Chương 12: Ta đây là bà cố nội của ngươi

Lý Tuấn Kiệt ngồi dậy từ mặt đất, gương mặt có chút đỏ bừng vì tức giận, nhưng hắn cố gắng giữ bình tĩnh, không để đám đông thấy được sự thua kém và xấu hổ trong lòng. Hắn xoa nhẹ vết thương ở bụng, nơi mà Tô Vân Sương đã tấn công mạnh mẽ. Tuy nhiên, hắn không thể che giấu nổi vẻ mặt đầy tức giận.

Mặc dù vậy, Lý Tuấn Kiệt biết rằng không thể bộc lộ cảm xúc tiêu cực ngay lúc này, khi mà ánh mắt của cả đám đông đang dồn về phía hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, ép bản thân phải đứng dậy thật bình tĩnh, giữ lại vẻ ngoài phong độ, mặc dù trong lòng đang dậy sóng. "Cảm ơn sự chỉ dạy," hắn cố gắng nói, giọng có phần căng thẳng nhưng vẫn cố gắng giữ vững vẻ ngoài bình tĩnh. "Lần sau tôi sẽ trở lại mạnh mẽ hơn."

Lý Tuấn Kiệt không thể không liếc nhìn về phía Tô Vân Sương một lần nữa. Cô gái này quả thật không phải là đối thủ dễ chơi, nhưng hắn không thể để một thất bại thế này khiến mình phải ngã gục. Lý Tuấn Kiệt tự nhủ rằng sẽ tìm cơ hội để phục thù, không chỉ vì tự ái mà còn vì hắn không thể để ai xem thường mình.

Khi quay người bước đi, hắn thầm nhủ trong lòng: "Lần sau, ta sẽ không để chuyện này tái diễn." Dù cho thất bại là đắng, nhưng Lý Tuấn Kiệt vẫn quyết không bỏ cuộc. Trận đấu này đã làm hắn nhận ra nhiều điều, nhất là sự mạnh mẽ và quyết đoán của Tô Vân Sương mà hắn cần phải học hỏi.

Diệp Thanh Y đứng ở phía xa, chứng kiến toàn bộ sự việc. Cô nở một nụ cười nhẹ, cảm thấy không chỉ tự hào mà còn hơi có chút thú vị. Cô không có ý định để ý quá nhiều đến sự thất bại của Lý Tuấn Kiệt, nhưng nhìn hắn cúi đầu như vậy, trong lòng lại không khỏi có chút thích thú.

Diệp Thanh Y thấy đủ rồi, các trận đấu tiếp theo đối với nàng không còn gì hấp dẫn nữa. Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước đi một cách nhẹ nhàng, không vội vã, như thể mọi chuyện diễn ra xung quanh cô chỉ là một phần của cuộc sống mà cô chẳng mấy quan tâm.

Khi rời khỏi sân thi đấu, không khí trở nên yên tĩnh hơn, những tiếng hò reo và cổ vũ từ đám đông dần dần mờ đi phía sau cô. Diệp Thanh Y đi qua những con đường của tông môn, tâm trí cô hoàn toàn không để ý đến bất kỳ ai hay chuyện gì đang diễn ra xung quanh. Cô chỉ muốn về phòng, thư giãn và tĩnh lặng một lúc.

Khi về tới căn phòng của mình, Diệp Thanh Y nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn xung quanh. Cảm giác yên tĩnh này thật dễ chịu, khác hẳn với sự ồn ào và náo nhiệt của cuộc tỷ võ vừa rồi. Cô ngồi xuống, dựa lưng vào chiếc ghế dài, mắt nhắm lại, để cho những cảm xúc trong lòng lắng xuống.

Lý Tuấn Kiệt không thể quên được Diệp Thanh Y. Sau khi đại hội giao lưu giữa các tông môn sắp kết thúc, hắn vẫn không ngừng nghĩ về cô. Dù đã thua thảm hại trước Tô Vân Sương, trong lòng hắn vẫn không nguôi ý niệm về Diệp Thanh Y. Thời gian trôi qua, hắn quyết định tìm đến cô, một lần nữa bày tỏ tình cảm của mình.

Sau khi hỏi thăm một vài đệ tử của Thanh Vân Kiếm Tông, hắn biết được Diệp Thanh Y hiện đang ở sân sau trong tông môn, nơi cô thường lui tới để tĩnh tâm luyện tập. Hắn không chần chừ, lập tức đến tìm cô.

Khi đến nơi, hắn nhìn thấy Diệp Thanh Y đang đứng một mình, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn. Lý Tuấn Kiệt tự tin tiến tới, ánh mắt hắn chứa đầy sự kiên quyết. Hắn đã sẵn sàng bày tỏ lòng mình lần nữa, dù biết rằng trước đây cô không hề đáp lại.

"Diệp Thanh Y," Lý Tuấn Kiệt lên tiếng, giọng điệu đầy thổ lộ, "Ta không thể ngừng nghĩ về nàng. Trong lòng ta chỉ có nàng. Ta... ta muốn nàng biết rằng, ta rất coi trọng nàng."

Diệp Thanh Y quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhưng không hề có sự kinh ngạc. Cô không đáp lời, chỉ đứng im, nhìn thẳng vào Lý Tuấn Kiệt.

Lý Tuấn Kiệt thấy cô không trả lời, lại càng thêm nóng vội, tiến một bước về phía cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy thuyết phục: "Ta biết nàng có thể không để ý đến ta, nhưng ta không thể ngừng hy vọng. Hãy cho ta một cơ hội, Diệp Thanh Y. Ta sẽ bảo vệ nàng."

Diệp Thanh Y im lặng, không vội vã trả lời

"Ta sẽ không từ bỏ," Lý Tuấn Kiệt cuối cùng thốt lên, nhưng Diệp Thanh Y đã quay lại, bước đi nhanh chóng, không hề để tâm đến lời nói của hắn.

Lý Tuấn Kiệt tức giận nhìn theo bóng lưng của Diệp Thanh Y, không thể chịu được sự lạnh lùng và thái độ thờ ơ của cô. Hắn cảm thấy mình bị xúc phạm, và cơn giận bùng lên trong lòng. Hắn quyết định không để mọi thứ kết thúc như vậy, tiến lên vài bước, tay giơ ra định bắt lấy cánh tay của Diệp Thanh Y.

Nhưng chưa kịp chạm vào cô, một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau bất ngờ nắm lấy tay hắn, khiến hắn cảm thấy đau nhói. Chưa kịp phản ứng, tay của hắn đã bị bẻ ngoặt mạnh về phía sau. Cơn đau tê tái khiến Lý Tuấn Kiệt không thể kìm nén, mặt nhăn lại vì cơn đau.

Tô Vân Sương, từ khi nào đã xuất hiện sau lưng hắn, lạnh lùng nhìn hắn, khuôn mặt không chút cảm xúc. Cô giữ chặt tay Lý Tuấn Kiệt, bẻ ngược mạnh, khiến hắn không thể động đậy.

"Ngươi nghĩ mình là ai mà dám gây rối với sư muội của ta?" Tô Vân Sương lạnh lùng nói, âm thanh sắc lạnh như một thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim Lý Tuấn Kiệt.

Lý Tuấn Kiệt cố gắng rút tay lại nhưng không thể, trong khi cơn đau đang khiến hắn mất hết bình tĩnh. "Ngươi... Ngươi buông ra!" Hắn quát lên, nhưng trong lòng lại dâng lên sự sợ hãi, không dám phản kháng vì biết rõ sức mạnh của Tô Vân Sương.

Tô Vân Sương không trả lời, chỉ nắm chặt tay hắn thêm một chút, khiến hắn càng thêm đau đớn. Cô nhìn hắn với ánh mắt sắc bén, như thể đang cảnh báo hắn rằng nếu dám làm phiền Diệp Thanh Y một lần nữa, hậu quả sẽ không dễ dàng như vậy.

"Chỉ cần thêm một lần nữa thôi," Tô Vân Sương nói, giọng điệu không nhanh không chậm, "Nếu ngươi còn làm phiền nàng, ta sẽ không chỉ dừng lại ở đây."

Lý Tuấn Kiệt sau khi được Tô Vân Sương buông tay, vẫn còn cảm nhận được cơn đau nhói từ tay mình, nhưng sự tức giận trong lòng hắn nhanh chóng bộc phát. Hắn nắm chặt tay, giọng quát lớn, khuôn mặt đỏ bừng vì phẫn nộ:

"Ngươi nghĩ mình là ai hả? Dám coi thường ta như vậy!"

Tô Vân Sương chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng vận dụng linh lực, một chưởng mạnh mẽ đánh về phía hắn. Lý Tuấn Kiệt không kịp phản ứng, bị đẩy văng ra xa, thân hình bay lùi mấy bước, va phải một cây cổ thụ bên cạnh. Hắn loạng choạng ngã xuống đất, đau đớn không chỉ vì tay mà còn vì cú va đập mạnh vào thân cây.

Tô Vân Sương đứng đó, không chút biểu cảm. Cô nhìn hắn một lát, rồi chậm rãi nói, âm thanh lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc:

"Ta đây là bà cố nội của ngươi."

"Tốt nhất là nhớ lấy lời này," Tô Vân Sương nói, giọng điệu dứt khoát và lạnh lùng, "Nếu còn dám làm phiền Diệp Thanh Y một lần nữa, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ."

Lý Tuấn Kiệt nằm dưới đất, không dám phản kháng thêm. Hắn chỉ có thể tức giận nhìn theo bóng lưng của Tô Vân Sương khi cô quay người bỏ đi, trong lòng dâng lên một cơn tức giận mà hắn không thể thỏa mãn. Nhưng sự sợ hãi, sự bất lực trước sức mạnh của Tô Vân Sương khiến hắn không dám làm gì thêm.

Diệp Thanh Y đứng ở một góc, im lặng quan sát. Trong lòng cô, cảm giác là lạ dâng lên, không biết là vui, là bất ngờ hay là điều gì khác. Thấy Tô Vân Sương xử lý xong Lý Tuấn Kiệt một cách nhẹ nhàng mà dứt khoát, trong lòng Diệp Thanh Y lại có chút gì đó không thể nói thành lời. Tô Vân Sương thật sự khác biệt, không hề giống với đời trước.

Khi Tô Vân Sương xử lý xong mọi chuyện, nàng xoay người lại, ánh mắt không một chút dao động, tiến lại gần Diệp Thanh Y. Diệp Thanh Y cảm nhận được bàn tay ấm áp của Tô Vân Sương nắm lấy tay mình, kéo đi. Cảm giác ấy khiến tim Diệp Thanh Y đập mạnh một chút.

Tô Vân Sương còn không quên nói một câu như thể nhắc nhở: "Hắn là người xấu, sư muội không nên có quá nhiều thân thiết với hắn."

Diệp Thanh Y nghe vậy, trong lòng không khỏi nhếch môi, tựa như một chút gì đó lạ lẫm vướng lại trong tâm trí. Diệp Thanh Y không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước theo bước chân của Tô Vân Sương, đôi mắt khẽ nhìn về phía bóng lưng của nàng.

Cảm giác ấm áp từ tay Tô Vân Sương làm cô có chút bối rối, nhưng trong lòng lại có một niềm cảm giác khác biệt, không giống mọi thứ trước kia.

Khi Tô Vân Sương nhận thấy Lý Tuấn Kiệt chạy ra phía sau, đôi mắt nàng lạnh lùng lại liếc nhanh về phía Diệp Thanh Y. Nhìn thấy hắn đang tiến lại gần Diệp Thanh Y, trong lòng Tô Vân Sương không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu khó có thể kiềm chế. Dù nàng vẫn không thể nói rõ lý do tại sao lại có cảm giác như vậy, nhưng mỗi lần thấy Lý Tuấn Kiệt làm phiền Diệp Thanh Y, một sự bực bội không rõ ràng lại trào dâng trong lòng nàng.

Tô Vân Sương nhíu mày, bước đi nhanh hơn về phía bọn họ. Nàng không muốn nhìn thấy cảnh Diệp Thanh Y bị Lý Tuấn Kiệt làm phiền thêm nữa. Từ trước đến nay, dù nàng không phải người dễ dàng nổi giận hay làm ầm ĩ, nhưng khi liên quan đến Diệp Thanh Y, một phần trong nàng lại trở nên khác biệt.

Tô Vân Sương trong lòng thầm nghĩ: “Lần này, bà đây sẽ cho ngươi nhớ kỹ thêm một chút.”