở khoảng cách khá xa nhưng vẫn đủ để làm cho nhóm đệ tử cảm thấy áp lực. Một bầu không khí im lặng bao trùm, chẳng ai biết đối phương đến với mục đích gì.
Tô Vân Sương không lùi bước. Cô cảm nhận rõ ràng rằng đây là một thử thách lớn, nhưng với tư cách là đội trưởng, cô sẽ không để cho nhóm mình yếu thế. Bất kể người này có là ai, cô sẽ không để hắn ảnh hưởng đến nhiệm vụ của họ.
"Đứng yên," cô ra lệnh khẽ, "Không có sự đồng ý của ta, đừng hành động."
Diệp Thanh Y đứng im, chỉ nhìn người đàn ông trong bộ y phục đen, không nói một lời, nhưng đôi mắt của cô đầy sự cảnh giác. Cả nhóm đều nín thở, chờ đợi một động thái tiếp theo. Tình hình trở nên căng thẳng.
Tên áo đen khẽ cười, âm thanh của hắn lạnh lùng và đầy mỉa mai, như thể đã đoán trước được phản ứng của nhóm người phía trước. Hắn không vội vã, chỉ đứng đó, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, nhìn vào nhóm đệ tử Thanh Vân Kiếm Tông.
Hắn nói, giọng đều đều, không một chút cảm xúc. "Chỉ cần các ngươi giao lại bảo vật, ta sẽ tha mạng cho các ngươi. Còn nếu không... thì các ngươi sẽ không còn cơ hội."
Những lời của hắn vang lên trong không gian im lặng, nhưng lại khiến cho bầu không khí càng thêm nặng nề. Mọi người trong nhóm đều cảm nhận được sự nguy hiểm rõ rệt từ người này. Dù hắn không tỏ ra vội vàng hay có ý định tấn công ngay, nhưng mỗi lời nói đều như một lời cảnh báo chết người.
Tô Vân Sương vẫn không lùi bước, ánh mắt cô không hề rời khỏi tên áo đen. Lời của hắn không khiến cô lo lắng, nhưng cũng không thể coi thường. Bảo vật này rõ ràng là thứ mà hắn đang tìm kiếm, và hắn sẵn sàng sử dụng mọi thủ đoạn để có được nó. Nhưng cô biết rõ, nếu họ giao bảo vật cho hắn, sẽ chẳng có gì đảm bảo rằng họ sẽ được sống sót.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng, rồi khẽ nhắm mắt một chút, suy nghĩ về những bước tiếp theo.
"Ngươi nghĩ mình là ai mà có thể đe dọa chúng ta?" Tô Vân Sương lên tiếng, giọng cô bình thản nhưng không hề yếu ớt. "Bảo vật này không phải của ngươi, và chúng ta sẽ không để ngươi cướp đi. Nếu ngươi muốn sống sót, ngươi chỉ có thể rời đi ngay lập tức."
Giọng nói của cô vang lên mạnh mẽ, rõ ràng, không một chút dao động. Đối với Tô Vân Sương, đây không phải là lần đầu tiên đối mặt với kẻ thù nguy hiểm, và cô không có ý định lùi bước trước bất kỳ ai.
Tên áo đen nghe vậy, không có biểu hiện tức giận, nhưng một tia lạnh lùng lóe lên trong mắt hắn. Hắn biết rằng đối phương không dễ dàng bỏ qua, và có vẻ như nhóm người này không phải là những kẻ yếu ớt.
"Hừ," hắn cười khẩy, "Cứ xem như các ngươi không muốn sống vậy."
Một luồng khí tức mạnh mẽ đột ngột tỏa ra từ cơ thể tên áo đen, khiến không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo và nặng nề. Tô Vân Sương cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, cô không nao núng mà ra hiệu cho nhóm đệ tử chuẩn bị sẵn sàng. Diệp Thanh Y đứng sát bên, đôi mắt cô cũng hiện lên một vẻ quyết tâm, dù không nói gì, nhưng khí thế của cô cũng không hề kém.
"Vậy thì đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi," tên áo đen cười nhạt, rồi bất ngờ vung tay lên. Áo choàng của hắn tung bay, những luồng linh lực đen kịt bỗng dưng bao trùm không gian, tạo ra một áp lực khủng khϊếp khiến không khí như ngừng lại.
Cả nhóm đệ tử Thanh Vân Kiếm Tông đều cảm nhận được sự căng thẳng, nhưng Tô Vân Sương vẫn không tỏ ra hoảng sợ. Cô nhẹ nhàng rút kiếm, ánh kiếm lóe lên sáng ngời, sẵn sàng đối đầu với kẻ địch.
Cuộc chiến bắt đầu khi Tô Vân Sương và tên áo đen đối mặt nhau, không khí xung quanh căng thẳng đến mức có thể cảm nhận được sự nặng nề. Những người còn lại trong nhóm đều dừng lại, đứng bên ngoài theo dõi với sự lo lắng và căng thẳng rõ rệt, biết rằng dù có lao vào hỗ trợ, cũng không thể làm gì được trong trận đấu này. Tên áo đen rõ ràng rất mạnh mẽ, hơn nữa linh lực của hắn tỏa ra mạnh mẽ như biển lớn, hoàn toàn vượt trội so với họ.
Tô Vân Sương khẽ nắm chặt chuôi kiếm vận dụng linh lực tấn công. Ánh mắt cô như lưỡi dao sắc bén, không hề có chút sơ hở. Khi thấy tên áo đen hơi nhấc tay lên, Tô Vân Sương lập tức hành động.
Cô vung kiếm, từng chiêu thức sắc bén và nhanh như chớp, tấn công vào tên áo đen, nhưng hắn nhanh chóng né tránh. Mỗi lần kiếm của Tô Vân Sương vung lên, đều bị hắn khéo léo tránh được, nhưng không một lần hắn phản công ngay lập tức. Dường như hắn đang chơi trò "vờn mồi", đánh giá sức mạnh và chiến thuật của đối phương.
"Không tệ, nhưng ngươi vẫn chưa đủ mạnh," tên áo đen cười nhạt, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước.
Tô Vân Sương không tức giận, cô thầm suy nghĩ trong đầu. Đúng như vậy, hắn rất mạnh, nhưng mỗi lần hắn né đòn, Tô Vân Sương lại cảm nhận được một khe hở rất nhỏ trong phòng thủ của hắn. Dù hắn rất lợi hại, nhưng vẫn có những điểm yếu mà cô có thể lợi dụng được.
Với những người đệ tử phía sau, họ chỉ có thể đứng nhìn, thở dài trong sự lo lắng. Mặc dù có chiến đấu cùng nhau nhiều lần, nhưng lúc này họ đều hiểu rằng không thể làm gì ngoài việc tin tưởng vào Tô Vân Sương. Dù cô mạnh mẽ, nhưng một mình đối phó với kẻ mạnh như vậy vẫn sẽ rất nguy hiểm.
"Đừng quên bảo vệ mình," một đệ tử trong nhóm thấp giọng nhắc nhở những người khác, nhìn Tô Vân Sương với ánh mắt đầy sự tôn trọng và lo lắng.
Tô Vân Sương với đôi mắt không rời tên áo đen, lại ra chiêu mới. Cô tập trung sức mạnh vào lưỡi kiếm, luồng kiếm quang bỗng chốc sáng lên, bao trùm toàn bộ không gian, như một tia chớp sắc bén lao thẳng về phía tên áo đen. Tên áo đen lập tức di chuyển nhanh chóng, tránh khỏi đường kiếm, nhưng Tô Vân Sương đã có chuẩn bị trước. Một chiêu thức khác được tung ra, kiếm quang vẽ một đường cong tuyệt đẹp, cắt ngang bầu không khí lạnh lẽo, nhắm thẳng vào điểm yếu trên cơ thể hắn.
Tên áo đen, dù đã tránh được đợt tấn công đầu tiên, nhưng lần này, hắn không thể né kịp. Mũi kiếm của Tô Vân Sương cắt vào bả vai hắn, một vết thương nhỏ nhưng sắc bén. Hắn thoáng ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ đối phương lại có thể đánh trúng như vậy.
"Ngươi..." tên áo đen nghiến răng, tức giận, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Hắn vung tay lên, tạo ra một cơn lốc mạnh mẽ từ linh lực, lao về phía Tô Vân Sương.
Tô Vân Sương kịp thời nhảy lùi lại, giữ khoảng cách an toàn. Cô biết rằng, càng kéo dài trận đấu, càng có khả năng xảy ra những tình huống bất ngờ. "Mình phải kết thúc nhanh chóng," cô thầm nghĩ.
Mỗi chiêu thức của Tô Vân Sương không chỉ mạnh mẽ mà còn đầy tính toán. Cô không chỉ chiến đấu để giành chiến thắng, mà còn chiến đấu để bảo vệ nhóm đệ tử của mình.
Tên áo đen sau khi nhận thấy sự quyết tâm và sức mạnh của Tô Vân Sương, hắn không còn muốn tiếp tục vờn mồi nữa. Cơn tức giận dâng lên, hắn bắt đầu sử dụng toàn bộ linh lực của mình, tạo thành một luồng sóng vũ bão nhắm thẳng vào Tô Vân Sương. Sự uy lực của những đợt tấn công mạnh mẽ ấy khiến không khí xung quanh như bị xé toạc, không một ai có thể đứng vững nếu bị trúng phải.
Tô Vân Sương nhanh chóng nhận thấy tình thế trở nên nguy hiểm. Những chiêu thức trước đây của cô giờ đã không còn đủ để đối phó với tên áo đen. Mỗi đòn tấn công của hắn đều vô cùng mạnh mẽ, nhanh chóng, khiến cô phải né tránh liên tục, không thể tấn công lại.
Cô cảm thấy linh lực trong cơ thể dần cạn kiệt vì những đợt phòng thủ và né tránh không ngừng. Mặc dù Tô Vân Sương rất mạnh, nhưng đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ như vậy, trong tình huống không thể phản công, cô cảm nhận được áp lực ngày càng lớn.
Tên áo đen, thấy đối thủ chỉ biết né tránh mà không thể phản kháng, liền cười lạnh. Hắn biết đã đến lúc kết thúc. Hắn dồn hết linh lực vào tay, khẽ niệm một câu thần chú, sau đó tung ra một tuyệt chiêu mà hắn ẩn giấu từ nãy giờ.
Chỉ trong một nháy mắt, một chưởng lớn tỏa ra như sóng thần, cuốn lấy Tô Vân Sương. Cô không kịp tránh, bị đánh trúng một cách trực diện. Cảm giác đau đớn ập đến, toàn thân cô bị văng ra xa, thân thể đập mạnh xuống đất, tạo ra một vết nứt trên mặt đất. Tô Vân Sương cảm thấy một luồng khí nghẹn trong l*иg ngực, dù cô cố gắng gượng dậy nhưng cơ thể vẫn bị đau đớn đến mức không thể cử động ngay lập tức.
Tên áo đen đứng đó, nhìn Tô Vân Sương bị đánh ngã, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ thỏa mãn. Hắn tưởng rằng mình đã chiến thắng, nhưng lại không biết rằng, ngay cả trong hoàn cảnh này, Tô Vân Sương vẫn chưa từ bỏ.
Mặc dù bị thương và đau đớn, trong ánh mắt của Tô Vân Sương vẫn toát lên một ngọn lửa không chịu khuất phục.
Cả nhóm đứng bên cạnh, bất lực nhìn Tô Vân Sương bị tên áo đen đánh ngã. Trong lòng họ đều dâng lên nỗi lo lắng tột cùng, đặc biệt là Diệp Thanh Y, nàng chỉ muốn xông lên hỗ trợ nhưng lại bị một nam đệ tử cản lại.
Nhóm đệ tử khác đều giữ im lặng, họ biết, nếu không có mệnh lệnh từ Tô Vân Sương, họ sẽ không dám hành động bừa bãi. Dù lòng họ lo lắng, nhưng ai nấy đều hiểu rằng nếu rời khỏi đội hình và làm loạn, không những không giúp được gì mà còn có thể tạo thêm rắc rối.
Diệp Thanh Y đứng giữa đám người, ánh mắt đầy lo âu, nhưng nàng vẫn giữ sự bình tĩnh hiếm có.
Từng giây trôi qua, không khí xung quanh căng thẳng, họ nhìn thấy Tô Vân Sương cố gắng đứng dậy, dù cơ thể đang bị thương nặng, cô không hề có ý định bỏ cuộc. Mồ hôi lấm tấm trên trán, cơ thể cô run lên vì đau đớn, nhưng ánh mắt kiên định vẫn không thay đổi. Cả nhóm chợt nhận ra rằng, ngay cả trong khoảnh khắc nguy hiểm như vậy, cô vẫn là người chỉ đạo, là chỗ dựa vững chắc cho tất cả.
Tô Vân Sương hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung lại linh lực, mặc dù cơ thể mệt mỏi, nàng vẫn có thể cảm nhận được từng tia sáng nhỏ của sự sống đang bùng lên trong tâm hồn mình. Một lần nữa, cô nhất định sẽ không để mình phải thất bại.